Nỗi Đau Vô Tận
Trong lúc đó, phía tháp Thông Thiên, Trương Lĩnh bước xuống tầng ba thì thấy Kim Long vát Hồng Bảo trên vài cùng Ngọc Hành đi ra, ở phía dưới thì những tù nhân cũng đùng đùng kéo lên, tất cả đã tụ họp.
Kim Long nhìn thấy hai người đại huynh của mình được ôm xuống thì vội vã chạy lại hỏi:
- Trương huynh đệ, bọn họ không sao chứ?
Những tù nhân chạy lên thấy Bá Sơn cùng Minh Hải cũng chạy lại hỏi:
- Sơn đại ca, Minh nhị ca, bọn họ thế nào rồi?
Trương Lĩnh đặt thi thể hai người họ xuống rồi cúi đầu nói:
- Hai người họ, không qua khỏi rồi.
Khi nghe xong tin giữ, tất cả tù nhân vội chạy lại bao vây hai người họ, có người khóc, có người kinh hãi, có người bàng hoàng, một cảnh tượng buồn bã bao trùm khắp tầng ba.
Kim Long thì như chết lặng, chàng ấy quỳ xuống trước thi thể hai người đại huynh, cuối đầu và khóc nấc.
Lúc này Trương Lĩnh nói:
- Mọi người lo cho Bá Sơn dùm tôi, còn Minh Hải huynh, tôi xin phép đưa thi thể huynh ấy về giao lại cho cho vị nương tử của huynh ấy.
Ai nấy cũng bàng hoàng nhìn nhau, rồi một người thốt lên:
- Huynh ấy còn nương tử nữa sao? Trời ơi, sao cô ây có thể chịu nổi đã kích này kia chứ?
Cả đám buồn bã nhìn nhau, ai nấy cũng điều xót xa, rồi Kim Long nói:
- Để đổi lấy một Thất Sơn yên bình, máu của các huynh đệ ngã xuống nhất định sẽ không uổng phí, đi thôi mọi người, chôn cất đại huynh cho đàng hoàng, còn nhị huynh, xin nhờ Trương huynh đệ vậy.
- Ùm! - Trương Lĩnh gật đầu.
Rồi cả bọn thay nhau ôm những người tử nạn và bị thương ra khỏi tháp. Khi ra bên ngoài thì cả bọn gặp Huyền Trân đang vát Thiên An. Trương Lĩnh bước lên hỏi:
- Tình hình sao rồi?
- Thiên An đã đánh bại Thánh nữ, có lẽ mọi chuyện đã xong.
Nghe thấy vậy thì mọi người ai nấy đều mừng rỡ, riêng Ngọc Hành thì có phần sửng sốt, cô không ngờ là Thánh nữ lại có thể bị đánh bại.
- Vậy thì tốt quá rồi! - một người hô to.
- Thất Sơn từ nay sẽ lại tươi đẹp như ban đầu - một người nữa nói.
- Chúng ta... đã chính thức tự do! - một người buông vũ khí, quỳ gối, nước mắt rơi hai hàng vì chính thức thoát khỏi cảnh tù đày.
Rồi cả bọn mừng rỡ hô hào kịch liệt, lúc này Trương Lĩnh giao Lâm Phong cho Huyền Trân rồi nói:
- Nhờ cô lo cho đệ ấy và Thiên An, tôi còn việc phải làm, xong còn phải đi tìm Trần Phúc, huynh ấy đi biệt tâm rồi.
Huyền Trân mọc dây leo ra quấn lấy Lâm Phong rồi nói:
- Thiên An có vẻ bị thương hơi nặng, Trần Phúc có thể trị thương đúng không? Nên tìm huynh ấy về càng sớm càng tốt.
- Tôi biết rồi, hẹn gặp ở nhà Hồng Bảo huynh nha.
- Ùm!
Sau đó cả đám giải tán, Kim Long cùng tù nhân thì đi mai táng cho Bá Sơn, Huyền Trân thì vát Thiên An và Lâm Phong về nhà Hồng Bảo, Trương Lĩnh thì mang Minh Hải về sông Lôi Ô.
Rồi khi ra đến sông Lôi Ô, bây giờ đã là canh bốn. Giữa đêm khuya thanh vắng, Trương Lĩnh mang theo sát Minh Hải đi đến nơi hai người gặp Ỷ Mộng tỷ tỷ.
Trương Lĩnh đã nghĩ bụng rằng có lẽ phải ngồi ở bờ sông đến trưa mai thì Y Mộng mới ra. Thế nhưng khi đến nơi, Trương Lĩnh bất ngờ khi nhìn thấy Ỷ Mộng tỷ đang ngồi bên bờ sông và nhìn lên sao trời.
Trong màn đêm mờ ảo, Ỷ Mộng thấy có người đến thì cũng kinh hãi, nhưng rồi cơ thể lại như bủn rủn khi thấy rõ Trương Lĩnh đang bế Minh Hải trên tay.
Nàng vội chạy đến, ánh mắt như khẩn xin một phép màu nào đó, khẩn cầu rằng điều tồi tệ mà nàng nghĩ trong đầu sẽ không là hiện thực, giọng Ỷ Mộng run lên:
- Minh Hải... làm sao vậy?
Trương Lĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt đang run rẩy mà xót xa, chàng từng trải qua cảm giác mất đi người thân nên hiểu rõ cảm giác nó đau đớn đến nhường nào, nhưng rồi chàng cũng phải nói ra sự thật:
- Huynh ấy... qua đời rồi!
Ỷ Mộng ngã quỵ, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác điếng người khi nghe tin dữ.
Trương Lĩnh đặt thi thể Minh Hải xuống trước mặt Ỷ Mộng rồi nói:
- Đệ xin lỗi! Đúng ra đệ không nên lôi huynh ấy vào cuộc chiến này.
Ỷ Mộng lúc này không trách Trương Lĩnh, nàng cũng không khóc, bởi vì nước mắt của nàng đã rơi hết trong năm năm qua rồi, năm năm chia cắt, ngày gặp lại chưa được ăn cùng nhau một bữa cơm giờ lại cách biệt âm dương, thử hỏi thế gian còn đau đớn nào hơn nữa không, giờ đây cô đã đau đến mức không còn thấy đau. Rồi Ỷ Mộng khom xuống áp mặt vào ngực Minh Hải và nói:
- Mọi hôm dù có nhớ huynh ấy đến mức nào thì tôi cũng chỉ ở ngoài này đến canh hai là về. Tôi không hiểu hôm nay vì lý do gì mà trong lòng cứ không yên rồi lại ngồi đây đến giờ này. Hóa ra là chàng đã gọi tôi ở lại, ở lại để đón chàng về.
Rồi Ỷ Mộng ngước lên nhìn Trương Lĩnh:
- Này thiếu hiệp, có thể cùng tôi chôn cất huynh ấy được không?
- Ùm! - Trương Lĩnh buồn bã gật đầu.
Sau đó cả hai cùng nhau mai táng cho Minh Hải ở gần đó. Sau khi xong xuôi mọi việc thì trời cũng dần sáng, Trương Lĩnh tạm biệt Ỷ Mộng rồi vội vã đi tìm Trần Phúc về để cứu Thiên An. Đứng bên ngoài Mộc Trấn chàng bắn một quả pháo tín hiệu của Hồng Minh lên trời để gọi Trần Phúc ra.
Ở phủ tri huyện lúc này người của lộ cũng đến, Trần Phúc bàn giao ông quan huyện cho bọn họ. Vân Nhi lúc này cũng ở đó, Trần Phúc cũng gửi gắm nàng cho người của quan phủ, nhờ bọn họ ở lại cho đến khi mẹ nàng về.
Xong xuôi mọi việc, Trần Phúc ra về, nhưng khi vừa ra khỏi cửa phủ thì Vân Nhi chạy ra kêu lớn:
- Nè! Trần Phúc!
Trần Phúc ở phía xa quay đầu lại rồi nói:
- Sao vậy?
Vân Nhi hô to:
- Trong tương lai, chàng có thể quay lại đây không?
Trần Phúc không nói gì, chàng phi thân lên mái nhà rồi đi mất. Trong lúc Vân Nhi ở bên này đang cảm thấy khó hiểu thì một giọng nói vang vọng trên trời cao:
- Khi hoa sen nở rộ bên trên mặt hồ, ta sẽ quay lại...
Trong lúc đang bay trên những mái ngói, Trần Phúc nhìn thấy pháo sáng của Hồng Minh phát ra ở ngoài trấn thì vội chạy đến đó. Khi đến nơi thì thấy Trương Lĩnh đang ngồi lờ đờ uể oái dưới đường. Trần Phúc phi đến nói:
- Bên đó sao rồi? Có cứu được Huyền Trân không?
Trương Lĩnh thấy Trần Phúc tới thì đứng lên đáp:
- Cứu được rồi, có điều Thiên An đánh với mụ Thánh nữ rồi bị thương nặng quá, huynh về xem coi như nào.
Nghe thấy Thiên An bị thương nặng thì Trần Phúc vội vã cùng Trương Lĩnh đi về nhà Hồng Bảo. Khi đến nơi, bọn họ bước vào một căn phòng nhỏ, nơi đó có Huyền Trân đang ngồi một gốc ngủ gà ngủ gật, còn Thiên An thì nằm bất tỉnh trên giường.
Thấy Trương Lĩnh và Trần Phúc vào thì Huyền Trân cũng tỉnh dậy, nàng bước ra dụi dụi mắt, ưỡn người, ngáp dài một cái rồi nói:
- Về rồi à? Cuối cùng cũng có người thay ca.
Trần Phúc bước vào giường thì nhìn thấy Thiên An quần áo tả tơi, trên người có vô số những vết thương, chàng vội chạy tới bắt mạch xem xét tình hình.
Trương Lĩnh và Huyền Trân đứng phía sau cũng hồi hộp không kém, không biết là có cứu được Thiên An hay không.
Sau một hồi thăm khám, Trần Phúc đứng lên rồi quay qua, mặt lạnh như băng, trong rất căng thẳng, rồi chàng quả quyết:
- Cái này phải dùng phương pháp Song Thân Hòa Huyện mới chữa được à.
Trương Lĩnh và Huyền Trân nghe xong thì ngơ ngác nhìn nhau, rồi Trương Lĩnh quay qua hỏi:
- Song Thân Hòa Huyện là cái gì?
- Đúng đó, chưa từng nghe phương pháp này bao giờ - Huyền Trân nói.
Trần Phúc bá vai kéo hai người họ đi ra ngoài cửa rồi nói:
- Đây là phương thuốc bí truyền không thể truyền cho người ngoài, mà nói ra cũng chưa chắc gì hai người hiểu được. Trong lúc chữa trị tôi cần sự yên tĩnh tuyệt đối, cảm phiền hai người không được vào trong.
Vừa nói Trần Phúc vừa kéo hai người họ đi ra rồi sau đó nhanh tay đóng cửa lại...
Đăng bởi | letrungkien09 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |