Người Lạ Mặt
Tên bên này thì cố chống cự nhưng Thiên An đã ghì chặt dao vào cổ hắn khiến máu chảy ra, nàng nói:
- Ta không có giỡn với các ngươi đâu nhé! Còn không đi mau thì tên này sẽ đi chầu ông bà đấy.
Tên bị khống chế run rẩy nói:
- Mau, mau đi đi! Cổ ta, cổ ta đau quá nè.
- Đáng ghét! Ngươi hãy chờ đó!
Nói rồi tên kia vắt chân lên cổ chạy vào trong. Một lát sau thì một đám lính mở cửa lao ra, phía sau là một tên cỡ khoảng năm mươi tuổi, mặc áo quan phục, tướng tá vô cùng mập mạp, có một nốt ruồi to tướng trên mặt. Cầm trên tay tẩu thuốc nghi ngút khói, ông ta bước ra nói:
- Cô nương kia! Tại sao lại làm loạn ở quan phủ? Lại còn muốn tìm ta, rốt cuộc cô muốn gì?
Thấy tên quan bước ra, Thiên An bỏ tên lính sang một bên nói:
- Muốn gì? Ta hỏi ông, quân lính đi thu lương thực của người dân là cớ gì? Lại còn đánh mắng bọn họ, chuyện đó là sao vậy ạ? - Thiên An hỏi với giọng điệu mỉa mai.
Ông ta khẽ chau mày rồi nói rồi gay gắt nói:
- Đó là cống phẩm phải nộp cho Thánh nữ, lẽ nào ngươi lại không biết? Những tên nào chống đối việc đó thì coi như là chống đối lại Thánh nữ, ngươi muốn chết hay gì mà lại thắc mắc những thứ đó.
Nghe được những lời từ tận trong đáy lòng của quan tri huyện, Thiên An mỉm cười mãn nguyện, nàng nói:
- Được lắm! Các ngươi to gan lắm! Triều đình sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Nói rồi nàng phi thân lên mái nhà đi mất trong sự kinh hãi của tên quan huyện, hắn ta toát mồ hôi nói thầm:
- Cái gì! Triều... Triều đình sao? Chẳng lẽ đã có người của Triều đình đến đây?
Ông ta nói mà chân đứng không vững ngã ngửa ra phía sau, mấy tên lính đứng kế bên chạy lại đỡ ông ta nói:
- Đại nhân! Người không sao chứ?
Ông ta đứng lên nói trong sự sợ hãi:
- Có... có sau đấy! Đã có người của Triều đình biết chuyện ở đây, ngươi nghĩ đến lúc đó cái đầu của ta sẽ còn vẹn toàn hay không?
Ngay lúc đó có một tên nam nhân tuổi khoảng ba mươi trở lên từ trên mái nhà phi xuống, hắn mặt một bộ chiến bào màu đỏ rực có các hoa văn mặt trời vô cùng sặc sỡ, trên mặt hắn còn có thêm một vết bỏng nặng ở bên mắt trái, nhìn vào rất là đáng sợ. Hắn bước tới nói với tên quan huyện:
- Không sau đâu! Ông đừng lo, chuyện này chúng tôi đã biết trước, Thánh nữ vừa bắt được một tên trong Hồng Minh về xưởng ngục. Nếu người của Triều đình kéo đến đây, chúng tôi sẽ lo mồ yên mả đẹp cho bọn chúng, ông không cần phải bận tâm, cứ làm tốt công việc của mình là được rồi.
Nghe tên đó nói xong thi ông quan huyện cũng bình tĩnh lại, ông ta nói:
- Thì ra là như vậy! Nếu Nhất tinh Minh Quang nói thì ta yên tâm rồi. Mà nhà ngươi đến đây có việc gì?
- Khi phát hiện người của Hồng Minh đến đây, Thánh nữ lo lắng cho quan phủ nên phái ta đến xem ông có còn thở không đó mà, không ngờ ta lại đến đúng lúc bọn chúng làm loạn, nhưng không hiểu sao con ả kia lại đột ngột bỏ đi, lúc nãy nếu nó mà manh động thì chắc là ta đã tiễn nó đi chầu ông bà rồi.
- Cảm ơn sự quan tâm của Thánh nữ! Quan phủ chúng tôi thiệt là cảm kích vô cùng - ông ta chắp tay nói.
- Không có gì! Dù sao thì vùng Thất Sơn này cũng là trung tâm sản xuất vũ khí của phía bắc, nếu nơi này mà có bất trắc gì thì hậu quả sẽ vô cùng khôn lường, do đó việc cẩn thận vẫn là cần thiết. Mà thôi hết chuyện rồi, ta đi đây! Thời gian này ông nên hạn chế ra đường không khéo lại mất mạng như chơi đấy
- Ta biết rồi!
Nói xong tên đó phi thân đi mất, tên quan huyện cùng đám lính cũng đi vào trong.
Trong khi đó Thiên An thì vừa phi thân trên mái nhà vừa hậm hực nói thầm:
- Đáng ghét! Không ngờ quan phủ lại dám làm như vậy, rốt cuộc bọn người kia là thần thánh phương nào mà có thể khiến quan phủ nghe theo răm rắp như vậy chứ?
Rồi nàng lại loanh quanh trong trấn, đang đi thì lại thấy một đám người đang tụ tập dưới đường, Thiên An đi lại xem thử thế nào.
Ở giữa đám đông có một nam nhân tuổi tầm ba mươi, ăn mặt như một nông dân, người này đang cố dùng tay gom số gạo đang rơi vãi ở dưới mặt đường cho lại vào bao.
Ở bên cạnh nam nhân này còn có thêm ba bao gạo khác, nhìn qua Thiên An đoán chắc là huynh đài này đang cố vát một lúc bốn bao gạo to tướng nên mới bị đổ và rơi gạo ra ngoài rồi làm người dân hiếu kỳ nên bu đông để xem.
Thấy vậy, Thiên An chạy tới và giúp vị huynh đài kia gôm gạo lại thành đống, thấy Thiên An tự dưng lại giúp mình, người đó nói:
- Cô nương! Sao lại giúp tôi?
- Tôi thích giúp người khác ấy mà! Huynh vác gạo đi đâu? Để tôi vát phụ cho! - sau khi gôm gạo xong thì Thiên An nói.
- Ấy! Vậy thì không hay lắm, chuyện này để tôi tự làm là được rồi - người đó khua tay nói.
- Không sao! Tôi khỏe lắm, huynh cứ yên tâm - vừa nói Thiên An vừa dùng hai tay xách hai bao gạo lên nhẹ tưng như thể nó chỉ là một bao bông gòn chứ không phải bao gạo.
Người đó thấy Thiên An khiên hai bao gạo mà há hốc mồm lắp bắp nói:
- Sao... sao cô có thể?
- Tôi đã nói tôi khỏe lắm mà! Thế nào? Huynh đi đâu?
- À ùm... tôi đến cuối đường này - người đó chỉ tay về phía cuối con đường và nói.
- Vậy thì đi thôi!
Rồi hai ngươi họ cùng nhau vác gạo, đi đến cuối đường thì tới một tiệm gạo lớn. Cả hai đi vào trong đổi gạo, khi ông chủ cân gạo xong thì đưa cho huynh đài kia vài đồng tiền, khi cầm lên đếm thì huynh đài đó nói:
- Ông chủ! Tại sao chỉ có nhiêu đây thôi? Hôm trước nhiều hơn số này mà?
- Dạo này nhiều gạo quá, ta không bán ra được, mua cho ngươi bấy nhiêu là nhiều rồi, mau đi đi - ông ta hậm hực nói.
- Bao nhiêu đây làm sao mà đủ sống đây? - huynh ấy buồn bã nói.
- Thôi! Thôi! Mau biến đi cho ta làm ăn!
Vừa nói ông ta vừa đẩy một phát khiến huynh đài kia ngã sõng soài, thấy vậy Thiên An lên tiếng:
- Nè ông kia! Ông quá đáng rồi đó!
- Ta quá đáng thì sao? Con nhà đầu này ở đâu ra mà xen vào chuyện của người khác?
- Ông...
Thiên An đang định lao vào ăn thua đủ với ông già đó thì huynh đài kia lên tiếng:
- Thôi bỏ đi cô nương à! Tôi không sao đâu.
Thấy cũng không có gì nên Thiên An đành thôi, nàng "hứ" một tiếng rồi nói:
- Ông già đáng ghét! Coi chừng cái tiệm của ông đó!
- Coi cái đầu nhà ngươi, mau biến đi, chỗ người ta buôn bán - ông ta quát to.
Rồi cả hai rời đi, ra tới bên đường thì thấy người kia cứ ủ rũ, Thiên An hỏi:
- Này huynh đài, huynh không sao đó chứ?
- Tôi không sao, đa tạ cô nương đã giúp đỡ.
- Vậy thì tốt rồi, tôi còn có việc. Tôi đi đây! Tạm biệt huynh!
Người đó còn chả thèm chào Thiên An mà cứ buồn bã, thấy vậy nàng cũng không biết làm sao nên cứ phi thân lên máy nhà rồi đi mất.
Nhưng đi một vòng thì lại thấy bất an nên nàng quyết định quay lại chỗ lúc nãy xem sao. Đi đến nơi thì đã không còn thấy người đó đâu, Thiên An đành chạy men theo con đường cũ lúc nãy mà tìm người đó.
Nàng cứ chạy mãi, chạy mãi mắt thì dáo dác nhìn tứ phía, trong lòng thì không hiểu vì sao lại khó chịu vô cùng.
Thiên An chạy một hồi thì đến một cây cầu bắt qua con kênh nhỏ, nàng nhìn thấy được nam nhân kia đang đứng trên thành cầu và chuẩn bị nhảy xuống dưới.
- Không được...
Đăng bởi | letrungkien09 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |