Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thịnh Nộ

Tiểu thuyết gốc · 1509 chữ

Ngọc Hành nhìn vào Kim Long rồi lạnh giọng nói:

- Ta mồ côi, ta không cha không mẹ, ta chỉ có một người để dựa dẫm ở bên, nhưng cái người đó đã biến mất cách đây năm năm về trước. Ngươi có biết điều đó kinh khủng đến mức nào không? Cả bầu trời sụp xuống chỉ trong một ngày, bao hy vọng, bao mộng mơ, bao nước mắt, bao nụ cười. Tất cả đều tan biến ngay cái ngày ngươi đột nhiên biến mất.

Kim Long nghe xong những lời của Ngọc Hành, nó như những mũi dao đâm thẳng vào trong lòng ngực của chàng, đau đớn và nghiệt ngã đến vô cùng tận, bất giác nước mắt chàng tuôn rơi, thế nhưng miệng thì lại chẳng thể nói được gì. Ngọc Hành thấy vậy thì nói:

- Ngươi khóc cái gì? Ta mới là người phải khóc đây nè - Ngọc Hành cười khẩy một cái rồi nói tiếp - nhưng mà thôi bỏ đi, chuyện cũng đã qua rồi, nhắc lại thêm cũng chẳng ích lợi gì. Hôm nay các ngươi kéo người xông vô đây đánh bọn ta, dù cho ta không muốn giết ngươi thì cũng phải ra tay vì mệnh lệnh của Thánh nữ đã ban. Chịu chết đi!

Vừa nói Ngọc Hành vừa vận khí điều khiển các khối hắc cầu bay đến tấn công Kim Long. Kim Long đứng bất động, chàng hứng trọn bốn quả cầu của Ngọc Hành và bị phát nổ bay ra tám thước về phía sau. Ngọc Hành thấy vậy thì đi tới quát to:

- Tại sau ngươi không né, ngươi muốn chết lắm phải không?

Kim Long sau khi ăn bốn quả hắc cầu thì cơ thể bầm dập, máu me đầy mình, chàng cố gắng đứng lên nói:

- Thật ra huynh đã giấu muội, huynh là một trong Thất Sơn Tứ Hiệp. Ngày đó sở dĩ huynh không xuất hiện là vì huynh bị bọn Thánh nữ truy sát, huynh buộc phải trốn đi để giữ lại mạng sống. Định rằng sau khi mọi thứ ổn thỏa sẽ đến tìm muội, nhưng nào ngờ ngày huynh nhìn thấy muội từ xa, là ngày muội đã trở thành một trong Thất Tinh.

- Ta không tin! Ngươi nói dối! Nếu như thế thì ngươi chỉ cần đến gốc cây và nói với ta một lời rồi biến đi cũng có mất mát gì? Cớ sao lại không một lời mà biệt tâm biệt tích? Tất cả là dối trá, ta không tin - Ngọc Hành mất bình tĩnh, cô quỳ xuống ôm đầu, giọng nói gần như gào thét.

Kim Long chạy lại ôm lấy Ngọc Hành vào lòng và nói:

- Chỉ là huynh sợ liên lụy muội, sợ muội gặp nguy hiểm khi quen biết một kẻ bị truy đuổi như huynh. Là huynh sai rồi, cho huynh xin lỗi, huynh hứa sau này sẽ bù đắp lại tất cả cho muội, hãy tha thứ cho huynh.

Ngọc Hành dùng nắm đấm liên tục đánh mạnh vào ngực Kim Long:

- Ta hận ngươi, hận ngươi đến tận xương tủy, ta vô cùng hận ngươi - Ngọc Hành gào thét, vừa đánh vừa làm đủ mọi cách để vùng vẫy.

Mặt cho Ngọc Hành có đánh, có đấm, có cào, có cấu vào những vết thương của Kim Long thì chàng vẫn không buông cô ấy ra, Kim Long càng siết chặt hơn, chàng nói:

- Huynh xin lỗi, huynh hứa sẽ không bỏ đi nữa đâu, từ nay về sau huynh sẽ luôn ở bên, không để muội rời xa huynh dù nữa bước.

Ngọc Hành đã bật khóc, cô khóc thật to trong vòng tay của Kim Long. Sau khi khóc hết nước mắt, cô nhẹ giọng lại và nói:

- Ta hận ngươi, kẻ phụ bạc.

Kim Long ôm chặt Ngọc Hành vào lòng mình hơn, chàng thì thầm vào tai nàng:

- Dù muội có giết chết ta thì ta vẫn yêu thương muội như ngày ban đầu.

Đến nước này, Ngọc Hành cũng mủi lòng, cô gối đầu trên bờ vai của Kim Long:

- Ta không cho huynh chết, huynh phải sống để trả nợ cho ta.

Kim Long buông Ngọc Hành ra, chàng đưa tay lên lao đi hai hàng nước mắt của Ngọc Hành rồi nhìn thẳng vào mắt cô:

- Huynh hứa sẽ bù đắp tất cả nhưng lỗi lầm mà huynh đã gây ra cho muội, đời này, kiếp này huynh sẽ nguyện ở bên quan tâm, lo lắng, săn sóc từng bữa ăn giấc ngủ, tuyệt đối không để muội phải chịu thêm bất kì thiệt thòi nào nữa.

Ngọc Hành nghe xong thì lại áp sát vào người Kim Long thì thầm:

- Ta sẽ hận huynh cả đời!

Kim Long không nói thêm, chàng siết chặt vòng tay, ôm trọn thân thể của Ngọc Hành vào lòng như một minh chứng tình yêu trải qua vô vàn sóng gió mới đến được với nhau giữa nơi loạn lạc.

Trong lúc đó, ở trên tầng bốn, Trương Lĩnh vừa chạy lên thì thấy Lâm Phong đang nằm bất tỉnh một góc, còn Bá Sơn và Minh Hải thì nằm ở bên chỗ tên Thiên Quyền đang đứng.

Trương Lĩnh lại xem thì thấy Lâm Phong dù thương tích đầy mình nhưng vẫn còn thở, chàng vội chạy qua chỗ Bá Sơn và Minh Hải thì thấy trên người bọn họ toàn là vết máu, Trương Lĩnh quay qua Thiên Quyền quát to:

- Tên khốn, ngươi đã làm gì bọn họ?

Tên Thiên Quyền bước đi khom khom, vẫn cái dáng vẻ dị hợm, hắn nham nhở nói:

- Không có gì, chỉ là ta vừa tiễn bọn chúng một đoạn lên thiên đàn thôi đó mà.

Nghe thấy vậy Trương Lĩnh vội vã chạy lại xem thì quả thật Bá Sơn và Minh Hải đã chẳng còn thở.

Lúc này Trương Lĩnh nhớ lại khoảng thời gian đi cùng Minh Hải, bất giác nước mắt chàng tuôn rơi. Trương Lĩnh ôm lấy thi thể hai người họ vào lòng và nói:

- Đệ xin lỗi, là do đệ đã đến trễ - Trương Lĩnh vừa nói mà tim vừa đập thật mạnh, sự bình tĩnh đang dần mất đi.

Thiên Quyền đứng bên đây nhìn qua thì cười sảng khoái nói:

- Coi kìa, coi kìa, là sự đau khổ khi nhìn người huynh đệ của mình phải chết sao? Có vẽ thú vị đấy chứ, ta thích nó, cảm giác nhìn người khác đau đớn thật là sảng khoái mà. Nhưng đừng lo, ngươi cũng sẽ sớm được đi đoàn tụ với bọn chúng thôi, nào, lại đây với ta, ta sẽ cho ngươi được chết một cách sảng khoái.

Sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm, Trương Lĩnh ngay lập tức bung cánh đồng lao lên với tốc độ xé gió, chàng vận toàn bộ khí lực vào tay tung cú Đấm Giao Long tầng thứ hai.

Một tia chớp vàng lóe ra, Thiên Quyền chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ăn một cú đấm với uy lực cực kỳ khủng khiếp vào đầu dẫn tới tan xương nát thịt ngay tại chỗ và không kịp trăng trối gì.

Trương Lĩnh quay lại vát Lâm Phong lên vai, còn Bá Sơn và Minh Hải thì hai người ôm trên hai tay, chàng bước ra cầu thang và đi xuống dưới đất.

Trong khi đó, ở bên ngoài tháp Thông Thiên, Huyền Trân và Thiên Xú đang cãi nhau tưng bừng khói lửa, Huyền Trân chu mỏ quát to:

- Ngươi có ngon thì nhào vô đi con cá heo mập lù.

Thiên Xú bên đây trong hình thù hai con cá voi cũng thét lớn:

- Ngon thì lên đây con nha đầu mỏ nhọn.

Quá tức giận, Huyền Trân chắp tay vận khí gọi ra tám cây cổ thụ bự chảng từ dưới đất trồi lên.

Chẳng mấy chốc chỗ này đã bị bao phủ bởi cây cối của Huyền Trân, nàng nhanh chóng hòa vào một thân cây rồi điều khiển tất cả lũ lượt mọc ra các nhành cây lao tới tóm lấy Thiên Xú.

Thiên Xú tách hai con cá voi ra bay đi hai hướng để tránh né, Huyền Trân cũng nhanh chóng tách các cành cây ra truy đuổi.

Thiên Xú tung ra chiêu Dao Nước bắn ra hai tia nước được nén trong cổ họng hai con cá voi rồi phun ra với tốc độ cực nhanh tạo thành một con dao nước tuy nhỏ mà có uy lực sắc bén cắt ngang một phát khiến các thân cây của Huyền Trân bị xẻ đôi rồi lũ lượt rơi xuống dưới.

Huyền Trân ngay lập tức đáp trả, nàng vận khí vào tất cả những thân cây rơi xuống ở khắp nơi mọc ra những tấm gỗ liên kết với các cây cỗ thụ ở xung quanh tạo thành một lòng giam khổng lồ giữa không trung nhốt hai con cá voi lại.

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.