Thế giới mới
Lý Tuấn không thể hiểu nổi những gì vừa xảy ra. Chưa kịp tiêu hóa hết những gì mà người lạ kia nói, anh đã bị cuốn vào một không gian hoàn toàn khác biệt. Bầu trời trên đầu không còn là màu xanh quen thuộc, mà thay vào đó là một vòm trời đen tối, với những ngôi sao mờ nhạt, giống như những vệt sáng lạ lùng, không phải của thế giới mà anh biết. Một làn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo một mùi hương kỳ dị khiến anh rùng mình.
Anh đứng giữa một vùng đất mênh mông, xung quanh là những ngọn núi cao vút, phủ đầy sương mù, khiến cho tầm nhìn trở nên mờ mịt. Những cây cổ thụ với thân gồ ghề, lá rậm rạp như những sinh vật sống, đang vươn mình lên trời, tạo thành những hình thù kỳ dị. Mặt đất dưới chân anh mềm mại như bùn, mỗi bước đi lại khiến anh cảm nhận được một sức mạnh vô hình kéo theo, như thể nơi này đang kiểm tra anh, đang thử thách từng bước chân của anh.
Lý Tuấn nhìn quanh, chẳng có một dấu hiệu nào của sự sống, nhưng lại cảm thấy như có những ánh mắt đang dõi theo mình từ trong bóng tối. Anh chưa từng cảm nhận được sự căng thẳng này trong suốt những năm tháng cuộc sống bình thường của mình. Một cảm giác nguy hiểm luôn hiện hữu, như thể có một thứ gì đó sắp sửa bùng nổ.
Anh không thể đứng đó mãi. Cảm giác bất an và tò mò thúc giục anh phải tiến về phía trước. Anh hít một hơi thật sâu, bước đi mạnh mẽ, cố gắng giữ vững tâm lý dù trong lòng không ngừng lo sợ. Mỗi bước đi của anh đều khiến không gian xung quanh có chút dao động, như thể tất cả đang phản ứng với sự có mặt của anh.
Chẳng bao lâu sau, anh đã đến một ngôi đền cổ, bị che khuất bởi những đám cây dày đặc. Đây là một ngôi đền kỳ lạ, xây dựng bằng đá đen, với những đường nét chạm khắc tinh xảo nhưng lại phủ đầy rêu xanh và bụi bặm. Trên cánh cửa đền có một biểu tượng giống như một con mắt mở rộng, được bao bọc bởi những cánh tay uốn cong. Biểu tượng đó khiến anh cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng lại không thể rời mắt khỏi nó.
Anh chầm chậm tiến lại gần cánh cửa đền, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Đột nhiên, cánh cửa tự động mở ra như thể có ai đó đang chờ đợi anh. Lý Tuấn không còn cách nào khác ngoài việc bước vào.
Khi anh bước vào bên trong, không gian hoàn toàn khác biệt. Những ngọn đèn sáng nhấp nháy trên tường, tạo ra những bóng đổ kỳ lạ. Bên trong đền là một không gian rộng lớn với một ngai vàng lớn được chạm khắc tinh tế đặt ở trung tâm. Xung quanh ngai vàng là những bức tường vẽ đầy những hình ảnh cổ xưa, những cảnh tượng kỳ bí mà anh không thể hiểu nổi. Chúng giống như những ký ức, những dấu vết của một thời kỳ xa xưa, những thế lực đã mất đi nhưng vẫn còn lưu lại trong những bức họa này.
Ở giữa đền, một người đàn ông đứng đó, dáng vẻ cao lớn và uy nghi. Mái tóc trắng dài bay phất phới trong gió, khuôn mặt của ông ta nghiêm nghị, đôi mắt ánh lên một sức mạnh vô hình. Lý Tuấn cảm thấy một sự hiện diện mạnh mẽ, như thể ông ta không chỉ là một người mà là một thế lực vô cùng lớn lao.
“Chào mừng, Lý Tuấn,” giọng người đàn ông vang lên, âm thanh như có thể vang dội trong cả không gian. “Ngươi đã đến, và giờ đây ngươi không thể quay lại.”
Lý Tuấn ngập ngừng, không hiểu tại sao người đàn ông này biết tên của mình. Anh đứng im, không biết nên nói gì, nhưng sự hiện diện của người đó quá mạnh mẽ khiến anh không thể làm gì ngoài lắng nghe.
“Ngươi không phải là người bình thường,” người đàn ông tiếp tục. “Ngươi là người đã được chọn. Sức mạnh mà ngươi tìm thấy không phải là ngẫu nhiên. Nó thuộc về một thế lực cổ xưa, một dòng năng lượng không thể phá hủy. Và ngươi sẽ là người kế thừa nó.”
Lý Tuấn cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm trong một thế giới mà anh chưa từng biết đến. Anh không thể hiểu hết được lời người đàn ông nói, nhưng một điều là rõ ràng: Anh không còn là Lý Tuấn bình thường nữa. Cái cánh cửa kia không chỉ đưa anh đến một nơi khác, mà còn mang theo một sứ mệnh mà anh chưa hiểu hết.
“Ngươi sẽ phải đối mặt với thử thách,” người đàn ông tiếp tục. “Nhưng đừng lo, ngươi không đơn độc. Mỗi thế lực, mỗi sinh linh trong thế giới này đều có lý do tồn tại. Và ngươi sẽ khám phá ra điều đó khi bước tiếp.”
Lý Tuấn không thể chỉ đứng nhìn. Câu hỏi về những thử thách, về con đường phía trước, dâng lên trong lòng anh. Nhưng anh không còn thời gian để tìm hiểu thêm. Anh chỉ biết rằng con đường này sẽ đầy thử thách và hiểm nguy, và nếu không hành động, anh sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi sự u mê này.
Người đàn ông khẽ gật đầu, như thể hiểu được sự hoang mang của Lý Tuấn. “Đi đi. Con đường sẽ mở ra cho ngươi, nhưng nó sẽ không dễ dàng.”
Một luồng ánh sáng mạnh mẽ lóe lên trước mắt Lý Tuấn, và khi anh mở mắt ra lần nữa, người đàn ông đã biến mất. Anh chỉ còn lại mình trong không gian rộng lớn của ngôi đền cổ, lòng ngập tràn những câu hỏi không lời đáp. Nhưng một điều chắc chắn, hành trình của anh đã chính thức bắt đầu.
Đăng bởi | Namhoahong |
Thời gian |