Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cánh cửa hư không

Tiểu thuyết gốc · 997 chữ

Sau khi vượt qua Biển Cả Câm Lặng, Lý Tuấn không cảm thấy nhẹ nhõm như anh mong đợi. Áp lực vô hình vẫn đè nặng lên ngực anh, như một lời nhắc nhở rằng thử thách vẫn chưa kết thúc. Trước mắt anh là một khoảng không vô tận, một vùng trời không có ánh sáng, không có bóng tối, chỉ là sự trống rỗng hoàn toàn.

“Cánh Cửa Hư Không,” giọng nói quen thuộc lại vang lên trong đầu anh, lần này không phải từ cô gái dẫn đường mà từ chính linh thức của anh. “Đó là nơi ngươi phải đến, nhưng cũng là nơi ngươi có thể mất tất cả.”

Lý Tuấn bước chậm về phía trước, mỗi bước đi dường như kéo dài vô tận. Dưới chân anh, mặt đất không còn là cát, cũng không phải là đá hay bất kỳ chất liệu nào anh từng biết. Nó như một tấm kính mờ phản chiếu những ký ức rời rạc.

Trong tấm kính đó, anh thấy mình – một hình ảnh khác của chính anh, người từng yếu đuối và đầy hối hận. Anh thấy những người thân yêu mà anh không thể bảo vệ, những trận chiến mà anh đã thua cuộc. Cảm giác tội lỗi lại trỗi dậy, khiến bước chân anh chậm lại.

Nhưng anh biết mình không thể dừng lại.

“Ngươi đã đến.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Trước mặt anh, một bóng người cao lớn hiện ra. Đó không phải là cô gái dẫn đường, cũng không phải bất kỳ sinh vật nào anh từng gặp. Đó là một người đàn ông khoác áo choàng đen, gương mặt bị che khuất bởi chiếc mũ trùm, chỉ để lộ đôi mắt sáng rực, như hai ngọn lửa cháy âm ỉ.

“Ngươi là ai?” Lý Tuấn hỏi, giọng đầy cảnh giác.

“Ta là người gác cổng,” người đàn ông đáp, giọng nói mang theo sức mạnh khiến không gian xung quanh rung chuyển. “Cánh Cửa Hư Không nằm phía sau ta. Nhưng ngươi không thể vượt qua nếu không chứng minh rằng ngươi xứng đáng.”

“Chứng minh?” Lý Tuấn nhíu mày. Anh không còn xa lạ với những thử thách, nhưng lần này, cảm giác nguy hiểm bao trùm khiến anh không thể xem thường.

“Đúng vậy,” người gác cổng nói, bước tới một bước, mỗi bước chân của ông ta khiến không gian rung lên. “Ngươi phải trả lời một câu hỏi.”

Lý Tuấn im lặng, chờ đợi.

“Ngươi chiến đấu vì điều gì?”

Câu hỏi đơn giản nhưng lại nặng nề như ngàn cân.

Lý Tuấn không trả lời ngay lập tức. Anh nghĩ về những gì đã thúc đẩy anh trong suốt hành trình này – khát khao bảo vệ, sự hối hận, hay chỉ là ý chí sinh tồn.

“Ta chiến đấu để bảo vệ những gì quan trọng,” anh nói, giọng chắc nịch.

Người gác cổng nhìn anh chằm chằm, như thể đang đánh giá từng từ anh nói. “Bảo vệ? Nhưng ngươi đã thất bại trong quá khứ. Ngươi không thể bảo vệ gia đình mình, không thể cứu lấy thế giới của mình. Ngươi có chắc rằng mình xứng đáng không?”

Những lời đó như những mũi dao đâm vào tim Lý Tuấn. Nhưng anh không lùi bước.

“Đúng, ta đã thất bại,” anh thừa nhận. “Nhưng chính vì những thất bại đó mà ta không ngừng tiến về phía trước. Ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng ta có thể thay đổi tương lai. Đó là lý do ta chiến đấu.”

Người gác cổng im lặng một lúc, rồi gật đầu. “Tốt lắm. Nhưng lời nói không đủ. Ngươi phải chứng minh điều đó bằng hành động.”

Ông ta giơ tay, và một thanh kiếm đen dài xuất hiện trong tay. “Hãy chiến đấu với ta. Nếu ngươi có thể vượt qua, cánh cửa sẽ mở ra.”

Lý Tuấn rút kiếm, cảm nhận được sự căng thẳng trong không gian. Cuộc chiến này không chỉ là về sức mạnh, mà còn là về ý chí và lòng quyết tâm.

Người gác cổng lao tới, tốc độ nhanh như chớp. Lý Tuấn giơ kiếm lên đỡ, nhưng sức mạnh từ cú chém khiến anh bị đẩy lùi. Anh nhanh chóng lấy lại thăng bằng, phản công bằng một đường kiếm chính xác.

Nhưng người gác cổng không dễ dàng bị hạ gục. Ông ta né tránh một cách dễ dàng, rồi tấn công ngược lại với sức mạnh như muốn nghiền nát mọi thứ.

Lý Tuấn phải dồn hết sức lực để chống đỡ. Cuộc chiến kéo dài, mỗi đòn tấn công đều mang theo áp lực không thể tưởng tượng. Nhưng anh không lùi bước. Anh nhớ tới lý do mình chiến đấu, nhớ tới những người anh muốn bảo vệ.

Sau một thời gian dài, cuối cùng Lý Tuấn cũng tìm thấy cơ hội. Anh dồn toàn bộ sức mạnh vào một đòn chém, nhắm thẳng vào người gác cổng. Đòn tấn công mạnh mẽ khiến không gian rung chuyển, và khi bụi mờ tan đi, người gác cổng đứng yên, thanh kiếm trên tay đã rơi xuống.

“Ngươi đã thắng,” ông ta nói, giọng không còn lạnh lùng như trước.

Cánh cửa phía sau ông ta từ từ mở ra, ánh sáng chói lòa tràn ra từ bên trong.

“Nhưng hãy nhớ,” người gác cổng nói, ánh mắt ông ta trở nên nghiêm nghị. “Những gì đang chờ đợi ngươi phía bên kia không phải là kết thúc, mà chỉ là sự khởi đầu.”

Lý Tuấn bước về phía cánh cửa, trái tim anh đập mạnh. Anh biết rằng phía bên kia sẽ là một thử thách còn lớn hơn, nhưng anh không hề sợ hãi.

Hành trình của anh vẫn tiếp tục, và anh sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu cuối cùng.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Bất Diệt sáng tác bởi Namhoahong

Truyện Kỷ Nguyên Bất Diệt tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namhoahong
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.