Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Núi Chiêu Diêu! Huynh đệ đấu phép.

Phiên bản Dịch · 3889 chữ

Nhóm dịch: Hany

Nguồn: Mê truyện

Điều Thái Thúc luyến tiếc đó là Thục Sơn.

Mặc dù, hiện tại bị người tu đạo trong thiên hạ quay lưng, Thục Sơn vất bỏ nhưng Thái Thúc biết ít nhất trong suy nghĩ của Yến Kinh Tà thì mình, Lạc Bắc, Huyền Vô Kỳ, Lạn Hàng vẫn là đệ tử Thục Sơn.

Thái Thúc cũng vẫn coi mình là đệ tử Thục Sơn, bởi vì nàng không hề nghĩ mình làm gì sai.

Nàng cũng biết, những ngày ở Thục Sơn cho dù Lạc Bắc, Huyền Vô Kỳ hay Lạn Hàng đều không thể quên.

Ngày đầu tiên tiến vào Thục Sơn, sau đó vào trong kiếm thấp có được Tân Thiên Trạm Lô, lần đầu tiên được nhìn thấy kiếm quyết quyết trong Thiên Nhược quật. Những cảm giác đó đều khiến cho Thái Thúc không bao giờ quên được.

Chỉ có những người trải qua thời gian là đệ tử của Thục Sơn mới có thể thực sự hiểu được pháp quyết của Thục Sơn và phi kiếm có ý nghĩa quan trọng như thế nào.

Nếu bỏ chúng đi mà tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên diệu yếu thì vô hình trung, bản thân đã tự chặt đứt sự liên hệ với Thục Sơn.

Như thế không còn là đệ tử Thục Sơn, hơn nữa lại phải tu luyện pháp quyết của kẻ địch mình. Mặc dù theo Lạc Bắc thì pháp quyết không quan hệ tốt xấu, chỉ cần dùng như thế nào nhưng cái chuyện này đối với Thái Thúc cũng là một điều khó chấp nhận.

Nhưng khi nhìn thấy Lạc Bắc quyết định bây giờ tu luyện chuẩn bị đột phá Kiếm Cương thì Lạc Bắc quyết định tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu.

Để đưa ra được cái quyết định như vậy thật là khó. Nhưng Thái Thúc hiểu rất rõ bây giờ, giúp Lạc Bắc còn quan trọng hơn.

Lúc trước, bản thân mình vì đứa bé núi Quý Du, Lạc Bắc và đám Huyền Vô Kỳ không hề do dự đứng về phía nàng. Hiện tại, nếu tu vi và pháp thuật của mình có thể lợi hại hơn một chút thì có thể giúp Lạc Bắc kháng địch. Mà để giúp được họ thì cho dù có hy sinh, Thái Thúc cũng chấp nhận.

- Không biết Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ bây giờ thế nào?

Sau khi cầm Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu, Thái Thúc liền nghĩ tới Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ.

- Lạn Hàng sư huynh! Lúc ta ở Thục Sơn có một vấn đề nghĩ mãi không ra. Hiện giờ cần phải nghĩ cẩn thận.

Trong lúc Thái Thúc đang cầm quyền sách ghi Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu thì Huyền Vô Kỳ đang ngửa mặt lên trời mà nói với Lạn Hàng.

Huyền Vô Kỳ ngồi trên một cái sườn núi. Phía sau gã là một làn sương mù màu đen, khiến cho người ta nhìn không rõ được ngọn núi. Trước mặt gã là một cái bình nguyên hoang vu rộng lớn.

Trên bình nguyên rải rác những tảng đá. Mặt đất và đá nơi đây đều bị bám một lớp bụi rất lạ. Khắp cả bình nguyên chỉ có những cơn gió thổi qua, không hề có lấy một thân cây, ngọn cỏ.

Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng vẫn còn mặc trang phục của Thục Sơn. Ngồi trên sườn núi, Huyền Vô Kỳ cầm lấy một cái trái cây mà Lạn Hàng đưa cho, đồng thời hai chân di di trên mặt đất. So với thời điểm ở Thục Sơn gã thêm một chút lạnh lùng, khó gần , giống như một tảng đá có được mài sắc bén thêm một chút.

Lạn Hàng ngồi yên trên một tảng đá bên cạnh gã nhìn cảnh tượng trước mặt rồi quay sang nói:

- Vấn đề ngươi nghĩ không ra ở Thục Sơn tới bây giờ đã nghĩ được kỹ chưa?

- Lúc đó ta vẫn luôn cảm thấy lạ đó là người tu đạo đa phần đều mặc kệ mọi thứ, một lòng tu đạo, không muốn có sự ước thúc thì tại sao lại lập tông, lập phái để cho nhiều người ở cùng một chỗ mà chịu sự ước thúc? Lại còn phải mất nhiều thời gian truyền đạt kinh điển Nho gia? - Huyền Vô Kỳ cầm trái cây màu hồng, cắn một cái rồi nói:

- Khi đó ta nghĩ nếu là ta khi tu vi cao, phải thu đồ đệ thì thời gian tu luyện đâu có còn? Có lẽ tốt nhất là làm tán tu, để mặc cho thiên hạ xoay chuyển thế nào cũng được.

- Nhưng trong mấy ngày qua, ta hình như hiểu ra được một chút. - Huyền Vô Kỳ liếc mắt nhìn Lạn Hàng rồi nói tiếp:

- Cá không thể từ Trường Giang hay Hoàng Hà ra biển thì không thể vượt vũ môn. Con người trong thế gian có sinh lão bệnh tử, không một ai có thể thoát khỏi sự ràng buộc đó. Rất nhiều môn phái trong thế gian ta thấy đều là tụ tập người lại để tạo thành thế, bảo vệ mình mà thôi. Các thế lực nhỏ yếu cho dù hôm nay tiêu diêu tự tại nhưng ngày mai lại bị người ta diệt. Cũng chẳng khác gì chúng ta bây giờ.

- Hiện tại quyền thế của Côn Luân khuynh đảo thiên hạ, khiến cho người ta bắt buộc phải suy nghĩ. - Lạn Hàng cười khổ, còn Huyền Vô Kỳ thì cúi đầu xuống, im lặng ăn trái cây.

Nơi cả hai người đang ở chính là núi Chiêu Diêu.

Ngày ấy, sau khi rời khỏi Đông Lai tự, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng liền dẫn hai đứa bé núi Quý Du tới núi Chiêu Diêu.

Nhưng sau khi tới núi Chiêu Diêu, cả hai người không hề gặp được Bắc Minh vương mà bị đưa tới đây để giúp canh giữ mắt trận này.

Mấy chục năm qua, núi Chiêu Diêu khiến cho chính đạo trong thiên hạ e ngại. Ngay cả Côn Luân cũng chưa dám xâm phạm. Bọn họ có một cái trận pháp bảo vệ núi có uy lực cực mạnh tên là Vạn Tuyệt Diệt Tiên trận bao quanh quả núi. Tổng cộng nó có hai mươi mốt mắt trận. Chỉ khi nào phá vỡ được cả hai mươi mốt mắt trận thì mới có thể phá được cái trận này.

Nhưng nói là trợ giúp trấn giữ mắt trận nhưng Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng đều không biết cái mắt trận đó ở đâu và như thế nào.

Tuy rằng người núi Chiêu Diêu đối với Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng rất khách khí nhưng cả Huyền Vô Kỳ vẫn cảm nhận ánh mắt của đám người núi Chiêu Diêu có ẩn chứa một thứ gì đó đề phòng đối với cả hai.

Cái cảm giác ăn nhờ ở đậu này cũng không được tốt lắm. Nếu như là trước đây, Huyền Vô Kỳ mà ở những nơi thế này thì có khả năng đã bỏ đi.

Nhưng hiện tại Huyền Vô Kỳ cũng không có sự lựa chọn nào khác. Đối với cả hai thì hiện tại núi Chiêu Diêu là nơi an toàn nhất.

- Đợi sau khi có tin của Lạc Bắc và Thái Thúc rồi nói sau. Ít nhất ở đây chúng ta có thể yên tâm tu luyện.

Sau khi Huyền Vô Kỳ từ từ ăn xong trái cây thì chợt ngẩng đầu lên nói với Lạn Hàng:

- Lạn Hàng sư huynh! Đến đây chúng ta bàn luận một chút xem sao.

- Được!

Lạn Hàng cũng cười cười rồi gật đầu. Người gã khẽ động liền nhanh chóng lướt sang một cái sườn núi khác. Còn Huyền Vô Kỳ thì đứng dậy, xoay người đối mặt với Lạn Hàng.

Nghe hai người nói với nhau thì hiển nhiên là việc này không phải là lần đầu tiên.

- Lạn Hàng sư huynh! Huynh chuẩn bị xong chưa?

Nhìn thấy Lạn Hàng đứng cách mình hai mươi trượng, Huyền Vô Kỳ liền cười ha ha.

- A! Huynh xem người kia là ai?

Đang cười ha ha, đột nhiên Huyền Vô Kỳ kinh ngạc nhìn Lạn Hàng.

- Ai?

Lạn Hàng vừa mới kinh ngạc quay đầu lại thì thấy mặt đất dưới chân chấn động rồi một làn pháp lực dao động xuất hiện. Gã lập tức kêu to lên một tiếng rồi vọt lên

- Giỏi cho tên Huyền Vô Kỳ ngươi! Ta là sư huynh của ngươi mà ngươi dám đánh lén ta.

Trong tiếng kêu sợ hãi của Lạn Hàng, mặt đất dưới chân gã đột nhiên đội lên hơn mười cái cột đá nhọn hoắt. Nếu gã chỉ chậm một chút thì đã bị chúng đâm trúng.

- Ha ha! Binh bất yếm trá! Lạn Hàng sư huynh! Có như vậy thì khi đối địch mới không bị mắc mưu.

Huyền Vô Kỳ đắc ý cười ha hả nhưng động tác thi pháp thì không hề dừng lại. Một đạo kiếm quang từ sau lưng gã bay ra lượn một vòng khiến cho trong phạm vi mười trượng lập tức tối đen. Cùng lúc đó, hai tay gã bắt quyết khiến cho hơn mười tảng đá lớn nhỏ từ bốn phía lao về phía Lạn Hàng.

- Lạn Hàng sư huynh! Huynh cẩn thận đấy.

Nếu có người của Thục Sơn sở đây mà nhìn thấy Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng đấu phép chắc chắn sẽ phải giật mình. Bởi vì tu vi của Huyền Vô Kỳ hơn xa ngày xưa. Hơn nữa, uy lực Đại Diễn Tức Nguyên quyết của Hiên Viên trọng huyền có uy lực hết sức kinh người. Hiện tại bây giờ nhìn hắn thuận tay phóng ra pháp thuật chẳng hề giống với việc sư huynh đệ bàn luận với nhau mà giống như đánh nhau sống chết.

- Cái tên này tu vi lại tăng lên. Pháp thuật ngươi phóng ra dễ dàng nhưng lại không có cách thu hồi. Nếu ta mà không ngăn cản nổi thì bị ngươi đánh chết rồi.

Lạn Hàng hét to một tiếng. Trong nháy mắt một vầng sáng màu hồng đột nhiên tản ra hóa thành một vầng lửa lớn.

Toàn bộ ánh lửa màu hồng đó đều là Thiên hỏa ngưng tụ. Dưới ánh lửa khiến cho quang cảnh xung quanh sáng lên, đồng thời mười cái tảng đá kia cũng bị đốt cháy sạch, rơi lả tả xuống dưới. Đồng thời với vầng lửa thiên hỏa đó, mấy trăm đạo kiếm quang cũng xuất hiện, không thể phân biệt rõ đâu là phi kiếm thật sự.

- Lạn Hàng sư huynh! Phi kiếm của huynh lợi hại như vậy, nếu pháp thuật của ta không ngăn cản được thì đúng là đâm đầu vào chỗ chết.

Phi kiếm của Huyền Vô Kỳ không dám tiếp xúc với đám mây lửa kia, hắn nhanh chóng thu phi kiếm lại. Nhìn mấy tảng đá bị đốt cháy, hắn cũng không nôn nóng chỉ mỉm cười rồi bắt mấy đạo pháp quyết. Một vầng ánh sáng màu vàng sáng lên, rất nhiều đá vụn liền lập tức hợp lại với nhau tạo thành một người khổng lồ cáo mấy chục trượng. Ngay lập tức người khổng lồ liền giơ tay lên mà chộp lấy Lạn Hàng trên không trung.

Vừa mới chạm vào vầng Thiên Hỏa, người đá khổng lồ liền bị đốt cháy, chẳng khác nào một cây nến to ném vào trong đống lửa. Từng vòng lửa cuồn cuộn rơi xuống dưới đất. Tuy nhiên người đá khổng lồ vẫn bất chấp những dòng dung nham đang chảy xuống mà không ngã. Từng chút dung nham rơi xuống lập tức lại ngưng tụ trên người nó.

Mắt thấy hai bàn tay khổng lồ như làm bằng dung nham sắp chụp trúng Lạn Hàng thì bất chợt từ trong ánh sáng màu hồng bắn ra mấy tia sáng màu đen rồi trong nháy mắt hóa thành mấy con Phi thiên ngô công khổng lồ cao hơn mười trượng, toàn thân rắn chắc giống như được tạo ra từ sắt. Toàn thân chúng được bao phủ bởi một lớp giáp xác màu đen, nhìn vô cùng khủng bố. Từ trong miệng chúng liên tục phun ra những ngọn lửa màu đen. Khi những con Ngô công đó vừa mới xuất hiện nhìn còn to hơn cả người đá. Một tiếng nổ vang lên, trong những làn sóng không khí tản ra, chúng liền đánh cho người đá gẫy làm đôi. Còn đám đá vụn bắn lên người chúng lại bắn ngược ra ngoài cho thấy sức lực của chúng đúng là kinh khủng.

- Mấy con này lại xuất hiện rồi.

Huyền Vô Kỳ hét lên một tiếng. Ngay lập tức người đá khổng lồ bị đánh gãy làm đôi lập tức dính lại. Thậm chí nó còn hút thêm những tảng đá ở xung quanh để đánh với đám Hỏa ngô mà Lạn Hàng thả ra.

- Lạn Hàng sư huynh! Để xem huynh chống đỡ thế nào.

Cùng lúc đó, mười tảng đá to tròn lại xuất hiện lao về phía Lạn Hàng.

- Đại Diễn Lôi Thạch quyết! Đạo pháp của ngươi thi triển càng thêm thuận buồm xuôi gió.

“ Vù “ mấy trăm đạo kiếm quang lại phóng ra kéo theo Lạn Hàng ngay vào lúc mấy tảng đá kia phóng tới mà lao lên cao.

- Lạn Hàng sư huynh! Không ngờ huynh đã tu luyện tới cảnh giới ngự kiếm đỉnh phong. Nhưng nếu không có đám Hỏa ngô thì có thể ngự kiếm phi hành thoải mái được không?

Lần này, ánh mắt của Huyền Vô Kỳ gần như lồi ra ngoài.

Thứ đấu phạn luận bàn thực chiến này có thể giúp cho kiếm quyết, pháp thuật càng thêm thuần thục và tinh xảo, đồng thời cũng có thể tăng kinh nghiệm trong lúc đối địch. Mà cho dù đấu pháp với huynh đệ của mình nhưng Huyền Vô Kỳ cũng không hề che giấu sự kinh ngạc của bản thân.

Sau khi tới núi Chiêu Diêu, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng đều tĩnh tâm tu luyện cho nên có sự tiến bộ cực nhanh. Trước đây, cả hai đã rất nhiều lần luận bàn với nhau. Vốn tu vi và pháp lực của Huyền Vô Kỳ đều hơn xa Lạn Hàng nhưng do Trạm Thai Thanh Minh dốc hết sức giúp Lạn Hàng luyện lại Xích Tô khiến cho uy lực của nó lại tăng lên cực mạnh vì vậy mà cho dù Huyền Vô Kỳ có vắt hết óc cũng chưa bao giờ thắng được.

Lần này, luận bàn với Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ đã nắm giữ pháp thuật người đá khổng lồ vô cùng thuần thục. Hơn nữa, Đại Diễn lôi thạch quyết cũng tu luyện. Vì vậy mà Huyền Vô Kỳ vừa ra tay đã hiếm được tiên cơ, muốn cho Lạn Hàng nhảy lên không trung rồi sau đó sử dụng người đá khổng lồ mà thu hút đám Hỏa ngô, sau đó sử dụng Đại Diễn Lôi thạch quyết đánh bại Lạn Hàng. Những tảng đá do Đại Diễn Lôi Thạch quyết phóng ra ẩn chứa rất nhiều Lôi hỏa. Một khi gặp hỏa nguyên chúng nổ tung sẽ có uy lực rất mạnh. Thứ pháp quyết này mà một trong những pháp quyết dùng để đối đầu với pháp quyết hệ Hỏa. Vì vậy mà khi Huyền Vô Kỳ phóng ra gần như đã nắm chắc phần thắng bởi vì tu vi của Lạn Hàng còn chưa tới cảnh giới ngự kiếm phi hành. Như vậy thì gã không thể né tránh, chỉ có thể cố gắng chống lại. Cho dù vụ nổ không phá được phi kiếm của gã nhưng cũng đủ làm cho chân nguyên của Lạn Hàng tán luận, sau đó Huyền Vô Kỳ chỉ thuận tay dùng pháp thuật là có thể khiến cho gã đầu hàng.

Nhưng hiện tại không ngờ Lạn Hàng đã tu luyện tới cảnh giới ngự kiếm phi hành, hơn nữa nhìn tu vi của gã gần như đã tiếp cận tới cảnh giới Ngự kiếm đỉnh.

- Tốc độ của huynh không ngờ nhanh như vậy. Xem ra ta cũng không thể chỉ tu luyện pháp thuật mà phải đột phá tới cảnh giới Kiếm cương, nếu không thì tu vi phi kiếm sẽ bị huynh ấy vượt qua một khoảng dài.

Huyền Vô Kỳ nghĩ vậy cũng không hề nổi giận, bóng hắn chỉ lóe lên một cái thì trên vách núi đột nhiên xuất hiện mười mấy Huyền Vô Kỳ giống nhau như đúc, không thể phân biệt rõ đâu là thật đâu là giả. Đây cũng chính là thứ pháp thuật lần đầu tiên mà Huyền Vô Kỳ sử dụng để đối phó với Tô Lũng - Nguyên Thổ Khôi.

- Huyền Vô Kỳ sư đệ! Bây giờ ngươi lại sử dụng pháp thuật để tự bảo vệ mình thì cũng đánh mất tiên cơ mất rồi. - Lạn Hàng cười cười chỉ tay một cái, vầng lửa trên trời và phi kiếm đồng loại bắt vào trong đám Nguyên Thổ Khôi.

- Cho dù tiên cơ có mất nhưng cũng khó thắng được đệ.

- Thật không?

Huyền Vô Kỳ hừ lạnh một tiếng, mười mấy Nguyên Thổ Khôi đột nhiên đánh về phía mấy trăm tia sáng màu hồng.

Hiện tại, Xích Tô của Lạn Hàng phóng ra được mấy trăm tia sáng nên rất khó phân biệt. Có điều trước đây sau vài lần vất vả, Huyền Vô Kỳ cũng đã rút ra được kinh nghiệm. Vì vậy mà trong tích tắc khi Hỏa Ngô được phóng ra, hắn cũng phát hiện được đâu là phi kiếm thật sự.

Mười mấy Nguyên Thổ Khôi nhằm về phía đạo kiếm quang kia, đồng thời một tảng đá to cũng xuất hiện sau lưng Lạn Hàng mà đánh thẳng vào lưng gã.

Lần này, Huyền Vô Kỳ đã sử dụng Nguyên Thổ Khôi thu hút phi kiếm xung quanh Lạn Hàng rồi sau đó thừa lúc Thiên hỏa không còn sự áp chế, bảo vệ Lạn Hàng mà dựa vào pháp thuật để đánh bại đối phương.

- Thôi! Ta đầu hàng.

Nhưng điều khiến cho gã phải thốt lên đó chính là khi tảng đá kia vừa mới xuất hiện thì Lạn Hàng cũng bắt một cái kiếm quyết rồi phóng ra một đạo kiếm khí đánh lên tảng đá.

- Ta chỉ dựa vào sự lợi hại của phi kiếm còn tu vi và pháp thuật vẫn kém ngươi nhiều lắm.

Lạn Hàng ở trong không trung vội vàng an ủi một câu đồng thời thu kiếm qunag lại. Trong nháy mắt thiên hỏa đang bao phủ trời đất và Hỏa Ngô cũng biến mất, chỉ còn lại duy nhất người đá khổng lồ vẫn đang đứng đó.

- Kiếm quyết Cửu Hỏa Tuyền Nguyên của huynh có thể phóng ra một đạo thái dương chân hỏa thì tu vi kiếm quyết lại cao hơn đệ.

Huyền Vô Kỳ lắc đầu, cười nói một câu. Bất chợt, có tiếng người khác cười ha hả vang lên:

- Huyền Vô Kỳ! Lạn Hàng! Hai người đấu phép làm cho ta được mở rộng tầm mắt a.

- A? Ai?

Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng quay đầu lại thì thấy cách đó chừng năm, sáu mươi trượng từ sau một tảng đá có một người thanh niên mặc áo xanh đi ra.

Ngươi thanh niên đó có nét mặt mi thanh mục tú, đầu bóng, có chút giống với một tiểu sa di.

Nhưng với tu vi của Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng thì đừng nói là tập trung tinh thần, tất cả các giác quan đang mở rộng để bàn luận thì cho dù bình thường nếu có người tới gần như vậy chắc chắn cả hai đã nhận ra. Có điều mãi cho tới khi người này lên tiếng, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng mới có phản ứng.

Hơn nữa, cả hai người trước đây cũng chưa hề nhìn thấy người này. Tuy nhiên âm thanh của người đó lại khiến cho Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng có cảm giác như đã từng quen biết.

- Các ngươi không nhận ra ta?

Trong lúc Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng hơi kinh ngạc nhìn người đó thì y cũng đi thẳng tới trước mặt cả hai người. Hình dạng của y có chút hơi mập nhưng âm thanh cũng hết sức hào phóng.

Nhìn cái vóc dáng và âm thanh đó khiến cho Lạn Hàng lập tức ngẩn người, thốt lên đầy kinh ngạc:

- Ngài là tiền bối Đông Hầu Thanh Bức?

Tiểu sa di mi thanh mục tú cười ha hả:

- Giỏi! Các ngươi vẫn chưa quên ta. Ta đang định tới dạy hai ngươi một chút pháp thuật nhưng thấy hai người đấu phép ta thấy cũng không còn nhiều thứ để dạy các ngươi nữa.

- Quả nhiên là tiền bối. - Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng liếc mắt nhìn nhau. Nhưng nhìn nét mặt của hai người cho dù nói đó là Đông Hầu Thanh Bức thì hình như vẫn chưa tin.

- Tiền bối! Tại sao tiền bối lại thay đổi thành như thế này?

Sau khi tới núi Chiêu Diêu, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng chỉ biết Đông Hầu Thanh Bức đã trở về mà không biết y bị Kỳ Liên Liên Thành đánh cho thân thể bị diệt chỉ còn Nguyên Anh bỏ chạy.

Nghe thấy hai người hỏi vậy, Đông Hầu Thanh Bức sờ sờ cái đầu của mình mà trả lời:

- Chẳng lẽ các ngươi không biết rằng ngày đó ta bị Kỳ Liên Liên Thành chặn đánh? Chậc chậc! Mặc dù Kỳ Liên Liên Thanh hết sức cổ hủ nhưng tu vi có thể nói là gần sánh với Thập đại kim tiên của Côn Luân. Nếu như Nguyên Anh của ta không bỏ chạy đúng lúc thì đã bị y đánh cho hình thần câu diệt chứ không phải chỉ có thân thể bị hủy. Hiện tại hình dạng này của ta là do Bắc Minh vương giúp ta cải tạo một cái thân thể. Đừng nói là các ngươi, cho dù bản thân ta cũng còn chưa quen.

- Ngài bị Kỳ Liên Liên Thành diệt thân thể? Không ngờ tu vi của Kỳ Liên Liên Thành lại tới mức như vậy.

Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng hít một hơi cảm thấy ớn lạnh.

Cả hai người đều biết rằng Đông Hầu Thanh Bức tu luyện được Nguyên Anh như đã có thêm một cái mạng nữa. Chỉ cần Nguyên Anh có thể trốn được là có thể mượn xác sống lại, hoặc dùng một cách khác mà tái tạo thân thể.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! ()

Diệt Hồng Trần

10-01-2013, 12:00 PM

La Phù

Tác giả: Vô Tội

Bạn đang đọc La Phù của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.