Chương 3
Tề Mạnh nhớ lại ngày đó, khi vợ anh và nhân tình của cô ta chết trong một vụ tai nạn xe hơi.
Chính lúc đó, anh mới nhận ra một sự thật cay đắng.
Tề Dịch không phải con ruột của anh.
Người nhà của gã đàn ông kia không chịu nhận Tề Dịch, thẳng thừng tuyên bố rằng họ không quan tâm đứa trẻ này sống chết ra sao.
Cái thai năm xưa, cái thai khiến anh từ bỏ cả tương lai tươi sáng, thực chất chỉ là người đàn bà đó muốn tìm một nơi an toàn.
Còn anh chính là lựa chọn của cô ta.
Vậy mà suốt những năm qua, anh đã ngu muội mà nuôi con cho kẻ khác.
Đời trước, sau khi biết được sự thật này, anh càng thêm chán ghét Tề Dịch.
Nhưng bây giờ, khi nhìn cậu bé trước mặt, trái tim anh lại tràn ngập chua xót.
Bởi lẽ, Tề Dịch cũng là một nạn nhân.
Đứa trẻ này không có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, cũng không đáng phải gánh chịu hậu quả từ lỗi lầm của người lớn.
Anh đã từng sai lầm một lần. Lần này, anh nhất định sẽ không để bi kịch lặp lại.
Anh không thể quay ngược thời gian để ngăn bản thân khỏi những sai lầm, nhưng anh có thể thay đổi tương lai.
Anh ngẩng lên, nhìn về phía Tề Dịch.
Cậu bé vẫn ngồi đó, cúi đầu, tay siết chặt góc áo.
Đứa trẻ này hoàn toàn vô tội.
Tề Mạnh đột nhiên cảm thấy có chút cay đắng.
Nhưng rồi anh nhanh chóng xua đi cảm xúc đó.
Bởi lẽ, cho dù Tề Dịch không có chung dòng máu với anh, nhưng cậu vẫn là đứa trẻ mà anh đã nuôi dưỡng suốt nhiều năm qua.
Là một sinh mệnh mà anh không thể bỏ rơi.
Sáng sớm hôm sau, Tề Mạnh dậy sớm chuẩn bị xe bán đồ ăn. Khi anh vừa mở cửa, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau: "Con có thể giúp cha không?"
Tề Mạnh giật mình quay lại, thấy Tề Dịch đang đứng nép sau cánh cửa, ánh mắt đầy do dự.
Trước đây, đứa trẻ này chưa từng chủ động nói chuyện với anh.
Thậm chí, cậu luôn tránh né anh, như thể chỉ cần đến gần là sẽ bị đánh.
Vậy mà bây giờ, cậu lại ngập ngừng đề nghị giúp đỡ.
Tề Mạnh kìm nén cảm xúc, gật đầu:
"Được chứ. Đi thôi."
Chiếc xe đồ ăn nhỏ của Tề Mạnh đỗ ở một góc phố đông người.
Khi cha con anh đến nơi, khách hàng đã đứng chờ sẵn.
Tề Mạnh nhanh chóng bắt tay vào việc, anh nhào bột, chiên bánh, nấu cháo, tất cả đều trôi chảy và thành thục.
Tề Dịch đứng bên cạnh, hơi bối rối, cậu không biết mình có thể làm gì.
Nhưng Tề Mạnh không để cậu lúng túng lâu.
Anh chỉ vào thùng đựng tiền: "Con giúp cha thu tiền nhé? Chỉ cần nhìn số trên tờ giấy khách đưa rồi lấy tiền thừa trả lại là được."
Tề Dịch ngẩn người, cậu chưa từng làm việc này trước đây.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt tin tưởng của Tề Mạnh, cậu khẽ nuốt nước bọt, sau đó gật đầu.
Ban đầu, Tề Dịch còn lóng ngóng, nhưng sau vài lần đếm sai, cậu đã dần quen với công việc.
Đám khách quen nhìn thấy một cậu bé nhỏ nhắn đứng thu tiền thì cười đùa: "Ôi chà, hôm nay ông chủ có trợ thủ mới hả?"
"Nhìn cậu nhóc này ngoan ghê, sau này lớn lên chắc cũng tháo vát lắm!"
Tề Dịch hơi lúng túng, nhưng khi thấy Tề Mạnh mỉm cười gật đầu, cậu liền cảm thấy tự tin hơn.
Cứ thế, một buổi sáng trôi qua thật nhanh.
Sau khi dọn dẹp xong, Tề Mạnh và Tề Dịch ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tề Dịch uống một hớp nước, sau đó ngập ngừng nói: “Cha… con làm có tốt không?"
Tề Mạnh nhìn cậu, bật cười: "Rất tốt."
Tề Dịch nghe vậy, đôi mắt sáng lên.
Đây là lần đầu tiên cậu được cha khen.
Cảm giác này… thật kỳ lạ.
Và cũng thật ấm áp.
Tề Mạnh nhìn con trai, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Anh biết rằng, con đường phía trước còn rất dài.
Nhưng chỉ cần có thể từ từ thay đổi, anh tin rằng sẽ có một ngày, Tề Dịch và cả anh có thể thoát khỏi số phận bi thảm đời trước, trở thành một con người hoàn toàn khác.
Đây chính là trách nhiệm của anh.
Không phải vì nghĩa vụ.
Mà vì, anh thực sự muốn làm một người cha tốt.
Buổi tối sau khi bán mỳ xong, Tề Mạnh cùng Tề Dịch trở về nhà.
Tề Dịch tắm rửa xong thì ra phòng khách. Cậu nhìn vào bếp, thấy Tề Mạnh đang nhanh nhẹn nấu nướng.
Chiếc chảo nóng bốc khói nghi ngút, từng lát thịt vàng ruộm được xào chung với ớt xanh, tỏa ra hương thơm kích thích vị giác.
Một nồi canh xương hầm đang sôi lăn tăn, nước dùng trong veo, thoang thoảng mùi thơm của ngô và cà rốt.
Tề Dịch đứng trước bàn ăn, nhìn những món ăn được bày ra mà có chút ngây người.
Cậu chưa từng có một bữa tối thế này.
Trước đây, khi mẹ còn sống, bà ta rất ít khi nấu ăn.
Sau khi mẹ mất, cha luôn lạnh lùng, cậu phải tự kiếm cái ăn, lúc có lúc không.
Nhưng bây giờ…
Một bàn đầy ắp món ăn nóng hổi.
"Đứng ngây ra làm gì, mau rửa tay rồi ăn đi."
Giọng Tề Mạnh vang lên, kéo Tề Dịch trở lại thực tại.
Cậu im lặng gật đầu, nhanh chóng đi rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn ăn.
Bữa cơm diễn ra trong yên lặng.
Tề Mạnh không ép Tề Dịch phải trò chuyện, chỉ thỉnh thoảng gắp thức ăn vào bát cậu.
"Ăn nhiều một chút."
Tề Dịch nhìn miếng thịt trong bát, rồi lặng lẽ ăn.
Tề Mạnh thấy vậy thì cười cười, tiếp tục ăn phần của mình.
Lúc sắp ăn xong, Tề Mạnh chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Dịch Dịch, sắp đến ngày khai giảng rồi, con có muốn mua gì không?"
Tề Dịch hơi sững sờ.
"Mua gì ạ?"
"Đồ dùng học tập, cặp sách, quần áo mới…"
Tề Dịch cúi đầu, tay siết nhẹ chiếc đũa.
Từ nhỏ đến giờ, chưa ai từng hỏi cậu câu này.
Trước đây, cậu luôn mặc lại quần áo cũ, sách vở cũng là đồ cũ của những người khác.
Lần nào đi học cũng bị bạn bè chế giễu.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mua đồ mới.
"Con… không cần đâu ạ."
Cậu nhỏ giọng nói, như thể sợ bị mắng.
Tề Mạnh khẽ nhíu mày.
"Sao lại không cần? Đồ dùng học tập phải đầy đủ thì học mới tốt được chứ."
Tề Dịch không đáp, chỉ cúi đầu.
Tề Mạnh nhìn bộ dạng của con trai, trong lòng đau nhói.
Anh biết, trước đây Tề Dịch đã quen với việc bị bỏ mặc.
Đến cả nhu cầu cơ bản nhất cũng không dám mở miệng nói ra.
Anh đặt đũa xuống, giọng nói kiên định: "Ngày mai, cha sẽ dẫn con đi mua đồ."
Tề Dịch ngước nhìn anh, đôi mắt đen láy ánh lên tia dao động.
Cậu muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt cha, cậu lại không nói nên lời.
Cuối cùng, cậu chỉ khẽ gật đầu.
"Dạ."
Tề Mạnh mỉm cười.
Anh tin rằng, chỉ cần kiên nhẫn, sẽ có một ngày Tề Dịch thực sự chấp nhận anh là cha.
Đăng bởi | Natalya1998 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |