Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Tiểu thuyết gốc · 1632 chữ

Sau ngày khai giảng, mọi thứ dần ổn định.

Tề Dịch vẫn không nói nhiều, nhưng cậu bắt đầu quen với nếp sống mới, quen với những bữa ăn nóng hổi do Tề Mạnh chuẩn bị, quen với việc có người chờ mình về nhà.

Ở trường học.

Trong giờ ra chơi, khi Tề Dịch đang định lên thư viện, một nhóm học sinh tụ tập gần hành lang, bàn tán xôn xao.

“Ê, tụi mày nghe gì chưa? Hình như cha của Tề Dịch bán đồ ăn ngoài đường đó!”

“Hả? Thật không?”

“Tao thấy rồi! Hôm qua tao đi ngang qua khu chợ, thấy có một xe bán đồ ăn vặt. Người bán là đàn ông, nhìn kỹ lại thì giống cha của Tề Dịch lắm!”

“Trời đất! Hèn gì ngày nào nó cũng mang cơm theo, chắc không có tiền mua phiếu ăn cơm của trường.”

“Ha ha ha!”

Mấy lời bàn tán không hề nhỏ giọng.

Tề Dịch đứng ở cầu thang, nắm chặt dây đeo cặp.

Cậu cảm thấy lồng ngực có gì đó nghèn nghẹn, một cảm giác khó chịu len lỏi.

Cậu biết gia cảnh của mình không giàu có.

Cậu không muốn người khác bàn tán về cha mình theo cách đó.

Đúng lúc này, Trương Minh - kẻ luôn thích gây sự với cậu cất giọng châm chọc: “Đúng là thằng nhà quê, cha mày bán hàng ăn rong, mà cũng có tiền cho mày đi học à?”

Mấy tên khác cười hùa theo.

Tề Dịch quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn Trương Minh.

Trước đây, cậu sẽ không ngần ngại mà lao vào đánh nhau. Nhưng lần này, cậu cố kiềm chế cơn giận trong lòng.

Trương Minh thấy cậu không phản ứng, càng lấn tới: “Sao? Tao nói đúng chứ gì? Hay là tụi tao ghé xe bán đồ ăn của cha mày, ủng hộ cho mày tiếp tục đi học nha?”

Lời vừa dứt, một tiếng bốp! vang lên.

Mọi người ngỡ ngàng.

Tề Dịch không đánh Trương Minh.

Nhưng cậu đập mạnh cặp sách lên bàn, ánh mắt sắc bén khiến đối phương bất giác chột dạ.

“Mày nói thêm một câu nữa thử xem?” Giọng cậu không lớn, nhưng lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.

Trương Minh cứng đờ, không dám mở miệng.

Tề Dịch không nhìn cậu ta nữa, quay người bước đi.

Trong lòng cậu ngổn ngang suy nghĩ.

Tại sao?

Tại sao cậu lại cảm thấy tức giận đến vậy?

Tề Mạnh đúng là bán đồ ăn.

Nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy đó là một công việc đáng xấu hổ.

Cha cậu đang kiếm tiền một cách đường hoàng, đang chăm lo cho cậu từng bữa ăn, đang cho cậu một mái nhà.

Cậu bỗng nhớ đến những món ăn nóng hổi mỗi tối.

Tề Dịch siết chặt bàn tay.

Tối hôm đó, Tề Mạnh thấy Tề Dịch có vẻ trầm lặng hơn thường ngày.

Anh nhíu mày, chờ đến bữa tối mới hỏi: “Ở trường xảy ra chuyện gì à?”

Tề Dịch im lặng một lúc, sau đó đặt đũa xuống: “Hôm nay… Có người nói cha là người bán đồ ăn rong.”

Tề Mạnh nhướng mày: “Thì đúng mà?”

“Nhưng mà …” Cậu dừng lại, không biết phải nói tiếp thế nào.

Tề Mạnh hiểu ngay.

Anh bật cười: “Có người chê cười à?”

Tề Dịch mím môi.

Tề Mạnh gắp một miếng thịt kho vào bát cậu, giọng điềm tĩnh: “Dịch Dịch, con có thấy cha làm gì sai không?”

“Không.”

“Vậy thì không có gì phải bận tâm.” Anh cười, xoa đầu cậu.

“Kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình, nuôi con trai ăn học, cha có gì phải xấu hổ chứ?”

Tề Dịch ngẩn ra.

Ánh mắt cậu dao động.

Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn bị người khác chế giễu là đứa con ngoài giá thú, là đứa trẻ bị bỏ rơi.

Cậu từng nghĩ rằng, chỉ khi nào mình mạnh hơn người khác, tàn nhẫn hơn người khác, cậu mới có thể bảo vệ lòng tự tôn của mình.

Nhưng bây giờ…

Cha cậu không hề yếu đuối, cũng không hổ thẹn vì những lời đàm tiếu.

Ông ấy đường hoàng đối diện, thậm chí còn mỉm cười.

Bàn tay siết chặt của Tề Dịch dần buông lỏng.

Cậu cúi đầu, lặng lẽ ăn hết bát cơm.

Những ngày sau đó, Tề Dịch dần thay đổi theo một cách mà chính cậu cũng không nhận ra.

Trước đây, khi đi học về, cậu luôn im lặng vào phòng, đóng cửa lại, không nói chuyện với ai.

Nhưng bây giờ, dù không cố tình, cậu vẫn sẽ nhìn vào bếp xem cha đang nấu gì.

Đôi khi, con còn ngồi ngoài bàn ăn chờ trước cả khi cha gọi.

Một buổi tối, khi đang ăn cơm, Tề Mạnh chợt hỏi: “Ở trường dạo này thế nào?”

Tề Dịch không trả lời ngay, nhưng cũng không từ chối như trước. Cậu nhai một miếng thịt rồi đáp: “Cũng bình thường.”

Thành tích của cậu không tệ, nhưng cũng không phải kiểu học sinh chăm chỉ.

Từ trước đến nay, cậu chỉ học đủ để không bị tụt hạng, không bao giờ cố gắng hết sức, vì làm gì có ai quan tâm đến cậu đâu.

Tề Mạnh nhẹ nhàng nói: “Bài tập có chỗ nào khó cứ hỏi cha nhé!”

Tề Dịch không trả lời, chỉ cúi đầu ăn tiếp.

Buổi tối, Tề Dịch ngồi trước bàn học, nhìn bài toán khó trước mặt mà cảm thấy hơi bực bội.

Cậu không thích nhờ ai giúp đỡ, nhưng bây giờ lại bất giác nghĩ đến câu nói của cha.

Cuối cùng, sau vài phút đấu tranh, cậu đi ra ngoài.

Tề Mạnh đang ngồi trước bàn, viết sổ ghi chép doanh thu của xe hàng rong.

Nghe thấy tiếng bước chân anh ngẩng đầu lên.

“Sao vậy?”

Tề Dịch đứng trước bàn, do dự một chút rồi đặt quyển sách xuống.

“Bài này… con không hiểu.”

Tề Mạnh nhìn bài toán một chút, rồi bật cười: “Được, để cha xem nào.”

Tề Dịch ngồi xuống ghế đối diện, im lặng nhìn cha phân tích từng bước.

Giọng nói của Tề Mạnh rất trầm, nhưng khi giảng bài lại vô cùng kiên nhẫn.

Câu không thể ngờ rằng, một người đàn ông bán hàng rong lại có thể giải toán nhanh như vậy.

Tề Mạnh nhận ra ánh mắt của con, bật cười nói: “Đừng nhìn cha như vậy, hồi trước cha học cũng không tệ đâu.”

Tề Dịch hơi bất ngờ, nhưng không hỏi thêm.

Mấy ngày sau, Tề Mạnh thấy Tề Dịch trở về với một bộ dạng có chút lạ.

Cậu đứng ở cửa, im lặng tháo cặp xuống

“Sao vậy?”

Tề Dịch cúi đầu, chậm rãi lấy bài kiểm tra trong cặp ra, đặt lên bàn.

98 điểm.

Tề Mạnh ngẩn ra, sau đó bật cười. “Giỏi lắm!”

Anh không do dự mà đưa tay xoa đầu con.

Tề Dịch hơi cứng đờ, nhưng lần này không tránh đi.

Trong lòng cậu, có một cảm giác gì đó rất kỳ lạ.

Không phải tự hào, cũng không hẳn vui sướng.

Mà là…Ấm áp.

Từ sau bài kiểm tra toán lần đó, mỗi buổi tối, Tề Dịch đều ngồi học ở bàn ngoài phòng khách thay vì đóng kín cửa trong phòng như trước.

Cậu không nói ra, nhưng mỗi lần vướng bài nào khó, cậu đều vô thức liếc nhìn cha mình.

Tề Mạnh hiểu ý, chỉ cười rồi chủ động giảng bài.

Cứ như vậy, hai cha con dần hình thành một thói quen mới.

Tối hôm nay cũng vậy.

Sau khi ăn cơm xong, Tề Dịch mở sách ra ngồi học.

Tề Mạnh thì bận rộn kiểm tra nguyên liệu cho xe bán đồ ăn sáng mai.

Ánh đèn vàng ấm áp trong nhà, không khí yên tĩnh mà dễ chịu.

“Ngày mai là ngày nghỉ, cha phải đi có việc, không dẫn con đi chơi được. Con tự ở nhà ngoan nhé, cha sẽ nấu sẵn đồ ăn.” Tề Mạnh nhìn con trai nói.

“Cha đi đâu thế?” Tề Dịch chủ động hỏi lại.

“Cha đi xem mặt bằng cho cửa hàng mới.”

Lời này khiến cậu hơi sửng sốt.

Cửa hàng mới?

Cậu chưa từng nghe cha nhắc đến chuyện này.

“Gần đây gặp được một mặt bằng khá ổn, giá thuê cũng hợp lý. Nếu không nhanh tay, có thể người khác sẽ giành mất.”

“Mấy năm qua, cha đã tính toán kỹ. Lúc trước cha không có cơ hội thực hiện ước mơ này, nhưng bây giờ thì khác.”

Tề Dịch nhìn cha mình, trong lòng có chút khó tả.

Từ trước đến nay, cậu luôn nghĩ Tề Mạnh là một người đàn ông thô kệch, chỉ biết lao động kiếm tiền, còn trước kia là lao động kiếm tiền và chửi bới đánh đập cậu.

Nhưng dạo gần đây, cậu mới nhận ra, cha không hề đơn giản như vậy.

Ông có ước mơ, có kế hoạch, có suy nghĩ của riêng mình.

Không hiểu sao, Tề Dịch đột nhiên nói: “Con muốn đi cùng.”

Tề Mạnh hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền cười gật đầu: “Được”

Tề Dịch không nói gì nữa cúi đầu tiếp tục làm bài.

Ngày hôm sau.

Đường phố buổi chiều tấp nập, ánh nắng nhàn nhạt hắt qua cửa kính.

Tề Dịch nhìn con đường phía trước, bỗng nhiên có một suy nghĩ thoáng qua.

Nếu cha thật sự mở được cửa hàng, có lẽ, cuộc sống sau này của hai người sẽ thay đổi rất nhiều.

Và cậu cũng không ghét sự thay đổi này.

Bạn đang đọc Làm Cha Của Trùm Phản Diện sáng tác bởi Natalya1998
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Natalya1998
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.