Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tung Hỏa Mù

Phiên bản Dịch · 1474 chữ

(Góc nhìn main)

“Đa... thuật thức?” Ai đó thì thầm.

“Lâm đại sư? Chuyện... Chuyện đó là sao?” Công trưởng lão run run hỏi.

“Chuyện đó? Cái nào cơ?” Tôi bối rối hỏi lại.

“Cậu vừa mới... Triệu hồi bốn nguyên tố khác nhau cùng một lúc?”

Tôi nhướng mày, “Ờm... Đúng vậy? Chỉ là triệu hồi nguyên tố thôi mà?”

“Triệu hồi... nguyên tố?” Thanh trưởng lão nhại theo. “Lâm đại sư... Cậu có thể triệu hồi nhiều nguyên tố cùng lúc sao?”

Thôi chết mẹ rồi.

Tôi quên mất hầu hết Năng lực giả không làm được điều đó.

Đến Manami và Liên Ly cũng đang gặp khó khăn với hai nguyên tố, và tôi vừa triệu hồi bốn.

Đa thuật thức không hề tồn tại ở Địa giới, thậm chí ở Linh giới cũng vậy.

Tôi quen dạy đồ đệ mình quá nên quên mất tiêu rồi!

Phải lấy lý do gì bây giờ?! Cứ đà này thì bọn họ thể nào cũng nhờ tôi chỉ dẫn! Họ sẽ nghĩ tôi là một thiên tài ngàn năm có một!

Nghĩ đi, nghĩ, nghĩ!

À! Có cách rồi!

“Haha, trông nó như vậy ư? Có ai có ý kiến khác không?” Tôi mỉm cười, đặt câu hỏi cho đám Năng lực giả Học đồ.

Bọn họ bắt đầu thì thầm với nhau, nhưng rồi tất cả đều lắc đầu.

“Không phải vậy sao? Lâm đại sư?” Thanh trưởng lão hỏi.

Tôi lại mỉm cười, cơ thể tôi nhấp nháy và biến mất.

“Đúng vậy đó,” Tôi xuất hiện ở sau lưng bọn họ và nói.

“Hể? Lâm đại sư? Làm thế nào?”

“Một trò khá hay mà tôi học được từ ngôi làng yêu hồ sử dụng năng lượng Không gian. Biến đổi nhận thức của người khác trong một khu vực nhất định.”

Thanh trưởng lão nhìn nơi vừa nãy tôi đứng, sau đó quay lại nhìn tôi.

“Vậy... Nãy giờ chỉ là ảo giác?”

“Một ảo giác, đúng vậy. Trông khá đáng tin phải không? Thêm một lời khuyên từ tôi, đừng mù quáng tin tưởng những gì trước mắt mình. Rèn được tính cẩn trọng sẽ giúp mở ra nhiều cơ hội hơn.

Ai cũng gật đầu theo như thể tôi vừa truyền cho họ những lời thông thái vậy.

Phù, tung hỏa mù thành công rồi! Phải cảm ơn Manami mới được, tối nay có lẽ tôi sẽ chăm chút chải đuôi cho cô ấy hơn.

Sử dụng năng lượng Không gian, tôi tạo ra một ảo ảnh nơi mình đang đứng và lẻn ra đằng sau họ khi họ bị phân tâm bởi câu hỏi. Đánh lạc hướng là một chiến thuật mạnh mẽ.

“À, nhưng mà phương pháp triệu hồi năng lượng tôi vừa dạy là thật nhé, cái này tôi bảo đảm.”

Thanh trưởng lão vuốt râu, “Ừm, cơ mà... Ta không biết cậu đã thành thục điều khiển năng lượng Không gian đó Lâm đại sư.”

Đúng rồi! Làm tôi đợi mãi!

“Đúng vậy, sư đồ tôi đã tình cờ gặp được một số kỳ ngộ bên ngoài. Nhiệm vụ ở ngôi làng yêu hồ là một trong số đó.

Haha! Điều đó sẽ giải thích cho mọi sự thăng tiến sức mạnh đột ngột và giúp tôi không còn bị nghi ngờ nữa!

Chuẩn, cứ đổ hết cho yếu tố ngoại cảnh!

“Ồ? Nghe giống một chuyện rất thú vị đó! Cậu có thể chia sẻ cho chúng ta nghe thêm không?”

Từ lúc nào mà Thanh trưởng lão tọc mạch dữ vậy?

Tôi tưởng họ lúc này chỉ gật đầu và thì thầm “Ra vậy, ra vậy” chứ!

“Hừm, tôi cũng muốn lắm nhưng mà...” Tôi quay sang nhìn Công trưởng lão đang đứng cạnh các đệ tử. “Tôi không nghĩ mình nên chiếm thêm thời gian giảng dạy của Công trưởng lão.”

Công trưởng lão xua tay, “Làm gì có! Ta chắc chắn những người trẻ này đều hứng thú muốn biết những gì Lâm đại sư đã trải qua! Họ không thể tập trung vào bài giảng cho đến khi cậu thỏa mãn trí tò mò của họ!”

Mẹ nó, chịu hợp tác một tí thì chết ai cơ chứ?

Thôi kệ đi, đành dựa vào khả năng chém gió được tôi luyện đến hoàn mĩ ở các Tầng trên vậy.

Tôi giả vờ cười chịu trận, “Thôi được rồi, khi sư đồ ta đặt chân tới làng yêu hồ, bọn ta đã gặp...”

-----

(Góc nhìn Thải Hồng)

“Đây là khu giặt giũ,” Chị Liên Ly chỉ vào tòa nhà to màu trắng bên bờ sông.

“Nếu các cô có ý định... Lấy quần áo Sư phụ về làm của riêng, tôi khuyên các cô chỉ nên lấy môn phục. Chỉ lấy một cái và đổi nó vào các ngày giặt giũ, đừng lấy đồ lót vì có vẻ ngài ấy dễ dàng phát hiện ra chúng bị thiếu.

Thải Hồng ôm chặt hơn chiếc áo được Ba tặng.

“Có kinh nghiệm rồi nhỉ?” Chị Manami hỏi với nụ cười kỳ lạ.

“Tin tôi đi. Và nếu cô chịu hứa không cố gắng dụ dỗ Sư phụ làm tình trước lượt của tôi, tôi sẽ chỉ cho cô nơi Sư phụ tắm.”

“Ara? Cô nghĩ là tôi không tự tìm được sao?”

“Sư phụ tắm tách biệt với chúng ta, tôi tiết lộ sẽ giúp cô tiết kiệm kha khá thời gian.”

“Fufufu, không được. Chị đây chỉ cho tối đa một tuần thôi. Chị tự tin rằng có thể tự tìm ra chỉ trong vài ngày.”

Chị Liên Ly tặc lưỡi, “Chậc, nửa năm và tôi sẽ nói địa điểm ngắm đẹp nhất.”

“Một tháng, không hơn không kém. Hoặc chị đây sẽ không gạ Sư phụ chải tóc cho cô nữa.”

“...Thôi được.”

Chị Liên Ly quay người và tiếp tục đi bộ, Thải Hồng đi theo chị ấy cùng hai chị Manami và Eris.

Thải Hồng nhìn chị Eris, chị chỉ cười với Thải Hồng mà không nói gì cả.

Mồ... Sao hai chị Liên Ly và Manami cứ nói mấy thứ kỳ quái vậy? Thải Hồng thấy nhớ Ba...

Thải Hồng ngửi áo của Ba, người Ba có mùi thơm~

Nó làm Thải Hồng thấy ấm áp và dễ chịu~

Ba từng bảo Thải Hồng trả lại áo cho Ba, nhưng Thải Hồng đã khóc và nói đó là món quà đầu tiên của Ba dành cho Thải Hồng.

Nghe vậy Ba liền cho phép Thải Hồng giữ lại chiếc áo.

Ba tuyệt vời nhất!

“Thế nhà tắm ở đâu?” Chị Manami sốt ruột hỏi.

Chị Liên Ly cười, “Đợi khi nào Sư phụ tắm rồi đến đó có phải tốt hơn không?”

Thải Hồng muốn tắm với Ba... Thải Hồng thích được Ba gội đầu.

Nhưng Ba bảo rằng để các chị tắm cho Thải Hồng thì ổn hơn. Dù Thải Hồng có khóc thì Ba cũng không chịu.

Ba nói gì đó về thứ gọi là “loli kon”?

Thải Hồng không biết “loli kon” là gì nhưng nghe ngon miệng ghê!

Ưmm? Thải Hồng ngửi thấy mùi Ba? Không phải mùi áo?

“Tìm Ba?” Thải Hồng nói.

Chị Liên Ly quay đầu lại, “Ưmm... Sư phụ đang bận mà nhỉ? Chúng ta không nên làm phiền ngài ấy.”

Thải Hồng phồng má, chỉ vào tòa nhà lớn bên trái Thải Hồng, “Tìm Ba!”

Chị Manami cũng đánh hơi về phía đó, “Hừm... Thải Hồng nói đúng. Tôi ngửi thấy Sư phụ ở đó. Nơi đó làm gì thế Liên Ly?”

“Đó là Đại sảnh, phía sau đó là Đại Viện. Sư phụ nói đó là nơi các đệ tử tập luyện, nhưng chúng ta chưa sử dụng nơi đó bao giờ.”

Eris nghiêng đầu, “Hay là Sư phụ đang dạy các đệ tử khác?”

“Có thể lắm, Sư phụ đã dặn rằng ngài bận cả ngày hôm nay,” Manami gật đầu.

“Kẻ này khiêm tốn đề nghị không làm phiền Sư phụ.” Chị Eris nói.

Vừa nói xong thì chị Eris nhíu mày, “Đéo! Ta nghĩ nên đi xem! Ta muốn xem! Chúng ta đứng từ xa và không làm phiền Sư phụ là được chứ gì?”

Thải Hồng cũng muốn đến gặp Ba, Thải Hồng muốn xem Ba thể hiện sức mạnh!

“Gặp nhiều hội ngộ như vậy trong một chuyến đi, ta không biết cậu may mắn hay xui xẻo nữa Lâm đại sư.”

“Haha, tôi cũng tự hỏi mình như vậy đó Thanh trưởng lão.”

“Ahaha! Vị trưởng lão khiêm tốn này có thể xin một chút lợi ích từ Lâm đại sư được không?”

Mồ? Giọng của Ba?

Thải Hồng quay sang thì thấy Ba đi bộ ra khỏi tòa nhà lớn cùng một lão già kỳ cục đang cố lợi dụng Ba.

Thải Hồng chạy tới ôm Ba.

“Ba!"

Bạn đang đọc Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? của Draekai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi konjikinoyami2412
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.