Không gian của thế giới tiểu thuyết thật ra sinh động hơn chúng ta nghĩ. Nếu nhìn ở góc độ khác, nó giống như một thế giới thu nhỏ, nếu nhân vật có ý thức của chính mình, thế giới trong sách sẽ còn “vận động” như cốt truyện đã định?
Vai phụ có còn chấp nhận kết cục bi thảm mà tác giả đã định ra cho bản thân?
-------------
Trì Nhan lấy được ý thức của thân thể này, hiện tại nguyên chủ đang ngồi trên sô pha trong góc nào đó của sảnh tiệc. Vừa hay bên cạnh không có người, cô muốn rà soát lại một chút cốt truyện.
Nữ chủ Lâu Thư Ý, từ nhỏ đến lớn đều là tiêu điểm được mọi người chú ý, không những là công chúa của Lâu gia mà còn là nữ thần trong mắt người khác.
Nam chủ Thẩm Gia Tự, hiện tại đang là người thừa kế Thẩm gia kiêm CEO tập đoàn quốc tế Thẩm thị.
Hai nhà Thẩm – Lâu từ lâu đã có mối quan hệ hợp tác, Thẩm thị làm về kinh doanh, Lâu gia nổi tiếng về ngành luật, sở hữu không ít luật sư tài ba, là một trong những trở thủ đắc lực cho Thẩm thị.
Nam nữ chủ quen biết từ rất sớm, nữ chủ rất thích nam chủ nhưng mà với nhân thiết cao ngạo được truy phủng không cho phép cô bỏ xuống tự tôn theo đuổi nam chủ, khiến tình cảm của hai người dừng lại mức quen biết khách khí mà thôi. Nhưng mà duyên phận của nhân vật chính sao có thể nông cạn như vậy.
Thẩm Gia Tự năm nay 26, đã đến tuổi kết hôn nhưng không đưa được bạn gái về ra mắt, khiến mẹ Thẩm bắt đầu sốt ruột, nhìn trong vòng, nếu tính môn đăng hộ đối lại có con gái vừa ý bà chỉ có Lâu gia. Cho nên mẹ của nam chủ bắt đầu kết thân với mẹ của nữ chủ, ý muốn tác hợp cả hai. Nam nữ chủ bởi vì công việc mà thường xuyên hợp tác, lâu dần cũng bắt đầu nảy sinh tình cảm, nữ chủ cuối cùng đem đoạn yêu thầm tu thành chính quả, vừa hạnh phúc vừa xúc động tiến vào lễ đường.
Mỗi quyển sách đều có rất nhiều nhân vật phụ và đương nhiên không thể thiếu vai ác. Trì Nhan chính là một trong số nữ phụ đó, chẳng những lên được mặt bàn mà còn nhảy nhót đến kết thúc, chẳng qua không có kết quả tốt.
Còn vai ác là nam phụ, người có thù với gia đình nữ chủ lại vô tình rơi vào lưới tình với nữ chủ. Đúng là nhiều oan nghiệt!
Hôm nay Lâu gia tổ chức tiệc mừng, nghe nói là em họ mới nhận lại của nữ chủ, vừa hay cũng là một nhân vật gây không ít trắc trở cho nữ chủ.
Trì Nhan, gọi đầy đủ là Lam Trì Nhan. Nói một cách thẳng thắn thì Lam gia thật sự không so được hào môn, không sánh bằng quý tộc. Họ Lam chỉ sở hữu một thư viện trong thành phố và một khu biệt viện nhỏ ở ngoại ô. Nếu phải so với Lâu gia hay Thẩm gia thì chẳng khác nào khổng tước với phượng hoàng.
“Lâu đổng.” Trì Nhan cầm rượu tới kính ông nội Lâu.
“Đây không phải cô nương nhà họ Lam sao?”
“Đúng vậy.”
Chủ tịch Lâu thị cũng là ông nội của nữ chủ, đang đứng cùng một nhóm người trẻ tuổi, có nam có nữ, đều là thanh niên tài tuấn trong vòng.
Lam Trì Nhan xem như trèo cao mà gia nhập vào nhóm người này.
Nam chủ Thẩm Gia Tự nhìn cô một lần, Lâu Thư Ý bên cạnh cũng tò mò nhưng chưa hỏi. Ngược lại Lâu Xán Xán mở miệng trước: “Ông nội, đây là vị nào?”
Em gái của nữ chủ vốn không thích người em họ mới nhận tổ quy tông này, ánh mắt có chút khinh thường lại rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
“Chính là người lần trước ta dẫn con đi gặp ở thư viện Kính Hiên.” Ông nội Lâu giải thích.
“Hóa ra là vậy, lần trước nghe ông nhắc tới con đã tò mò, không ngờ hôm nay được gặp.” Lâu Xán Xán cười nói.
Lâu Thư Ny chính là ghét nhất loại lục trà như Lâu Xán Xán, dùng cái miệng khen hết người này đến người kia, suốt ngày chỉ đi nịnh nọt người khác chiếm lợi lộc.
Nhờ câu nói của Lâu Xán Xán mà ánh mắt mọi người cũng đổ dồn về phía Trì Nhan, có người cách đó không xa bắt đầu giảng thuật về cô, mặc dù cô cũng không biết mọi người đang bàn tán chuyện gì, nhưng trong lòng không khỏi run lên. Đây là bởi vì nguyên chủ từng bị hội chứng trầm cảm.
Mặc dù đã khỏi bệnh nhưng vẫn rất nhạy cảm, cho dù áp chế vẫn không nhịn được lo lắng khi đứng trước đám đông, căng thẳng khi phải giao tiếp với nhiều người.
“Ông nội cháu hôm nay không đến được, xin Lâu đổng thứ lỗi.” Trì Nhan nói xong cúi đầu ý tạ lỗi.
“Không sao, vốn cũng không phải chuyện đại sự gì.” Ông nội Lâu khách sáo nói.
“Nhắn với ông ấy, lần sau phải lấy hộp trà bảo bối ra mời ta một tách là được.”
Trì Nhan gật đầu: “Nhất định rồi, cháu thay ông nội nhận lời.”
Ông nội Lâu cười vui vẻ rời đi, bên kia vẫn còn khách chưa tiếp đãi. Để lại một đám người trẻ tuổi bên này.
Thẩm Gia Tự rời đi trước, trợ lý đi theo lên lầu, chắc có việc gấp cần nói. Trì Nhan nói vài câu với chị em Lâu gia xong cũng hướng ra vườn hoa mà đi, ý muốn đổi không khí.
Lâu Thư Ny nhìn Lâu Xán Xán theo mẹ đi chào hỏi, cố tình kéo lại Lâu Thư Ý.
“Chị à, người họ Lam lúc nãy chị quen hay không?”
“Không quen.” Lâu Thư Ý trả lời, cô biết Lâu Thư Ny có điều muốn nói.
“Lúc đầu em cũng không biết, vừa mới nhớ ra, hoa khôi trường em từng bị đàn trào vì không đẹp bằng một nữ sinh bình thường. Chính là cô gái lúc nãy, em từng thấy ảnh của cô ấy trên diễn đàn trường, mặc dù hơi mờ nhưng sườn mặt và phong cách ăn mặc rất khớp.”
Lâu Thư Ý còn tưởng chuyện gì, gõ đầu em gái một cái: “Tiểu bát quát, nhìn khí chất của cô ấy đúng là có thể nổi tiếng trong trường, có gì lạ đâu.”
“Không phải, quan trọng là chị ấy rất thần bí, thông tin cực kỳ ít, đến nỗi phòng ký túc trong trường cũng không ở, bạn cùng phòng còn không có được ảnh chụp chung. Chị nói xem, chị ấy hôm nay xuất hiện, có phải có mục đích gì khác?” Lâu Thư Ny đa nghi hỏi.
“Đừng đem “cái kính lúp” của em đi soi khắp nơi, Lâu trinh thám!”
Truyện Lam Nguyệt Quang [Xuyên Nhanh] tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | bachmochamsa |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |