Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần hành trình phường thị đầu tiên chấm dứt

Phiên bản Dịch · 1014 chữ

Bất quá, thời gian này là mùa bán lương thực, cửa hàng vẫn mở cái thông đạo chuyên dụng, cung cấp cho những linh thực phu như bọn họ thông hành.

Trần Mặc đi theo phía sau đội ngũ, ít nhất có mười vị xếp hàng.

Những linh thực phu này giống như hắn, tay đẩy xe to to nhỏ nhỏ, trên sàn xe đặt từng túi linh đạo, trên mặt tràn đầy nụ cười vui sướng.

Thu hoạch lớn nha.

Ai mà không vui chứ?

Chờ khoảng nửa canh giờ, Trần Mặc cuối cùng cũng đi vào sân nhỏ.

Những chiếc xe đẩy xếp thành một hàng, trong đám đông, Trần Mặc liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nguỵ lão bản lúc trước tiếp đãi hắn.

Nguỵ lão bản nhìn hơn ba mươi, thực lực không rõ, nhưng có thể khẳng định đối phương nhiều nhất cũng chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, địa vị ở cửa hàng Ngưu gia bình thường, có thể có quyền nói chuyện, nhưng không làm chủ được.

Rất nhanh, Nguỵ lão bản cũng nhìn thấy hắn, vì vậy mặt đầy tươi cười tiến lên đón.

“Trần đạo hữu, đã lâu không gặp!”

Trần Mặc chắp tay nói: “Bái kiến Ngụy lão bản, nhờ phúc của ngài, thu hoạch năm nay cũng không tệ lắm. Lần này đặc biệt trả phí giới thiệu lúc trước ghi nợ.”

Ngụy Vô Úy liếc mắt nhìn một túi bán linh đạo trên xe, lông mày hơi nhíu lên: “Cái này có bao nhiêu? 150 cân?”

“200 cân.”

Nghe xong là 200 cân, Ngụy Vô Úy lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không tệ, không tệ, năm thứ nhất trồng trọt có thể thu 500 cân đã không tệ rồi.”

Thực ra năm thứ nhất làm linh thực phu là gian nan nhất.

Rất nhiều tu sĩ bởi vì kinh nghiệm không đủ, bỏ bê quản lý, thường thường thu hoạch căn bản không đạt tới một mẫu 200 cân, thậm chí ngay cả 100 cân cũng không tới!

Nhưng mà vận khí của tiểu tử này cũng không tệ, năm thứ nhất thế mà liền đụng phải năm bội thu.

“Ngụy lão bản, ta thiếu ngài 110 cân, còn lại 90 cân làm phiền đổi thành linh sa, hoặc là Tích Cốc đan.” Trần Mặc nói thẳng, hắn cũng không sợ đối phương tham những lương thực này.

Lúc trước có thể cho hắn hạt giống, đương nhiên sẽ không coi trọng mấy cân này.

Ngụy Vô Úy nhìn Trần Mặc, trầm tư một lát.

Cũng không nói chuyện.

Qua ước chừng hai mươi hơi thở, lúc này mới mở miệng: “Như vậy đi, ta thấy Trần đạo hữu năm đầu tiên làm linh thực phu cũng không dễ dàng. Giới thiệu phí hạt giống thu ngươi 80 cân, còn lại 120 cân, ta cho ngươi 12 viên Tích Cốc đan, vừa vặn đủ cho ngươi tiêu hao năm tới, như thế nào?”

Lời của Nguỵ lão bản khiến Trần Mặc có chút ngoài ý muốn.

Nhưng nghĩ lại,

Dường như cũng không phải không có khả năng.

Dù sao dựa theo biểu hiện của hắn, mình cũng chỉ thu 500 cân, nếu toàn bộ dựa theo tiền thuê nhà, cuối cùng có thể lời 90 cân, cũng chính là 9 viên Tích Cốc đan.

Cũng không đủ cho hắn tiêu hao hằng ngày, càng đừng nói tu luyện tăng lên!

Xem ra có đôi khi khóc lóc than nghèo cũng là một biện pháp hay!

“Đa tạ Ngụy lão bản.” Trần Mặc chắp tay, “Nhưng hạt giống này...”

“Ngươi chờ một chút.”

Ngụy Vô Úy quay người rời đi, sau một lúc lâu, trở lại sân nhỏ: “Cho ngươi thêm một cân, sang năm phí vẫn là 110 cân lúa linh hoàng!”

“Vậy thì thật sự là rất cảm tạ Nguỵ lão bản!”

“Hạt giống như năm ngoái, đầu xuân tháng hai đến cửa hàng lĩnh, ngươi ghi nhớ lấy.”

“Được!”

Nói xong, Ngụy Vô Úy gọi tiểu nhị đẩy xe linh đạo qua cân, sau một lúc lâu, đối phương cầm một bình sứ trở về.

“Nơi này là 12 viên Tích Cốc Đan, ngươi đếm lại một cái.”

Trần Mặc mở nắp bình ra, mùi thuốc bốn phía.

Là Tích Cốc đan, số lượng cũng đúng!

Hắn gật gật đầu, nhét vào bên hông mình.

“Trần đạo hữu, ngươi có việc thì đi làm trước đi, mấy ngày nay cửa hàng rất bận rộn, có việc thì xin rộng lòng tha thứ.” Ngụy Vô Úy lên tiếng chào hỏi.

“Nói gì vậy, ngươi làm việc của ngươi đi.”

Trong mắt Trần Mặc, vị người phụ trách này EQ không thấp.

(EQ là chỉ số thông mình về cảm xúc, rất biết xử sự)

Đối với một linh thực phu nho nhỏ mà có thể khách khí như vậy, tiền đồ ngày sau cũng sẽ không kém.

Nếu có thể kết giao một phen, sợ cũng là lựa chọn không tồi.

Rời khỏi cửa hàng Ngưu gia, Trần Mặc cất một khoản tiền lớn trong ngực, lại đi dạo phường thị.

Đi Câu Lan nghe hát cũng tốt, sòng bạc cũng tốt, hắn đều có thể khắc chế mình, chưa từng đặt chân nửa bước, thậm chí ngay cả những người bán hàng rong "đào" cực phẩm, nhặt nhạnh chỗ tốt, hắn cũng chưa từng tiêu nửa lượng linh sa.

Đây đều là tài nguyên hắn tu luyện trong một năm tới!

Tài pháp lữ địa. (Tài nguyên, pháp thuật, đạo lữ, địa vị)

Tài nguyên mới là thứ quan trọng nhất!

Có bàn tay vàng, hắn hoàn toàn có thể làm gì chắc đó, từng bước một tăng lên, căn bản không cần phải bốc lên nguy hiểm bị lừa để nhặt nhạnh chỗ tốt.

Mua bán cái này nào có dễ kiếm ăn?

Đến sáng sớm ngày thứ hai, Trần Mặc canh giữ ở cửa phường thị.

Đợi hơn nửa canh giờ, Vương Lệ Hiệp chống quải trượng đạp lên phiến đá chậm rãi đi tới.

Bạn đang đọc Làm Ruộng Nuôi Yêu, Tu Tiên Cầu Trường Sinh (Dịch) của Bất Bỉ Nhất Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thuy_Moc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.