Ba năm một tiểu tai, Mười năm một đại tai (1)
Một chưởng này, tuy rằng không thể rời khỏi cơ thể giống như Vương Lệ Hiệp, nhưng nếu vỗ lên người Luyện Khí tầng một giống như hắn, sợ là không chết cũng sẽ mất đi nửa cái mạng.
“Ngày ngày không ngừng, cả ngày khổ tu! Đây chính là báo đáp!”
Trần Mặc vô cùng vui vẻ, theo thực lực tăng lên, năng lực tự bảo vệ mình của hắn lại nhiều hơn ba phần.
Ngày hôm nay, cách ngày hẹn mua hạt giống với Ngụy lão bản còn hai mươi hai ngày, còn hai mươi lăm đến ba mươi ngày cày bừa vụ xuân.
Tuy nhiên, Trần Mặc không chờ đợi thêm nữa, mà lại một lần nữa đến trước cửa Vương Lệ Hiệp.
Muốn nàng lại đi cùng mình đến Cổ Trần phường thị một chuyến!
“Chuyện gì?”
Từ lúc Trần Mặc đi về phía này, Vương Lệ Hiệp đã chú ý tới hắn.
“Tiền bối, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, có lẽ còn phải làm phiền ngài.”
Trong lời nói, khách khí dị thường.
Bất quá đối phương lại đem mặt kéo một cái, lạnh lùng nói: “Nếu như là yêu cầu quá đáng, vậy thì không cần nói nữa.”
Lời tuy lạnh như băng, nhưng Trần Mặc nghe cũng không phải là loại khẩu khí hoàn toàn cự tuyệt, vì thế vội vàng tiếp tục mở miệng: “Tiền bối, năm nay công việc bố vũ linh điền này của ngài tiếp tục giao cho tại hạ, như thế nào?”
Vương Lệ Hiệp khẽ nhíu mày.
Nếu như nói ba tháng năm ngoái là vì mượn Tích Cốc Đan.
Nhưng đối phương đã trải qua mùa thu hoạch, lần này lại muốn làm gì?
“Lần này ngươi mưu đồ cái gì?”
Trần Mặc hai tay ôm quyền, chậm rãi nói: “Thứ nhất, báo đáp ơn hộ đạo lần trước của ngài, thứ hai mong ngài có thể hộ tống thêm một chuyến.”
“Chính là cái này sao?” Vương Lệ Hiệp có chút bất ngờ.
Thân thể của nàng thậm chí cũng nhịn không được thẳng tắp.
“Cha mẹ từng dạy ta, tích thuỷ tri ân, dũng tuyền tương báo, huống chi là ơn cứu mạng?”
(Tích thuỷ tri ân, dũng tuyền tương báo: dù là ơn nhỏ như giọt nước cũng phải báo đáp bằng cả một con suối, ý nói ơn nhỏ nhưng cũng phải báo đáp)
“Ngươi có biết hậu quả khi làm như vậy không?”
“Chẳng qua là cảnh giới có chút đình trệ mà thôi, nếu không có ngài, ta sợ là đã giống Doãn đạo hữu ở phía nam rồi.”
Vương Lệ Hiệp hơi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía ngoài mấy ngàn mét.
“Hắn cũng không trở về sao?”
Trần Mặc gật gật đầu.
Nghe ngữ khí của đối phương, dường như Linh thực phu xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn không chỉ một mình Doãn Chính!
“Phường thị có chiêu mộ được linh thực phu mới hay không? Ta thấy sát vách hắn hình như còn có một vị tu sĩ Luyện Khí tầng hai.”
Linh điền chỉ lớn như vậy, linh thực phu xung quanh chỉ có vậy.
Vương Lệ Hiệp tự nhiên biết rõ ràng.
“Tạm thời còn chưa nghe nói.” Trần Mặc quay lưng nhìn một cái, nói.
Ánh mắt đối phương nhìn chăm chú một lát, chậm rãi nói: “Nhưng mà, vị tu sĩ kia đã thuê sáu mẫu linh điền, hẳn là sẽ không lấy mảnh đất kia nữa.”
Nàng lẩm bẩm lầu bầu, “Xem ra hẳn là sẽ một lần nữa chiêu mộ Linh Thực Phu đến đây…”
Trần Mặc không đáp lời đối phương.
Hắn không có ý định nói cho đối phương biết về việc muốn bao trọn miếng đất của Doãn Chính.
Tuy rằng, khi hạt giống vừa xuống đất, Linh Vũ bắt đầu rơi xuống, Vương Lệ Hiệp nhất định sẽ biết được, nhưng bây giờ cũng không phải lúc nói cho nàng biết!
“Tiền bối, ta cùng phường thị đã hẹn đi mua chút đồ...”
“Giờ Thìn ngày mai, ngươi tới tìm ta.”
Không cho Trần Mặc cơ hội nói xong, Vương Lệ Hiệp liền biến tướng hạ lệnh đuổi khách.
Đã qua mùa bán lương thực, dựa theo kinh nghiệm của nàng, gần như không có khả năng sẽ có kiếp tu. (kiếp tu: tu sĩ chuyên đi cướp)
Nhưng đối phương đã yêu cầu, vậy nàng đi cùng một chuyến là được.
Dù sao, nếu không bán lương thực thì cũng chỉ là chuyện đi một ngày một đêm.
……
Sáng sớm hôm sau, Trần Mặc đã sớm canh giữ bên cạnh nhà gỗ.
Đợi đến giờ Thìn, bóng người gần đất xa trời kia mới đúng giờ xuất hiện.
Vương Lệ Hiệp chống quải trượng, chậm rãi đi tới.
Lần này, Trần Mặc không cần đẩy xe đẩy nhỏ song song đi ở bên trái đối phương.
Trên đường, hắn câu được câu không mở miệng:
“Tiền bối, ngài làm linh thực phu đã bao lâu rồi?”
Ban đầu, Vương Lệ Hiệp chỉ hừ lạnh, trừng mắt, cho là vãn bối lải nhải không ngừng quấy nhiễu nàng.
Nhưng theo lời nói như pháo liên thanh của đối phương, nàng rốt cuộc mở miệng.
“Sao vậy? Muốn từ trong miệng ta tìm ra một ít bí mật?”
Trần Mặc lắc đầu liên tục: “Không không không, bà con xa không bằng láng giềng gần, chỉ là nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm.”
Hắn cũng không có mục đích quá lớn.
Đương nhiên, có thể hỏi được một chút, vẫn là rất vui lòng.
Dưới sự oanh tạc của ngôn ngữ của Trần Mặc, Vương Lệ Hiệp rốt cuộc chủ động nói: “Linh thực phu, linh thực phu, Hỏa Diễm Chưởng của ngươi tu luyện thế nào rồi? Có nhập môn hay không?”
Vừa dứt lời, hai tay Trần Mặc "Đằng" bốc lên hai luồng lửa hừng hực.
Mà chiêu này, trực tiếp khiến Vương Lệ Hiệp dừng bước, nhìn chằm chằm vào hai tay của hắn, thật lâu không nói.
Đăng bởi | Thuy_Moc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 127 |