Gieo hạt, một năm mới bắt đầu!
Linh điền chỉ cần có người chịu thuê, vậy liền thuê.
Ba năm là một tai họa nhỏ, mười năm một tai họa lớn, ngàn vạn lần không được nhắc tới. Dù sao không giao ra lương thực được thì cuối cùng đối phương cũng bị bán vào hầm mỏ đen!
Ngụy Vô Úy đương nhiên sẽ không ngỗ nghịch với lời của quản sự.
Sau khi nhận lệnh, hắn lần nữa trở lại đình viện, đi tới trước mặt Trần Mặc.
Lúc này, người trẻ tuổi vừa mới bước vào tu tiên giới chưa được một năm này đang tò mò đánh giá từng cành cây ngọn cỏ trong viện, thật giống như một vị thiếu niên không rành thế sự.
Ngụy Vô Úy thở dài trong lòng.
Năm thứ nhất bội thu, khiến người này đánh giá sai nguy hiểm gieo trồng.
Cũng không biết đối với hắn mà nói, là tốt hay là xấu!
“Ngụy lão bản? Thế nào?” Trần Mặc đã sớm phát hiện hắn, ở trước khi đối phương tiếp cận, giả bộ không biết.
“Quản sự đồng ý, nhưng hạt giống của hai mẫu đất này.”
Ngụy Vô Úy cũng sợ không thu về được như lúc đầu.
“Ngụy lão bản, ta dùng ba viên Tích Cốc đan để đổi, như thế nào?” Trần Mặc đề nghị.
Nhà hắn còn cất giấu hơn năm mươi cân linh đạo, tiết kiệm một chút, cũng đủ hắn ăn ba tháng, trước khi vào đông, chờ nhóm lương thực bán đi còn có thể nối tiếp Tích Cốc Đan.
“Vậy ngươi…” Ngụy Vô Úy nói đến bên miệng, nhận ra đối phương quả thật chỉ cần 9 viên Tích Cốc Đan là đủ.
Chỉ cần thuận lợi, trước khi vào đông bán lương thực, là có cơ hội lấy lương đổi được Tích Cốc Đan.
Điều kiện tiên quyết là, có lương thực dư!
“Được!”
Trần Mặc từ trong túi lấy ra ba viên Tích Cốc Đan đã sớm chuẩn bị tốt đưa tới.
Đối phương không từ chối thu lại, không bao lâu, lại từ trong cửa hàng cầm ra một túi hạt giống lúa linh hoàng.
“Hạt giống cũng đã được bồi dưỡng ra, ngươi đã đến thì ta trước hết cho ngươi, tổng cộng một cân sáu lượng, cũng đủ gieo năm mẫu đất, mặt khác, sau khi trở về nhớ rõ đặt ở nơi khô ráo, râm mát, tuyệt đối không được làm ẩm.”
“Hiểu rồi, cảm ơn!”
Hai tay Trần Mặc tiếp nhận gạo linh hoàng, nhẹ nhàng ước lượng, trọng lượng không sai.
Sau khi mở ra quan sát cẩn thận một phen, không khác gì hạt giống trong trí nhớ của hắn.
Giống như là linh đạo, nhưng lại có sự khác biệt.
Hạt giống viên tròn trịa, cũng không biết làm sao bồi dưỡng ra!
Nếu biết được, lại có thể tiết kiệm được một khoản chi tiêu lớn.
Đương nhiên, đây chính là phương pháp phối chế độc nhất vô nhị của phường thị, chắc chắn sẽ không để cho những linh thực phu tầng dưới chót như bọn họ biết được.
“Ngụy lão bản! Đa tạ, vậy tại hạ cáo từ!”
Trần Mặc chắp tay từ biệt, đối phương tự nhiên cũng sẽ không giữ lại.
Nhưng một linh thực phu mà thôi, không thể khiến Ngụy Vô Úy coi trọng chút nào. Điều hắn quan tâm chỉ có năm sau đối phương có thể giao cho hắn bao nhiêu lương thực!
Đi tới cửa phường thị, Vương Lệ Hiệp thân thể có chút mệt mỏi nhẹ nhàng dựa vào bậc cửa màu đỏ sơn.
Đôi mắt khép hờ, có vẻ hơi mỏi mệt.
Sự tấn công thị giác bất thình lình kia, khiến Trần Mặc có một khoảnh khắc giống như gặp được bà nội đầu thôn chờ hắn tan học.
Già nua, an tường.
Thì ra, nàng thật già rồi.
Trần Mặc tựa hồ đã quên, vị tu sĩ Luyện Khí tầng ba thực lực mạnh nhất trong phạm vi trăm mẫu này, đã tuổi già sức yếu.
Nhưng dù vậy, vì một ngụm sinh kế, còn đang bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, lúc nào cũng bận rộn.
(Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời: tưởng tượng hình ảnh người nông dân cấy lúa là biết)
Haiz!
Hắn khẽ thở dài.
Có thể làm gì đây?
Đối với việc hắn đến, Vương Lệ Hiệp chậm rãi mở hai mắt ra.
“Tiền bối, ta cõng ngài trở về đi.”
Trần Mặc đột nhiên mở miệng, có thể làm cho lão nhân gia đi ít vài bước thì ít đi vài bước.
Ai ngờ lời ấy vừa nói ra, Vương Lệ Hiệp trong nháy mắt dựng thẳng lông mày, hơi tức giận trách mắng: “Không cần! Ta còn chưa chết!”
Dứt lời, nàng ta chống gậy đi ra ngoài trước.
Trần Mặc có chút xấu hổ gãi gãi đầu, bước nhanh đi theo.
Một đường không nói chuyện.
……
Trở lại nhà gỗ nhỏ nhà mình, Trần Mặc đặt hạt giống ở nơi râm mát cất kỹ.
Tiếp tục bắt đầu kiếp sống tu luyện của hắn.
Nhưng mà lần này, ban ngày lại có thêm một nhiệm vụ...xới đất.
Linh điền cứng rắn, đối với tu sĩ mà nói, cũng coi như là một công việc chân tay.
Tốn ba ngày, xới xong ba mẫu ngay từ đầu, Trần Mặc cũng không chào hỏi, giúp Vương Lệ Hiệp xới tung đất của nàng.
Loại việc không tiêu hao linh khí, thuần túy tiêu hao thể lực này, lại bán cho đối phương một ân tình cũng là chỗ tốt.
Về phần Vương Lệ Hiệp, nàng cũng chấp nhận hành vi này của hắn.
……
Mười mẫu linh điền xới hết, cuối cùng cũng tới thời điểm gieo hạt.
Ngày xuân gió nhẹ thổi vào mặt, làm cho người ta có một loại cảm giác sảng khoái thích ý.
Cỏ dại trong linh điền còn chưa nảy mầm, một mảnh trụi lủi, còn chưa có sinh cơ tô điểm.
Đăng bởi | Thuy_Moc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 122 |