Trần Mặc vô cùng bình tĩnh (2)
“Ta hồ nháo chỗ nào.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Không cho Tư Ngọc cơ hội phản bác, phi kiếm đã bay lên không, biến mất trong tầm mắt Trần Mặc.
“Tư sư muội, lời ngươi vừa nói có chút thiếu sót.” Lý Thượng Tiên mở miệng nói.
“Hai năm một cảnh rất dễ dàng sao?” Cửu Thiên Huyền Kiếm Quyết của ta từ tinh thông tới tiểu thành mất ba năm ròng rã!
Ngưu Hữu Lương bật cười.
“Pháp thuật của ngươi là gì vậy? Hỏa Diễm Chưởng lại là pháp thuật gì? Tu luyện khó có thể đánh đồng sao?”
“Vậy một Linh Thực Phu ti tiện như hắn cũng không thể tu luyện tới tiểu thành trong hai năm.” Tư Ngọc đỏ mặt, lầm bầm một câu.
“Cũng đúng.” Lý Thượng Tiên gật đầu.
Tư sư muội tuy nói quả thật có chút hồ nháo, đối với bọn họ mà nói có lẽ dễ dàng, nhưng đối với một Linh Thực Phu mà nói, sợ là khó như lên trời.
Cho dù là pháp thuật cấp thấp như Hỏa Diễm Chưởng, tu luyện cũng cần không ít tài nguyên.
Gặp được năm bội thu, không tu hành, đơn luyện pháp thuật cũng không phải không làm được.
Về phần có thể liên tục ba năm bội thu hay không?
Vậy có chút khó nói!
“Lại nói, nếu hắn thật sự liếm mặt tới tìm ta bái sư, ta sẽ giết hắn!”
Chữ "giết" này, từ trong miệng Tư Ngọc nói ra, tựa như đang nói giết gà giết dê, dị thường bình tĩnh.
Về phần hai người nghe?
Cũng không cảm giác được bất cứ điều gì không ổn.
……
Tiễn ba vị ôn thần đi, Trần Mặc cũng coi như nhẹ nhàng thở ra.
Hơn một ngàn cân lương thực chôn dưới đất không bị phát hiện, năm sau có thể tiêu xài một phen.
Sau đó, hắn đi tới đồng ruộng, một tay nắm một khối linh sa, hô hấp thổ nạp.
Mấy ngày nay, cuộc sống của hắn chính là hai điểm một đường.
Ban ngày, không ngừng tiêu hao linh sa, tu luyện Dưỡng Khí Quyết, đồng thời câu thông thiên địa, uẩn dưỡng năm mẫu linh điền mình thuê.
Đến chạng vạng tối.
Trở lại trong phòng tu luyện Hỏa Diễm Chưởng một lần lại một lần.
Bây giờ, trong mắt Trần Mặc chỉ có từng chút điểm kinh nghiệm tăng trưởng, trước Luyện Khí tầng hai, hắn căn bản sẽ không cân nhắc chuyện bán lương thực!
Còn về phần tiền thuê nộp cho cửa hàng Ngưu gia?
Bọn họ lũng đoạn hạt giống, căn bản không sợ Linh Thực Phu không đến giao lương thực!
Một tháng bọn họ chờ được, hai tháng bọn họ cũng chờ được.
Trần Mặc chờ được, Ngưu gia cửa hàng cũng chờ được, nhưng có người không đợi được.
Đại đạo trong rừng trống trải, trên con đường nhất định phải đi qua khi tiến về Cổ Trần phường thị, Kiếp Tu che mặt năm ngoái kiếm được đầy bồn đầy bát lần nữa làm nghề cũ của bọn họ.
“Đại ca, đã qua hơn nửa tháng, người nọ còn không thấy đến a.”
Năm ngoái bọn họ tổng cộng cướp hơn hai mươi vị Linh Thực Phu, duy chỉ có một lần thất thủ. Vốn tưởng rằng một lão thái thái, cho dù cùng là Luyện Khí tầng ba, khẳng định không có vấn đề gì có thể cướp, không nghĩ tới thực lực Hỏa Diễm Chưởng của đối phương lại mạnh như vậy!
Vốn dĩ hắn định lùi hơn nữa còn vớt được một món hời nhỏ.
Nhưng bà lão kia lại không cho chút tình mọn đó!
Đương nhiên, cũng may mắn nghe nói lão thái thái kia đã chết, cho nên năm nay nhất định phải tìm lại mặt mũi ở trên người tiểu tử kia!
Vù!
Trần Mặc phun ra một ngụm trọc khí.
Hắn tự nhiên không biết năm ngoái mấy vị Kiếp Tu kia còn đang chờ hắn, nhưng có một điểm có thể khẳng định.
Nếu lấy thực lực Luyện Khí tầng một tiến về phường thị, tám chín phần mười sẽ rập khuôn theo Doãn Chính.
Đã gần một tháng kể từ khi thu hoạch lương thực, trong khoảng thời gian này Trần Mặc ngày đêm tu hành, linh sa mà Vương Lệ Hiệp để lại cho hắn cũng tiêu hao cực nhanh.
Kinh nghiệm của Dưỡng Khí Quyết đều tăng lên, gần như duy trì tốc độ tăng lên một chút trong năm ngày.
Ngược lại Hỏa Diễm Chưởng thuần công kích như vậy, dưới tình huống bất kể tiêu hao tu luyện, kinh nghiệm mới gọi là tăng nhanh!
Gần như mỗi ngày đều có 17,18 điểm!
Mà cái giá phải trả chính là Trần Mặc ba ngày mới có thể ngủ một lần, một lần còn không vượt qua ba canh giờ.
Cũng may là tu hành vốn có thể khôi phục một chút tinh lực, nếu như ở kiếp trước thì sợ là đã đột tử từ lâu rồi!
Đương nhiên, đối với chuyện này, Trần Mặc vẫn làm không biết mệt.
Hắn quơ Hoả Diễm Chưởng hết lần này đến lần khác, pháp thuật bình thường đến mức không thể bình thường hơn này lại có một mỹ cảm tự nhiên trong tay hắn.
Ngọn lửa trên bàn tay càng ngày càng mãnh liệt, làm cho người ta có một loại cảm giác tùy thời có thể dẫn bạo không khí.
Rốt cuộc, sau khi trải qua ba mươi bốn ngày khổ tu, môn pháp thuật công kích duy nhất này đã đi tới điểm đột phá.
Mắt thấy Hỏa Diễm Chưởng sắp tiểu thành, nhưng Trần Mặc lại ngừng lại.
Mấy ngày kế tiếp, hắn thủy chung ngồi xếp bằng, không nhúc nhích, giống như một pho tượng không có bất kỳ sinh khí gì.
Nếu không phải trong thiên địa ngẫu nhiên có linh khí kích thích, sợ là ai cũng sẽ không phát hiện trong ruộng còn có một vị Linh Thực Phu liều mạng tu luyện.
Đăng bởi | Thuy_Moc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 125 |