Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không chịu nổi một kích (1)

Phiên bản Dịch · 1012 chữ

“Hai lượng a.” Trần Mặc lặp lại một lần nữa.

Có thể sử dụng ít tiền nhất để mua đồ, vậy dĩ nhiên là không thể tốt hơn.

“Hay lắm.” Đối phương bĩu môi, “Người ta nhiều nhất là chém eo, ngươi trực tiếp chém chết a!”

“Chỉ hỏi ngươi có thể bán hay không?”

“Tám lượng, giảm cho ngươi 2 lượng.”

Trần Mặc quay đầu bước đi.

Pháp thuật Canh Kim Nhất Chỉ cũng không phải hàng hiếm, nhà hắn không bán, còn có rất nhiều quầy hàng khác.

Lão bản giữ lại hai tiếng, nhưng Trần Mặc giả vờ như không nghe thấy.

Cuối cùng, sau khi liên tục hỏi mấy nhà, rốt cuộc thành công lấy giá năm lượng linh sa mua vào tay một quyển pháp thuật "Canh Kim Nhất Chỉ".

Năm lượng linh sa, đối với Trần Mặc hiện tại mà nói, xem như số nhỏ.

Nhưng đối với Linh Thực Phu Luyện Khí tầng một, Luyện Khí tầng hai bình thường mà nói, cũng là chi tiêu không nhỏ, trước khi tiêu tốn những linh sa này còn phải hỏi mình một chút, Tích Cốc đan có hay không? Linh sa tu luyện có hay không?

Trong ngực cất pháp thuật vừa mới mua, không có gì bất ngờ xảy ra, năm nay chuyến đi phường thị coi như đã xong.

Sáu mươi hai lượng linh sa, cho dù tiêu xài như năm ngoái cũng đủ rồi.

Bây giờ, việc cần phải làm là nhanh chóng trở về nhà, bắt đầu hành trình tu luyện một năm mới!

Xuyên qua quảng trường lát đá xanh, Trần Mặc nhanh chóng đẩy xe nhỏ tới cửa phường thị.

Tuyết ngừng hai ngày lại rơi xuống, thiên địa mênh mông, tựa như tiên cảnh.

Rời khỏi phường thị, đi không bao lâu, Trần Mặc ý thức được một chuyện!

Hắn bị theo dõi!

Rõ ràng, có một luồng khí khóa chặt lấy hắn, xoay người lại trong phạm vi tầm mắt thì chẳng hề thấy bóng người đâu.

Chỉ cần một chiêu này, Trần Mặc đã cảm thấy không ổn.

Cảnh giới của đối phương so với mình chỉ cao hơn chứ không thấp!

Hắn đẩy xe đẩy nhỏ, trong đầu không ngừng suy nghĩ đối sách! Giờ phút này, hắn cũng suy đoán ra vừa rồi tiến vào phường thị, xác thực có hai người đặc biệt chú ý tới hắn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người này hẳn là Kiếp Tu muốn nửa đường cướp của ngày hôm qua!

Không ngờ rằng, hôm qua đã đi vòng qua, hôm nay còn chưa hết hy vọng!

Thế mà đổi sách lược, tới cửa đợi hắn?

Mà đúng vào lúc này, trong đầu Trần Mặc bỗng nhiên hiện lên một câu: “Một tên kiếp tu đổi 10 lượng linh sa.”

Đột nhiên, hắn dừng bước.

Động tác này khiến Chúc An vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau hắn cũng ngừng lại.

Thầm nghĩ: Sao không đi nữa?

Rất nhanh, trong cảm giác của hắn, đối phương lại đẩy xe quay trở về, không đến nửa chén trà công phu, người lại tiến vào phường thị.

Lần này, Chúc An có chút không biết làm sao.

Đi theo hay là không?

Hắn nhanh chóng tìm tới Lâm Khánh ở bên kia, rất nhanh, hai người cho ra kết luận, tiểu tử này hẳn là trở về phường thị mua đồ.

Ngay từ lúc Trần Mặc ra khỏi phường thị, bọn họ đã phát hiện ra hắn.

Cũng liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là tiểu Linh Thực Phu năm ngoái được Vương lão thái bảo vệ!

Một tiểu tử thực lực suy nhược như vậy, tự nhiên không có khả năng phát hiện hướng đi của bọn họ, bởi vậy lại quay về phường thị, theo bọn họ nghĩ, tự nhiên là đã quên một số thứ.

Hai người bọn họ chờ a chờ, lại đợi nửa canh giờ.

Rốt cuộc, Linh Thực Phu mà Lâm Khánh, Chúc An canh cánh trong lòng hơn một năm đẩy xe nhỏ xuất hiện lần nữa.

Hắn dọc theo đường về đi trở về, Lâm Khánh bảo Chúc An lặng lẽ đuổi theo.

Đi đại khái bảy tám dặm đường, Chúc An trên mặt có chút thịt thừa rốt cục không kiềm chế được, từ trong rừng cách đó không xa nhảy ra!

“Đường này là ta mở, cây này là ta...”

Lời còn chưa nói hết, từ chân trời một đạo kiếm quang chói mắt bay vụt đến.

Một cái chớp mắt tiếp theo, Chúc An chưa kịp phản ứng đã là đầu rơi xuống đất.

Vị Kiếp Tu này đến chết cũng không hiểu, sao lại có một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ cường đại đi theo hắn!

Hàn quang thu lại, trong đại địa mênh mông, Ngụy Vô Úy chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra.

Hắn cười lạnh nhìn thi thể đầu thân tách rời trên mặt đất, một lát sau, nói: “Ta tưởng là ai lá gan lớn như vậy, dám đến Cổ Trần phường thị cướp bóc, thì ra cũng chỉ là Linh Thực Phu.”

Ngụy Vô Úy phát hiện mình nghĩ sai rồi.

Ngay cả Linh Thực Phu cũng cướp, vậy có thể là tu sĩ cấp bậc cao cường gì?

Chỉ như vậy, thế mà còn làm hưng sư động chúng, để hắn tự thân xuất mã?

“Đa tạ Ngụy lão bản xuất thủ tương trợ!”

Trần Mặc chắp tay, đối phương lại không để ý.

Hắn đi tới bên cạnh thi thể, tiện tay sờ lên eo của đối phương, quả nhiên phát hiện một túi thơm.

Ước lượng, mười mấy lượng linh sa.

Nghèo thì có thể.

Ngụy Vô Úy vốn còn muốn kiếm bộn tiền, lập tức không hứng thú lắm, cất mười mấy lượng linh sa rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Trần Mặc cuối cùng vẫn không nhắc tới 10 lượng linh sa kia.

Bạn đang đọc Làm Ruộng Nuôi Yêu, Tu Tiên Cầu Trường Sinh (Dịch) của Bất Bỉ Nhất Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thuy_Moc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.