Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Phiên bản Dịch · 1081 chữ

Do tổng kế hoạch Vương Chính hai ngày trước không có ở đây, Lý Uyển đặc biệt sắp xếp Phương Tiểu Nhạc và hắn ngồi chung một xe, để cả hai có thể trao đổi và nhanh chóng làm quen với nhau.

"Bọn họ xuống xe rồi, sắp tới ngay." Nghe đạo diễn Lý hỏi, Tô Du vội vàng trả lời.

Lý Uyển gật đầu, cầm loa phóng thanh lên: "Các tổ chú ý, kiểm tra lại một lần, chúng ta bắt đầu ghi hình ngay đây."

Rất nhanh, Phương Tiểu Nhạc và một người đàn ông trung niên gầy như cây trúc đi lên lầu, sau lưng bọn họ Trương Tri Khâm cũng lẽo đẽo theo sát.

"Lão Vương, Tiểu Phương, mau lại đây!" Lý Uyển gọi một tiếng, hai người vẫn còn đang nhiệt tình thảo luận ý tưởng kế hoạch liền nhanh chân đi đến.

"Hai người xem xem, còn chỗ nào cần phải điều chỉnh không? Nếu OK thì chúng ta bắt đầu quay phim."

Lý Uyển nói với Vương Chính và Phương Tiểu Nhạc.

Hai người bọn họ một người là tổng kế hoạch, một người là người viết kịch bản chương trình, ý kiến của hai người đương nhiên là rất quan trọng.

Vương Chính và Phương Tiểu Nhạc xem một vòng, tỏ ý không có vấn đề gì, nhưng trước khi bắt đầu quay phim vẫn phải dặn dò các khách mời thêm một lần.

Lý Uyển dẫn hai người đến trước mặt ba khách mời, vì nghĩ rằng Trương Bác và Lâm Dao vẫn chưa quen biết Phương Tiểu Nhạc, nên giới thiệu với hai người:

"Thầy Trương, Tiểu Lâm, đây là Phương Tiểu Nhạc, kịch bản chương trình tập này là do hắn viết, mấy tập sau kịch bản cũng sẽ do hắn phụ trách, sau này hai người sẽ có rất nhiều cơ hội trao đổi."

Trương Bác giơ ngón tay cái với Phương Tiểu Nhạc: "Cậu chàng này đầu óc cũng dị đó, những ý tưởng hay ho như vậy mà cũng nghĩ ra được."

"Không có không có, tôi chỉ là thích nghĩ lung tung thôi, thầy Trương, tôi là fan của thầy, phim của thầy tôi đều đã xem rồi."

Phương Tiểu Nhạc khiêm tốn một câu, thuận tay nịnh bợ đối phương.

"Ê anh bạn không đúng à nha, ý là cậu chưa từng xem phim của tôi đúng không?"

Hồng Tam Thạch không chịu, khoác vai Phương Tiểu Nhạc.

"Anh Hồng cũng từng đóng phim hả?" Phương Tiểu Nhạc làm bộ kinh ngạc.

Hồng Tam Thạch chỉ vào Phương Tiểu Nhạc, vẻ mặt như bị đâm trúng tim, làm cho mọi người xung quanh đều cười phá lên.

"Thì ra quan hệ của hai người khá là tốt đó à? Hôm đó Hồng Tam Thạch nói cậu là em trai của hắn, tôi còn không tin, cậu đẹp trai thế này sao lại nhận một ông chú nhiều dầu mỡ làm anh? Bây giờ thì tôi tin rồi, Tiểu Phương cậu đúng là mắt nhìn không được đó."

Trương Bác cũng xích lại gần chọc ghẹo Hồng Tam Thạch một trận, mọi người đều cười không ngừng, đồng thời cũng thật sự tôn trọng và phục Phương Tiểu Nhạc rồi.

Một nhân viên tạm thời của tổ ngoại cảnh một bước nhảy lên thành trợ lý tổng kế hoạch, bước chân cũng quá lớn rồi, không có khả năng mọi người đều phục.

Nhưng bây giờ thấy hắn vậy mà lại nói chuyện vui vẻ, thậm chí còn xưng anh gọi em với những ngôi sao cỡ như Hồng Tam Thạch và Trương Bác, những người này không phục cũng phải phục.

Người ta vừa đẹp trai vừa có tài, lại còn có mối quan hệ tốt như vậy, vậy thì còn có thể nói gì nữa chứ?

Bên này Hồng Tam Thạch cũng hiểu, đưa cho Trương Bác một ánh mắt "tình huynh đệ".

Hắn cố ý trước mặt nhiều người xưng anh gọi em với Phương Tiểu Nhạc, cũng xem như là giúp Tiểu Phương thể hiện mối quan hệ, để sau này hắn dễ lăn lộn trong giới hơn.

Trương Bác cũng giúp hắn tiếp lời, tuy là thuận nước đẩy thuyền, nhưng cái ân tình này vẫn nên ghi nhớ.

"Thầy Trương, đa tạ." Phương Tiểu Nhạc cũng hiểu, hai tay vươn ra bắt tay với Trương Bác, vừa là lễ nghi gặp mặt quen biết, vừa là thể hiện sự cảm ơn.

Sau đó hơi khom người với Lâm Dao: "Thầy Lâm, chào cô, mong được cô chỉ giáo nhiều."

Đối phương là một nữ nghệ sĩ trẻ tuổi, tự nhiên là phải tránh hiềm nghi, không tiện bắt tay, cho nên Phương Tiểu Nhạc chỉ nâng tay lên chào hỏi.

"Phương... trợ lý, hì hì, lần đầu gặp mặt, chào anh!"

Ai ngờ Lâm Dao lại chủ động đưa tay về phía Phương Tiểu Nhạc, không biết có phải là do ảo giác không, mà Phương Tiểu Nhạc luôn cảm thấy Lâm Dao nói mấy chữ "lần đầu gặp mặt" có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Khụ, chào cô, chào cô."

"Chào anh."

Phương Tiểu Nhạc chỉ đành đưa tay ra, nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại kia, hai người liên tục nói "chào", không khí có chút kỳ lạ.

Đột nhiên, sắc mặt Phương Tiểu Nhạc thay đổi, khóe miệng cũng giật giật.

Hít, đau đau!

Móng tay của Lâm Dao đột nhiên dùng sức, véo vào lòng bàn tay của Phương Tiểu Nhạc một trận đau nhói.

Cũng may Lâm Dao chỉ véo một cái rồi nhanh chóng thu tay lại, hai tay tách ra, ánh mắt của Lâm Dao thì vẫn nhìn chằm chằm Phương Tiểu Nhạc, biểu cảm trên mặt rất phức tạp, vừa như âm u vừa như tươi sáng, vừa như vui mừng vừa như hờn dỗi.

Đôi mắt hoa đào long lanh kia dường như có một ma lực nào đó, hồn của Phương Tiểu Nhạc suýt chút nữa đã bị câu mất rồi, may mà Lý Uyển kịp thời lên tiếng:

"Tiểu Phương, ngươi nói cho ba vị khách mời những điểm cần chú ý lát nữa đi."

"Ồ, được, được." Phương Tiểu Nhạc vội vàng quay đầu đi, không nhìn thẳng vào mắt Lâm Dao nữa, cầm bản kế hoạch lên nói cho ba khách mời biết quy tắc đối đầu và điểm nhấn của chương trình ở đâu.

Bạn đang đọc Lão Bà Ta Là Thiên Hậu Lại Quá Hiền Hậu! (Dịch) của Quang Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trumsontac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.