Vô Đề
"Tấm áp phích mà 1, 6, 7 ở trong mật thất chỉ đến chính là 《Vô Gian Đạo》, ngươi đã giấu nó đi, rồi từ bức tường đối diện giật một tấm 《Sự Im Lặng Của Bầy Cừu》 để thay thế, cho nên bức tường đối diện mới có một vị trí bị bỏ trống."
"Lão Hồng à, ngươi thông minh quá rồi, ta đương nhiên không thể nào để cho ngươi nhìn thấy áp phích của 《Vô Gian Đạo》 được, nếu không thì chắc chắn ngươi sẽ đoán được ta chính là gián điệp thôi. Bây giờ chỉ cần giết Lâm Dao là chúng ta sẽ thắng rồi."
Trương Bác đắc ý cười nói: "Tập này của chương trình thật sự quá hay rồi, quá thích hợp cho những người chơi có trí thông minh cao như ta, đã gì đâu, ha ha ha!"
Lâm Dao vừa nãy đã bắn hết đạn rồi, còn trong súng của Trương Bác vẫn còn một viên, hắn cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng rồi.
Trương Bác giơ súng lên nhắm vào Lâm Dao, nhưng lại thấy nàng nhân lúc mình và Hồng Tam Thạch đang nói chuyện thì đang lén chạy về phía cửa viện bảo tàng.
"Tiểu Lâm, bỏ cuộc đi."
Trương Bác không nhanh không chậm đuổi theo sau, Lâm Dao đã hết đạn rồi, hắn không có gì phải sợ cả.
Lâm Dao không lên tiếng, ra khỏi cửa viện bảo tàng, chạy về phía bên kia đường.
"Ê, Tiểu Lâm, đừng chạy nữa, mệt chết người!" Trương Bác chống nạnh, vừa chạy vừa hét.
Lâm Dao chạy về phía chiếc SUV đang đậu ở ven đường, Trương Bác thần sắc biến đổi: "Nàng muốn lên xe chạy trốn!"
Liền dùng tốc độ liều mạng mà đuổi theo, dù sao thì Lâm Dao cũng là con gái, năng lực vận động không bằng Trương Bác, chỉ trong vài giây, khoảng cách giữa hai người đã không đến năm mét.
Trương Bác đã giơ súng lên.
"Xong rồi, Lâm Dao trốn không thoát rồi."
Hồng Tam Thạch vừa bước ra khỏi viện bảo tàng nhìn thấy cảnh này, không khỏi thở dài một tiếng.
"Phương... Bác tài, súng, mau đưa súng cho ta!"
Lâm Dao hét lớn với Phương Tiểu Nhạc trên xe.
Trước khi xuống xe, Lâm Dao đã cố ý để lại một khẩu súng cho "bác tài" giữ giúp.
"Ta gặp ai sẽ có những lời đối đáp thế nào,
Ta chờ người ấy ở một tương lai xa xôi,
Ta nghe tiếng gió đến từ tàu điện ngầm và biển người..."
Lúc này Phương Tiểu Nhạc đang ngồi trên ghế lái khẽ hát bài hát mà hắn vừa mới nhớ ra.
Thấy Lâm Dao vừa kêu vừa chạy về phía mình, hắn theo bản năng cầm khẩu súng lên, từ cửa sổ xe đang mở ném về phía Lâm Dao.
Hắn chỉ là một công cụ có nhiệm vụ lái xe, không thể tham gia quá nhiều vào chương trình, nếu không sau khi phát sóng sẽ dễ gây tranh cãi, ngồi yên một chỗ ném súng ra đã là giới hạn của quy tắc rồi.
"Cẩn thận!"
Nhưng Phương Tiểu Nhạc nhìn thấy bộ dạng thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại của Lâm Dao, vẫn có chút lo lắng, theo bản năng kêu lên một tiếng.
Đối với một cô gái mà nói, việc muốn bắt được một thứ đột nhiên ném đến trong lúc đang chạy với tốc độ cao là rất khó, không chừng còn sẽ bị đập trúng hoặc té ngã bị thương.
Trong khoảnh khắc đó Phương Tiểu Nhạc đã có chút hối hận rồi, đang định mở cửa xe đi xuống thì thấy Lâm Dao vậy mà lại nhảy lên, hai tay bắt lấy khẩu súng trên không trung.
"Má nó!"
Đoàng!
Cùng lúc đó, Trương Bác thấy tình hình không ổn, ở phía sau cũng nổ súng.
Lâm Dao bắt được súng, tiếp đất lảo đảo một chút, vừa hay thuận thế xoay người "rầm" một tiếng đập lưng vào cửa xe, đồng thời giơ súng lên nhắm vào Trương Bác.
"Ái da, không trúng?"
Lúc này Trương Bác đã xông đến vị trí cách Lâm Dao không quá ba bốn mét, thấy viên đạn đầu tiên không trúng, hắn cũng lại giơ súng lên nhắm bắn.
Đoàng!
Đoàng!
"Mọi người vất vả rồi."
Khoảng tám giờ tối, việc ghi hình kết thúc, Lý Uyển đích thân nói lời cảm ơn với từng nhân viên của mỗi tổ.
Còn tự bỏ tiền ra để Tô Du đi mua đồ uống và đồ ăn vặt cho mọi người.
"Cảm ơn đạo diễn Lý!"
Thấy đạo diễn Lý vốn luôn nghiêm khắc hôm nay lại hòa nhã dễ gần như vậy, mọi người đều có chút được sủng ái mà lo sợ.
Nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, đây là vì đạo diễn Lý rất hài lòng với nội dung chương trình của tập này.
Thật ra những người đã tận mắt tham gia vào việc ghi hình bọn họ cũng có cùng cảm nhận, tập này thật sự quá xuất sắc, cho dù là giá trị nội dung trong kế hoạch chương trình hay là biểu hiện của khách mời đều có thể được xem là hoàn hảo.
Chỉ cần phần hậu kỳ không làm hỏng, thì tập chương trình này sau khi phát sóng chắc chắn sẽ được đánh giá cao.
Mà nói đến biểu hiện của khách mời, không ít người theo bản năng dời ánh mắt về phía một bóng dáng xinh đẹp.
"Tiểu Lâm, em thể hiện tốt lắm đó, trước đây em thật sự chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ à?"
Lúc này mấy vị khách mời đang đứng chung một chỗ trò chuyện, mọi người cũng đều có chút chưa hết hứng, đặc biệt là Lâm Dao với khả năng bùng nổ, lại càng trở thành tâm điểm của mọi cuộc trò chuyện.
"Dạ thật sự chưa từng, xin lỗi anh nha thầy Lôi, mặt anh không sao chứ?"
Lâm Dao vừa trả lời câu hỏi của Lôi Đào, vừa xin lỗi người ta.
Vừa nãy lúc nàng "giết chết" Lôi Đào thì có một viên đạn sơn đã bắn trúng mặt hắn, làm cho mặt Lôi Đào toàn là nước màu, Lâm Dao cảm thấy rất ngại.
"Không sao, có gì đâu mà phải xin lỗi! Nhưng mà tập này của chương trình đúng là hay thật."
Lôi Đào quệt đi vết màu còn chưa lau sạch trên mặt, không khỏi cảm thán: "Ghi hình hai mùa Siêu Thử Thách rồi, chỉ có tập này là thú vị nhất."
Đăng bởi | Trumsontac |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 8 |