Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Thần xuất hiện, phản diện phát điên

Phiên bản Dịch · 2698 chữ

Cả gian phòng im lặng như tờ.

Tình huống gì thế này?

Đây rốt cuộc là tình huống gì! ?

Ba năm qua, Lục Văn cứ như đỉa đói bám riết lấy Lãnh Thanh Thu, dùng đủ mọi thủ đoạn khiến cho đám đàn ông bên cạnh nàng đều phải "kính nhi viễn chi", chỉ vì muốn có được nàng.

Mà trong suốt ba năm ấy, hễ cứ nhắc đến hôn ước với Lục Văn là Lãnh Thanh Thu lại nổi trận lôi đình, khí thế hừng hực thà c·hết chứ không chịu theo.

Vậy mà hôm nay hai người này lại tráo đổi vị trí cho nhau rồi ư?

Lục Văn không muốn cưới, còn Lãnh Thanh Thu lại đồng ý rồi?

Lục Văn triệt để phát điên!

Hắn quay ngoắt đầu sang, kinh hãi nhìn Lãnh Thanh Thu.

Thầm nghĩ:

Đại tỷ ơi, tỷ làm cái trò gì vậy? Đồng ý đính hôn là cái quái gì? Đại tỷ, tỷ là hậu cung của Long Ngạo Thiên cơ mà! Tỷ phải đi liếm giày cho Long Ngạo Thiên mới đúng chứ! Tỷ làm thế này chẳng khác nào đẩy ta vào chỗ c·hết, Long Ngạo Thiên không đ·ánh c·hết ta mới là lạ!

Tên kia trăm phương ngàn kế tiếp cận tỷ, chính là vì giả nai ăn cọp, đến thời khắc mấu chốt sẽ ra vẻ ta đây, khoe khoang bản thân, khiến tỷ và người nhà tỷ có ấn tượng tốt với hắn.

Sau đó chính là việc tỷ lấy thân báo đáp, gia sản nhà tỷ đều về tay hắn. Tỷ làm ơn diễn theo đúng kịch bản giùm ta đi!

Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn, cười lạnh.

Ngươi muốn hủy hôn ư?

Đã hỏi qua ta chưa?

Ngươi làm ta khốn khổ suốt ba năm, giờ lại muốn phủi sạch quan hệ, hơn nữa còn quyết định ta sẽ đi làm hậu cung cho một tên bảo tiêu?

Hôm nay ta phải cho ngươi nếm mùi đau khổ!

Ta ngược lại muốn xem xem, cái tên Long Ngạo Thiên kia làm thế nào để kéo ta vào hậu cung của hắn!

Còn nữa, việc đột nhiên nghe được tiếng lòng của Lục Văn khiến Lãnh Thanh Thu vô cùng kinh ngạc, hơn nữa dường như Lục Văn còn biết rất nhiều chuyện kỳ quái.

Mặc dù không rõ hắn đang giở trò quỷ gì, nhưng trước mắt, làm cho mọi mục đích của hắn không thể thực hiện được chính là lựa chọn tối ưu.

Hai bên gia đình bắt đầu hàn huyên rôm rả, vô cùng phấn khởi thảo luận về hôn lễ sau này của hai người, cuộc sống sau này sẽ thế nào, nếu có con cháu thì nhà ai sẽ nuôi. . .

Lục Văn kéo Lãnh Thanh Thu sang một bên, vội vàng nói: "Thanh Thu, có phải hôm nay đầu óc nàng không được bình thường không?"

Lãnh Thanh Thu hừ một tiếng: "Ta mới thấy ngươi không bình thường ấy."

Lục Văn cố gắng bình tĩnh lại: "Thôi được rồi, chúng ta không tranh cãi nữa, nhưng hôn ước này, chúng ta không thể đính, phải nghĩ cách thay đổi, thật đấy."

Lãnh Thanh Thu cảm thấy mình đã chiến thắng.

Ba năm rồi, đối mặt với tên khốn này, nàng không có cách nào khác.

Hắn không cần mặt mũi, không có liêm sỉ, cứ như đỉa đói bám riết lấy nàng, lại còn dám dùng cả những thủ đoạn đê tiện.

Nàng thật sự sắp bị hắn làm cho phát điên rồi.

Giờ đây nhìn hắn gấp đến độ mồ hôi nhễ nhại, cuống cuồng xoay xở, trong lòng Lãnh Thanh Thu sung sướng vô cùng.

Tỷ tỷ đây chính là muốn nắm thóp ngươi, đồ cặn bã!

Lục Văn: "Thanh Thu, có phải nàng bị trưởng bối ép buộc nên mới. . . Nàng nghĩ kỹ xem, ta có phiền phức hay không?"

"Phiền phức."

"Có đáng ghét hay không?"

"Đáng ghét."

"Có đáng ghê tởm hay không?"

"Cực kỳ đáng ghê tởm."

"Vậy nàng còn muốn đính hôn với ta sao?"

"Muốn."

Lục Văn sững sờ nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy mình dường như chẳng hiểu gì về người phụ nữ này cả.

Lúc này hai bên gia đình đã bàn bạc xong xuôi, hớn hở vây lấy hai người đi ra tiểu hoa viên.

Đầu óc Lục Văn mông lung như một trò đùa.

Cùng Lãnh Thanh Thu đứng trên đài, trong đầu hắn vẫn đang nghĩ:

Thôi xong đời rồi! Chỉ mấy phút nữa thôi là Long Ngạo Thiên sẽ xuất hiện, đánh gãy chân ta, sau đó cướp Lãnh Thanh Thu đi.

Vậy ra đây là kiếp nạn ta không thể tránh khỏi ư? Cho dù ta có biết trước mọi chuyện, thì ta cũng không thể thay đổi được gì sao?

Lãnh Thanh Thu quá khác thường! Chẳng phải nàng rất ghét ta sao? Hôm nay rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Lãnh Thanh Thu nheo mắt lại, nghe được tiếng lòng của Lục Văn, trong lòng càng thêm chấn động!

Tên này, không những tiếng lòng có thể bị ta nghe thấy, mà còn "biết trước mọi chuyện" ư?

Long Ngạo Thiên. . . Thật sự sẽ đứng ra phản đối sao?

Người chủ trì buổi lễ phấn khởi tuyên bố: "Thưa quý vị quan khách, tôi được Lục gia và Lãnh gia ủy thác, hôm nay sẽ tuyên bố một tin tức quan trọng! Đại thiếu gia nhà họ Lục, Lục Văn, và trưởng nữ nhà họ Lãnh, Lãnh Thanh Thu, sẽ tổ chức lễ đính hôn vào ngày mười tháng sau. . ."

"Ta phản đối!"

Lúc này, một người bảo an trong đám đông bước ra, đó chính là nam chính của chúng ta —— Long Ngạo Thiên.

Người chủ trì liếc hắn một cái: "Người đâu, mau lôi tên bảo an thấp kém này đi!"

Lục Văn vừa nhìn thấy Long Ngạo Thiên đã run rẩy cả người.

Vô thức lùi lại một bước.

Lãnh Thanh Thu nhìn về phía Lục Văn, trong lòng kinh ngạc tột độ.

Hắn nói trúng phóc!

Long Ngạo Thiên bước tới trước mặt người chủ trì, người chủ trì định đẩy hắn ra, kết quả bị hắn ném một phát xuống đài.

Lãnh Thanh Thu trừng mắt: "Long Ngạo Thiên, ngươi làm cái gì vậy?"

Long Ngạo Thiên nắm lấy hai vai Lãnh Thanh Thu: "Thanh Thu, xin nàng hãy yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ khác ép buộc nàng. Vận mệnh của nàng, phải do chính nàng nắm giữ."

Nói thật, nếu theo đúng kịch bản, Lục Văn vô lại lại hèn hạ, người nhà họ Lục lấy thế đè người, cha mẹ mình cũng muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân vì lợi ích này. . . Lúc này Long Ngạo Thiên đứng ra, Lãnh Thanh Thu chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, rất cảm động.

Tên bảo tiêu này mấy ngày trước trong một lần tai nạn đã thể hiện rất xuất sắc, thân thủ bất phàm, quả thực khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.

Bởi vậy mới đặc biệt thu nạp hắn vào đội ngũ, trở thành cận vệ của mình, hơn nữa mấy ngày nay, ấn tượng của nàng đối với hắn quả thực không ngừng thay đổi, nâng cao.

Nhưng nhờ có Lục Văn "lót đường tâm lý" từ trước, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi.

Lãnh Thanh Thu lúc này chỉ cảm thấy tên này trăm phương ngàn kế tiếp cận mình, m·ưu đ·ồ gia nghiệp nhà mình, nham hiểm đến mức khiến người ta cảm thấy ghê tởm, quả thực còn đáng ghê tởm hơn cả Lục Văn!

Lãnh Thanh Thu hất tay hắn ra: "Long Ngạo Thiên, ngươi chỉ là bảo tiêu của ta, chuyện nhà ta không đến lượt ngươi xen vào."

"Thanh Thu, ta biết nàng đang lo lắng. Nàng yên tâm, hôm nay có ta ở đây, bất kỳ ai cũng đừng hòng ép nàng đi làm chuyện thông gia."

Lục Văn gật gật đầu.

Đúng vậy, ngươi giỏi lắm mà!

Những lời nghĩa chính ngôn từ chắc hẳn còn rất nhiều đúng không? Nói đi, nói toạc móng heo ra. Là Chiến Thần, ngươi phải làm cho tất cả mọi người biết ngươi đang đứng về phía chính nghĩa.

Xin hãy bắt đầu màn trình diễn của ngươi đi!

Long Ngạo Thiên xoay người, đối mặt với tất cả quan khách, cao giọng nói:

"Đường đường là tứ đại gia tộc ở Tuyết Thành, không dựa vào thủ đoạn kinh doanh đàng hoàng để mưu lợi, lại muốn dựa vào việc hy sinh hạnh phúc của một cô gái để trói buộc lợi ích! Các ngươi có còn liêm sỉ hay không? Có từng nghĩ đến hạnh phúc của Thanh Thu hay không?"

Lục Văn ở đằng sau vỗ tay cho Long Ngạo Thiên.

Hay lắm! Thanh Thu, đến lượt nàng rồi đấy, khóc đi!

Người ta đã nói đến nước này rồi, nàng không cảm động thì không được, thật đấy, mau khóc đi!

Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn, ánh mắt lạnh như băng ẩn chứa ngọn lửa phẫn nộ vì bị sỉ nhục.

Lục Văn nhìn thấy ánh mắt hung ác của Lãnh Thanh Thu, lúng túng buông tay xuống, giả vờ nhìn sang chỗ khác.

Long Ngạo Thiên tiếp tục: "Lãnh thúc thúc, Lãnh a di, Thanh Thu là con gái ruột của hai người, hai người thật sự nhẫn tâm đẩy con bé vào hố lửa sao? Lục Văn là hạng người gì, cả cái Tuyết Thành này ai mà không biết? Đem con gái gả cho loại cặn bã này, hai người thật sự không cảm thấy đau lòng và hối hận sao?"

Lãnh Thanh Thu tức giận quát lớn: "Chuyện của ta, đến lượt một tên bảo tiêu như ngươi quản sao? Ngươi bị sa thải! Bây giờ mời ngươi rời khỏi đây."

Long Ngạo Thiên cũng ngây người.

Hả! ?

Sao. . . Hình như. . . Có chút gì đó sai sai?

Chuyện này không phải diễn biến như vậy mới đúng chứ!

Lúc này xung quanh bắt đầu xôn xao.

"Tên này là ai vậy? Sao lại không có quy củ như thế?"

"Nhà người ta đang làm chuyện vui, hắn đến đây làm loạn cái gì! Nhìn là biết ngay là một tên háo sắc, cái loại đức hạnh này mà cũng mơ tưởng đến Lãnh gia đại tiểu thư sao?"

"Tự soi lại mình trong nước tiểu đi anh bạn!"

"Ôi chao, nhìn cái bộ dạng của hắn kìa, trông nhờn mỡ không chịu được!"

Lục Văn khẩn trương đến mức lắp bắp.

Các ngươi la lớn như vậy làm gì? Giá trị thù hận sắp đầy rồi, hắn sắp ra tay rồi đấy!

Tất cả bình tĩnh lại giùm ta đi!

Lúc này, một tên to con nhà họ Lục xông lên, túm lấy cổ áo Long Ngạo Thiên: "Thằng nhóc, hôm nay là ngày vui của Lục thiếu gia, muốn kiếm chuyện phải không? Nhìn xem đây là cái gì! Nắm đấm to như cái bát này, đã thấy bao giờ chưa?"

Long Ngạo Thiên cười lạnh.

Chỉ là một tên phàm phu tục tử, lão tử chỉ cần khẽ phẩy tay là có thể lấy mạng ngươi.

Long Ngạo Thiên nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu, trận chiến đầu tiên để lão tử dương danh lập vạn sắp bắt đầu!

Vinh dự! Tôn nghiêm! Mỹ nữ!

Từ thời khắc này trở đi —— đều là của ta!

Long Ngạo Thiên hít sâu một hơi, đột nhiên mở to mắt, khí thế vương giả bộc phát: "Đã ngươi muốn động thủ, vậy thì ta sẽ cho ngươi biết, thế nào gọi là Chiến Thần trở về! Hôm nay ta sẽ. . . Hả! ?"

"Bịch" một tiếng, tên to con trước mắt biến mất.

Cúi đầu nhìn xuống, tên to con đã bị Lục Văn xô ngã đè xuống đất.

Tên to con giãy giụa muốn đứng dậy liều mạng với Long Ngạo Thiên, Lục Văn ra sức đè hắn xuống, hai người lăn lộn thành một đoàn.

"Huynh đệ tốt! Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Lục Văn vội vàng trấn an hắn.

Không khuyên nhủ không được a!

Đây là vật tế thần đầu tiên cho nhân vật chính ngày hôm nay, nhân vật chính sẽ "một chiêu" hạ gục hắn, tiếp theo sẽ đến lượt mình bị đánh gãy chân.

Lục Văn không muốn bị nhân vật chính phế đi đôi chân của mình!

Lục Văn sắp khóc đến nơi: "Huynh đệ tốt, không đáng, không đáng đâu. . . Nể mặt ta. . ."

Tên kia sửng sốt: "Lục thiếu, ngài xem ta là huynh đệ sao?"

Lục Văn giằng co với hắn nãy giờ, đã mệt lả, thở hổn hển nói: "Đúng, huynh đệ tốt, một đời."

Tên kia cảm động đến rơi nước mắt: "Lục thiếu thân phận cao quý, lại xem ta là huynh đệ! Hôm nay ta nhất định phải giúp Lục thiếu xử lý tên tiểu tử này!"

Long Ngạo Thiên phấn khích hét lớn: "Hay lắm! Đến đây! Động thủ đi!"

Lục Văn đè chặt tên kia, nghiến răng nghiến lợi: "Là huynh đệ thì đừng động thủ!"

Quả nhiên, tên kia lập tức bất động.

Lãnh Thanh Thu gầm lên: "Long Ngạo Thiên! Ngươi nháo đủ chưa? Cút! Ta bảo ngươi cút!"

Long Ngạo Thiên kinh ngạc tột độ.

"Thanh Thu, có phải người nhà họ Lục uy h·iếp nàng? Nàng yên tâm, chỉ là nhà họ Lục, trong mắt ta, cũng chỉ là hạng sâu kiến."

Lãnh Thanh Thu phiền muộn đến mức sắp nội thương.

Lời thoại này sến súa quá đi?

"Long Ngạo Thiên, ngươi đã bị đuổi việc, có thể lãnh ba tháng tiền lương, bây giờ lập tức rời đi, ta không muốn nói thêm với ngươi một câu nào nữa."

Long Ngạo Thiên: "Ta hiểu rồi."

Thanh Thu nàng bị nhà họ Lục uy h·iếp, nàng không biết ta là Chiến Thần trở về, sợ ta bị thế lực nhà họ Lục làm tổn thương, cho nên cố ý giả vờ tuyệt tình với mình, hy sinh bản thân để bảo vệ ta!

Thật cảm động!

Nữ nhân của ta quả nhiên có đảm đương!

Không chỉ hắn, ngay cả Lục Văn lúc này cũng nghĩ như vậy.

Trong lòng suy sụp nói: Đại tỷ ơi! Tỷ không cần phải bảo vệ hắn như thế, ta rất ngoan, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho hai người!

Ta cầu xin tỷ mau đi cùng hắn đi, kịch bản sau này tốt nhất là không có ta, ta thật sự không thể dây dưa với hai người được nữa!

Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn đang nằm trên mặt đất, bên dưới còn đè một tên bảo an đang khóc lóc, đột nhiên cảm thấy hắn thật tức cười.

Những năm qua cũng không phát hiện trên người này có ưu điểm gì, hôm nay cái bộ dạng cuống cuồng, chật vật không chịu nổi này, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất buồn cười và đáng yêu.

Lãnh Thanh Thu hiếm khi nở nụ cười: "Văn ca, chàng đứng dậy đi."

Long Ngạo Thiên quay đầu nhìn về phía Lục Văn, ánh mắt như muốn g·iết người.

Lục Văn giật mình.

Mẹ kiếp! Không thể nào! Chuyện này cũng có thể khiến hắn hận ta sao? Ta đã làm gì đâu!

Lúc này, một đám lớn bảo tiêu từ xa chạy tới.

"Các huynh đệ! Có người muốn cướp nữ nhân của Lục thiếu chúng ta! Xử hắn!"

Một đám người cầm gậy bảo an lao về phía này.

Lục Văn kinh ngạc đến ngây người.

Người ta là Chiến Thần đấy!

Các ngươi xông lên đều chỉ là điểm kinh nghiệm mà thôi, đừng gây thêm phiền phức cho ta nữa!

Đánh xong các ngươi, đôi chân hiệp cốt nhu trường, giang hồ hào hiệp của ta sẽ không giữ nổi mất!

Trời cao ơi! Đất dày ơi! Cái phó bản này sao lại khó nhằn đến thế! !

Bạn đang đọc Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Muốn Sống, Nữ Chính Không Theo Kịch Bản! (Dịch) của Ngã Thị Phẫn Nộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.