Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân sinh đắc ý, muốn chết rồi!

Phiên bản Dịch · 2830 chữ

Từ Tuyết Kiều không hiểu nổi, rốt cuộc vì lý do gì mà chính mình lại tức giận đến thế này.

Chỉ đơn giản là tức giận.

Cái tên này… Sao lại không có ý tứ như thế!

Có ai đời hơn một trăm ức mà lại đi đuổi khéo người ta như vậy?

Lục Văn cũng ngây ngẩn cả người.

Bệnh à? Không phải ngươi muốn cổ phần của ta sao?

Cổ phần đều cho ngươi rồi, của đi thay người, từ nay về sau ta không dây dưa với ngươi nữa, ta cũng có thể sống thọ thêm mấy năm.

Ngươi cứ ngoan ngoãn theo đúng kịch bản, đi làm hậu cung của người ta đi. Ta ở lại Bắc Quốc yên ổn làm một kẻ có tiền, ai cũng đừng động đến ai.

Hoàn mỹ.

Từ Tuyết Kiều càng tức giận hơn.

Hơn một trăm bảy mươi ức, 51% cổ phần của xưởng thuốc thứ chín, chỉ để… đuổi ta đi sao?

Chẳng lẽ vì ngươi không thích ta, muốn ta biến mất khỏi cuộc đời ngươi sao?

Ta đáng ghét đến mức độ đó sao?

Từ Tuyết Kiều cảm thấy cả đời này mình chưa từng bị sỉ nhục đến mức này.

Một gã nam nhân, thà bỏ qua gần hai trăm ức tài sản, cũng phải đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, đây là tình huống gì?

Điều này nói rõ, trong lòng hắn, ngươi chính là một con quỷ!

Đây đã là xem thường người ta đến mức độ tột cùng rồi!

Từ Tuyết Kiều tức đến mức nước mắt lưng tròng.

Từ Tuyết Kiều vừa nổi giận, mấy người đứng cách đó không xa đều vội vã chạy tới.

Đoàn đội của Từ Tuyết Kiều lo lắng hỏi: “Từ tổng, sao vậy ạ? Sao ngài… sao ngài lại khóc?”

Lục Văn nói: “Kiếm được hơn một trăm ức, kích động thôi.”

Từ Tuyết Kiều nói: “Mọi người ra ngoài đi.”

“Dạ… Vâng, chúng tôi đứng ở đằng kia, có vấn đề gì ngài cứ gọi…”

“Ra ngoài!” Từ Tuyết Kiều quát lên.

Thư ký vội vàng lui ra.

Từ Tuyết Kiều nhìn Lục Văn: “Ta phiền ngươi đến vậy sao?”

“Hả?” Lục Văn triệt để bị nàng làm cho mơ hồ.

Ngươi điên à? ! Ngươi có phải bị điên không? !

Ngươi kiếm của ta hơn một trăm ức đó đại tỷ! Cầm tiền rồi cút đi đi!

Ngươi đưa cổ phần cho ta, ta dập đầu lạy ngươi cũng được! Ta đã chuyển cho ngươi rồi, ngươi… Sao lại còn nổi giận?

Ngươi không cảm thấy cái cơn điên của ngươi rất hoang đường sao?

“Ta… Ta có chút mơ hồ.” Lục Văn nói: “Đây không phải là kết quả mà ngươi muốn sao?”

Từ Tuyết Kiều nhặt bản hợp đồng lên xé thành từng mảnh.

Lần này đến lượt Lục Văn sửng sốt.

“Tuyết Kiều muội muội…”

“Lục Văn, ta không giống ngươi. Ta kiếm từng đồng tiền đều hợp pháp, chưa bao giờ có thói quen dùng tính mạng của bệnh nhân để uy h·iếp người khác. Ngươi giữ lại số cổ phần này đi.”

“À.” Lục Văn vẫn không hiểu: “Ngươi… không sao chứ?”

“Ta có phải rất đáng ghét không?”

“Không hẳn nha.” Lục Văn gãi cằm: “Cũng có chút đáng yêu.”

“Vậy tại sao ngươi luôn muốn ta biến mất?”

Ta biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?

Lục Văn chột dạ.

“Không có gì, chỉ là… Ha ha, từ nhỏ đến lớn, không phải ngươi rất khó chịu với ta sao? Ta biến mất, không phải ngươi nên vui mừng sao?”

Từ Tuyết Kiều hít sâu một hơi: “Ta đổi ý rồi, ta muốn hiểu rõ ngươi hơn một chút.”

Từ Tuyết Kiều giống như một bậc thầy về nghệ thuật trở mặt, lau đi nước mắt, trong nháy mắt nở nụ cười rạng rỡ:

“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ theo ngươi mỗi ngày. Ngươi càng ghét ta, ta càng lượn lờ trước mặt ngươi. Tức c·hết ngươi!”

Lục Văn không sợ gì, chỉ sợ mỗi điều này.

Lúc này hoảng sợ nhìn đại nữ chính trước mặt.

“Ủng hộ cái gì chứ! ?”

Lục Văn nói: “Có chuyện gì vậy! Mấy người các ngươi bị sao vậy hả! ? Lãnh Thanh Thu đã vậy, giờ ngươi cũng vậy, rốt cuộc là bị làm sao? Nàng ta xem thường ta, ghét bỏ ta là một con chó liếm không có tiền đồ. Ngươi từ nhỏ đã cảm thấy ta tâm thuật bất chính, mấy năm nay cơ hồ ngay cả chào hỏi cũng chẳng buồn nói với ta, hai ngày nay các ngươi bị làm sao vậy? Còn để cho người ta sống hay không hả?”

“Ngươi sẽ đính hôn với Lãnh Thanh Thu sao?”

“Ta đính hôn cái rắm với nàng ta!” Lục Văn kích động: “Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa!”

Từ Tuyết Kiều nhìn Lục Văn: “Tốt, vậy ngươi đính hôn với ta đi.”

Lục Văn vừa bưng một ly cà phê lên uống, nghe được câu này liền phun ra hết.

Sặc đến nửa ngày không nói nên lời.

Từ Tuyết Kiều cau mày nhìn hắn.

Lục Văn vừa vỗ ngực, vừa lau quần áo, bận rộn nửa ngày: “Đại tỷ, đừng dọa ta, ta không có phúc phận đó, trò đùa này không nói được đâu.”

Từ Tuyết Kiều chống tay lên bàn, một tay nâng cằm, cười nhìn Lục Văn.

“Văn ca, ta cảm thấy, mấy năm nay ngươi thay đổi rất nhiều.”

“Hả? Nhiều sao?”

“Mặc dù không biết gần đây ngươi lại giở trò gì, nhưng ta cảm thấy, con người ngươi rất tốt.”

Lục Văn thở dài: “Ta còn có việc, đi trước đây.”

Ngồi trong xe, Lục Văn trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Diễn biến của sự việc, có vẻ hơi kỳ quái!

Sau này không thể phong ấn Long Ngạo Thiên nữa, hoặc là phong ấn hắn cả đời, ngày nào cũng phong ấn thế này, ta sắp phát điên rồi.

Phải nhanh chóng thả hắn ra, để hắn đi giày vò đám nữ chính hậu cung đoàn kia.

Nếu không đám con gái này cứ vây quanh ta thì tính sao?

Trước là Lãnh Thanh Thu muốn sửa lại thiết lập, hôm qua đột nhiên đồng ý đính hôn, hôm nay lại chủ động muốn hôn ta.

Giờ Từ Tuyết Kiều nhìn ta ánh mắt cũng không bình thường, lại còn nói muốn đính hôn với ta.

Mặc dù là lời nói đùa, nhưng ta không đùa kiểu đó được.

Cứ thế này, sớm muộn gì ta cũng gặp họa.

Không được, ta phải… làm cho các nàng không thích ta, khó chịu với ta, sau đó hận không thể cách xa ta ba trượng.

Hôm nay đụng phải nhiều nữ chính quá, ta phải bình tĩnh lại.

Trần Mặc Quần gọi điện thoại tới, nói gia gia hắn muốn gặp Lục Văn.

Lục Văn ban đầu không muốn đi, nhưng nghĩ lại, từ giờ đến 12 giờ trưa mai còn rất nhiều thời gian, ở ngoài lỡ gặp phải đại nữ chính nào thì sao.

Được! Ta đến Trần gia, uống rượu với Trần Mặc Quần đến rạng sáng, sau đó ngủ một giấc đến sau 12 giờ trưa, như vậy là ổn rồi nhỉ?

Ngạo Thiên huynh, ngài phải đẩy nhanh tiến độ lên, nhanh chóng thu đám nữ yêu tinh này đi, tiểu gia giờ chẳng khác gì làm trộm.

Đến Trần gia, hàn huyên với Trần Thu Thu vài câu, liền kéo Trần Mặc Quần lên tầng của hắn.

Hai người ngồi trên ghế ở ban công, ngắm hoàng hôn, uống rượu vang, hút xì gà.

Trần Mặc Quần nói: “Lãnh Thanh Thu thế nào? Cầm chắc rồi chứ?”

Lục Văn cười: “Cầm chắc gì chứ, ta đuổi nàng ta đi rồi.”

Trần Mặc Quần kinh ngạc, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Giỏi! Có định lực! Ta Trần Mặc Quần cả đời không phục ai, chỉ phục mỗi ngươi.”

“Ngươi cũng lớn rồi, tìm việc gì đó mà làm đi, suốt ngày chơi bời lêu lổng sao được.”

“Ta nghe nói, ngươi gặp chị ta rồi à?”

“Ừ, gặp rồi.”

Lúc này Trần Mộng Vân vừa vặn đi vào đại sảnh.

Nàng đến để cãi nhau với Trần Mặc Quần về một khoản chi tiêu, kết quả vừa vào đại sảnh, liền nhìn thấy ngoài em trai mình ra, còn có một bóng lưng quen thuộc, đang ngồi hút xì gà ở ban công.

Trần Mặc Quần nói: “Ta đề nghị, ngươi nhanh chóng chia tay Lãnh Thanh Thu, quay lại theo đuổi chị ta. Chị ta sau khi chia tay với ngươi, chưa từng có bạn trai. Nếu ngươi chưa lấy được lần đầu của nàng, vậy thì lần đầu của nàng vẫn còn.”

“Chắc chắn vậy sao? Ta thấy mông nàng ta căng tròn đầy đặn, chưa chắc đã còn nguyên.”

Trần Mộng Vân tức c·hết đi được.

Hai tên này, đúng là cá mè một lứa, thông đồng làm bậy.

Hai người bọn họ đụng vào nhau, chưa từng làm chuyện gì tốt!

Vậy mà lại bàn luận về mình như thế, một người là mối tình đầu, một người là em trai ruột, vốn dĩ phải là những người thân thiết nhất, gần gũi nhất với mình, nhưng bọn họ bàn luận về mình không hề có chút tôn trọng nào, toàn là… cái loại ám muội đó.

Trần Mặc Quần nói: “Chị ta chắc chắn còn nguyên! Sau khi chia tay với ngươi, trực tiếp vào tập đoàn làm việc, một ngày làm việc gần mười mấy tiếng, điên cuồng như vậy.”

“Nửa năm sau tiếp quản công ty con, càng là người sống chớ lại gần, ngoài công việc ra không quan tâm bất cứ thứ gì.”

Lục Văn nói: “Ta biết, giờ nàng vẫn liều mạng như vậy sao?”

“Không, không cần nữa.” Trần Mặc Quần nói: “Giờ tình hình trong tập đoàn nàng đều đã nắm rõ, năng lực bản thân cũng đã rèn luyện xong, không cần phải khổ cực như vậy nữa. Cho nên lúc này mới là cơ hội! Ngươi chỉ cần bỏ ra một nửa nhiệt tình như với Lãnh Thanh Thu, ta đảm bảo, chị ta sẽ thuần phục dưới trướng ngươi, mặc ngươi rong ruổi.”

Trần Mộng Vân sắp phát điên lên rồi.

Có ai lại nói về chị gái mình như vậy không? Thật khiến người ta ghê tởm!

Lục Văn đột nhiên nghiêm túc nói:

“Này này, ta nhờ ngươi sau này đừng nói về chị ngươi như vậy, nàng là chị ngươi, phải tôn trọng một chút.”

“Ta có nói với người ngoài đâu, ngươi không phải người nhà sao! Ta nói cho ngươi biết, nhân lúc ông ta còn sống, nếu ngươi muốn có được chị ta, gia tộc bên này không ai dám phản đối, huống chi còn có ta đây!”

Lục Văn nhìn mặt trời chiều ngả về tây, cười khổ lắc đầu: “Không được, ta và nàng không thể nào nữa rồi.”

“Vì sao? Không phải chỉ vì chuyện lúc trước sao. Đó cũng gọi là chuyện à? Phú nhị đại nào mà không có lúc hoang đường? Chỉ cần sau này ngươi đối xử tốt với chị ta, gia tộc bọn ta tuyệt đối ủng hộ hai người.”

Lục Văn thầm nghĩ, ngươi không biết rõ tình hình cụ thể, đây không phải chuyện của hai chúng ta, giữa còn cách một đại nam chính nữa.

Ta không phải ăn chay, ta có thịt căn bản không dám động đũa, nhìn cũng không thể nhìn!

Lục Văn cười: “Ngươi vẫn nên lo cho bản thân đi, có lẽ ngươi nên lập gia đình, sẽ ổn định hơn một chút. Có trách nhiệm gia đình, con người cũng sẽ trưởng thành hơn.”

Trần Mặc Quần thở dài: “Cảm giác… không thực tế lắm.”

“Sao lại không?”

Lục Văn xoay người, nhìn Trần Mặc Quần: “Ta nói cho ngươi biết, đời người, sống chính là vì gia đình, vợ con đề huề. Thử tưởng tượng, có một người thật lòng yêu thương ngươi, ngươi vừa nhìn thấy nàng, trong lòng liền ấm áp, liền nóng bỏng, nàng vừa nhìn thấy ngươi liền cười, ánh mắt liền cong lên, tốt biết bao?”

“Vì tình yêu, hai người ban ngày chăm sóc lẫn nhau, buổi tối đắp chăn mặn nồng, đó mới thực sự là hạnh phúc.”

“Đợi ngươi có con, nhìn một sinh linh bé nhỏ oa oa chào đời, vợ chồng đầu tắt mặt tối nuôi nấng nó, nó bập bẹ gọi ngươi một tiếng ‘Ba ba’… Cảm giác đó, so với việc mỗi ngày cùng một đám tiểu yêu tinh ăn chơi trác táng hạnh phúc hơn gấp vạn lần!”

Trần Mộng Vân sửng sốt.

Tên này, trong miệng chó cũng phun ra được ngà voi sao?

Trần Mộng Vân bất giác nở nụ cười vui mừng.

Trần Mặc Quần nhìn Lục Văn, như thể đang nhìn một người mà mình hoàn toàn không quen biết.

“Ta dựa vào! Tiểu tử ngươi sao… đột nhiên sâu sắc vậy hả? Đại ca ngươi chính là một thương nhân lòng dạ hiểm độc, sao nói chuyện cứ như một hiền nhân quân tử vậy?”

Lục Văn thở dài: “Nhân gian chính đạo là thương tang, thế gian phồn hoa khiến người ta hoa mắt. Nam nhân đại trượng phu, cho dù thế giới có kỳ quái thế nào, phù hoa xao động ra sao, vẫn phải giữ vững bản tâm, không lầm đường lạc lối, không buông thả bản thân, nắm bắt những điều thực sự quan trọng trong cuộc đời, đó mới là nam nhân.”

Đừng nói Trần Mặc Quần sửng sốt tại chỗ, Trần Mộng Vân đứng sau lưng cũng bật cười.

Tên này, không phải rất hiểu đạo lý sao?

Hai tên hỗn thế ma vương này, kỳ thực đầu óc còn dùng tốt hơn bất kỳ ai, chỉ là không đi theo con đường đúng đắn.

Lúc đi học đã như vậy, hai người thi nhau học cái xấu.

Trần Mặc Quần nhìn Lục Văn lắc đầu: “Ngươi có phải gần đây gặp chuyện gì không? Đầu óc không có vấn đề gì chứ? Nghe ý của ngươi, sau này thật sự ăn chay à?”

Lục Văn cười ha ha một tiếng: “Lão tử mới không ăn chay, nam nhân mà, không thịt không vui.”

Trần Mặc Quần bừng tỉnh: “À, ngươi có mục tiêu mới rồi đúng không? So với chị ta thì sao?”

“Chị ngươi à…” Lục Văn cố ý dừng lại một chút: “Dáng người bốc lửa, nói mới nhớ, ngực nàng có phải lại phát triển rồi không? Ta thấy hai quả đào tiên kia tùy thời tùy chỗ có thể nổ tung áo nhảy ra ngoài.”

Trần Mộng Vân lập tức tức c·hết.

Hai tên này, vừa mới nói được mấy câu đứng đắn, lập tức lại bắt đầu không đứng đắn!

“Ha ha ha!” Trần Mặc Quần cười nói: “Ngươi nói thật cho ta biết, năm đó rốt cuộc ngươi có cầm được chị ta không? Thề đi!”

“Không có!”

“Ta không tin!”

Lục Văn cười xấu xa nói: “Ta nói cho ngươi biết, hôm đó đúng là đã ‘thiên thời địa lợi nhân hòa’, chị ngươi đã bị ta thu phục sạch sẽ, nằm ở đó chuẩn bị mặc ta giày xéo.”

“Dựa vào, cuối cùng ngươi cũng nói thật rồi!”

“Nhưng kết quả ngươi biết phía sau xảy ra chuyện gì không?”

“Ngươi… không phải là… xong luôn rồi chứ?”

“Không có!” Lục Văn nghiến răng nắm lấy mặt Trần Mặc Quần: “Kết quả tiểu tử ngươi đánh nhau với người ta, gọi điện thoại cho ta, ta mẹ nó kéo quần chạy ra ngoài!”

“Là… lần đánh Bao lão lục kia sao?”

“Chính là lần đó!”

“Ha ha ha ha…”

Hai tên tiểu tử hư hỏng cười thành một đoàn.

Mặc dù hoang đường, nhưng đã cách nhiều năm, nhắc lại chuyện hoang đường thời niên thiếu, hai người đều cảm thấy không nói nên lời cảm khái cùng vui vẻ.

Trần Mộng Vân xụ mặt đi đến trước mặt: “Có muốn thêm chút rượu không?”

“Ừm, mở thêm một chai nữa đi.”

Trần Mặc Quần tự nhiên nói.

Lục Văn xích lại gần Trần Mặc Quần, cười xấu xa: “Tiểu tử ngươi, không biết đã làm hỏng chuyện tốt gì của ta đâu! Hôm đó chị ngươi ở trạng thái đó, mặt đỏ như mông khỉ, nằm ở đó đã bị ta cởi sạch, nhăn nhó kéo chăn cắn vào miệng, không hề phản kháng, ta liền…”

Trần Mặc Quần sửng sốt: “Nói đi! Nói tiếp đi!”

Lục Văn từ từ quay đầu, nhìn thấy Trần Mộng Vân, đang lạnh lùng nhìn mình.

Ta sắp c·hết rồi.

Bạn đang đọc Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Muốn Sống, Nữ Chính Không Theo Kịch Bản! (Dịch) của Ngã Thị Phẫn Nộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.