Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người tốt kẻ xấu, ngốc ngốc không phân biệt được

Phiên bản Dịch · 2937 chữ

Lục Văn ra lệnh Triệu Cương tập hợp tất cả thủ hạ, sẵn sàng chờ lệnh.

Lại một lần nữa gọi vào số máy của Lãnh Thanh Thu.

"Ngươi lại muốn làm cái gì? Ngươi muốn tái hợp với Trần Mộng Vân là chuyện của các ngươi, đừng q·uấy r·ối ta!"

"Ta không có ý định tái hợp, ta thật sự có việc gấp tìm ngươi, Trần Mộng Vân đang gặp nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, hiện tại chỉ có Long Ngạo Thiên mới có thể cứu nàng ấy, cho nên chúng ta nhất định phải tìm được Long Ngạo Thiên."

"Chuyện của cô ta không liên quan gì đến ta, ta và cô ta không quen biết."

"Vậy ngươi với ta có quen biết không? Chúng ta cho dù không phải là bạn bè... Cũng đã quen biết nhau hơn ba năm rồi?"

Lục Văn thật sự rất gấp: "Coi như ta cầu xin ngươi, giúp ta một chuyện có được không?"

Lãnh Thanh Thu thở dài: "Chủ nhà cho thuê trọ đã về, nói là Long Ngạo Thiên đã trả phòng rồi."

Lục Văn nhất thời không biết phải làm sao.

Trần Mộng Vân đã ra ngoài, lại chẳng để lại chút manh mối nào, chẳng khác nào diều đứt dây.

Lãnh Thanh Thu hỏi: "Rốt cuộc là cô ta gặp nguy hiểm gì?"

Lục Văn đáp: "Tóm lại, đêm nay nếu không tìm được cô ta, thì quyển truyện này coi như bỏ đi."

"Ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy?"

Lục Văn nói: "Ta sắp c·hết rồi."

"Long Ngạo Thiên chỉ là một tên bảo vệ bị ta sa thải mà thôi, hắn chắc là không quen biết Trần Mộng Vân đâu!"

Đúng rồi ha!

Lục Văn lúc này mới nhớ ra, kịch bản còn chưa đến đâu, chính mình lại là người khơi mào, giờ có tìm được Long Ngạo Thiên, đoán chừng gã đó cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Hắn hẳn là còn chưa quen biết Trần Mộng Vân!

Lãnh Thanh Thu cảm nhận được sự chân thành và gấp gáp của Lục Văn.

Nghiêm túc nói: "Ta có thể giúp ngươi tra tung tích của Hồ Thụ Huy."

"Tốt! Nhanh lên, ta chờ tin của ngươi!"

Lãnh Thanh Thu làm việc rất nhanh, tra được một tiếng trước Hồ Thụ Huy đã đặt một phòng tại khách sạn Thiên Hải Lan Tử.

Lục Văn để lại một câu: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được."

Lãnh Thanh Thu vội hỏi: "Ngươi định làm gì?"

Nhưng Lục Văn đã cúp máy.

. . .

Lục Văn dẫn theo hơn ba mươi tên bảo vệ, xông thẳng tới khách sạn Thiên Hải Lan Tử.

Làm gì có ai ngăn được?

Lục Văn giống như một tay anh chị xã hội đang muốn làm một phi vụ lớn, đi trước dẫn đầu, hơn ba mươi người hùng hổ tiến thẳng lên tầng cao nhất.

Bảo vệ khách sạn không dám ngăn cản, quầy lễ tân vội vàng gọi điện báo cảnh sát.

Đến cửa phòng, Lục Văn bảo nhân viên phục vụ gõ cửa, nhân viên phục vụ gọi không được, bên trong Hồ Thụ Huy rõ ràng có chút hoảng, lớn tiếng mắng chửi nhân viên phục vụ, định bụng đuổi nhân viên đi.

Lục Văn ép nhân viên phục vụ quẹt thẻ mở khóa, sau đó xông vào trong phòng, Hồ Thụ Huy còn chưa kịp nói câu nào hoàn chỉnh, đã bị Lục Văn đấm cho một cú ngã lăn quay.

Nhìn bàn tiệc còn lại, ánh nến và rượu vang đỏ. . .

Lục Văn nổi cơn thịnh nộ, chỉ tay vào Hồ Thụ Huy ra lệnh: "Kéo ra ngoài đánh, kéo ra ngoài đánh, đánh c·hết hắn cho ta!"

Hồ Thụ Huy nằm trên mặt đất gào: "Lục Văn, mày dám đánh tao? Tao là... Á!"

Triệu Cương không thèm quan tâm nhiều, tín niệm của hắn rất đơn giản và thuần túy.

Lục Văn chính là trời, Lục Văn chính là thần, Lục Văn chính là người duy nhất trên thế giới này đáng để hắn đi theo và sùng bái.

Đừng nói là Hồ Thụ Huy, cho dù có xuống Âm Tào Địa Phủ, chỉ cần Lục Văn ra lệnh một tiếng, hắn cũng sẽ vác dao đuổi chém Diêm Vương.

Triệu Cương lôi Hồ Thụ Huy ra ngoài, hơn ba mươi người, phần lớn đều không chen lên được, tiếng la hét thảm thiết của Hồ Thụ Huy khiến người ta bực bội.

Một tên đàn em quan tâm đóng cửa phòng lại.

Lục Văn đi vào trong phòng ngủ, vừa đi vừa gọi: "Mộng Vân! Mộng Vân!"

Phòng khá lớn, nhưng tìm Trần Mộng Vân cũng không khó.

Lúc này Trần Mộng Vân đang nằm trên giường lớn, quần áo xộc xệch, không ngừng giãy dụa thân thể như một con rắn.

Dáng người hoàn mỹ của nàng lúc này quả thực khiến người ta sôi máu.

Hai bắp đùi thon thả khép chặt vào nhau, kẹp lấy chăn không ngừng nhúc nhích.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, làn da trắng nõn, mỡ màng, càng thêm phần gợi cảm, quyến rũ.

Mặt Trần Mộng Vân đỏ bừng, thở hổn hển, nhìn thấy Lục Văn, dường như trong ý nghĩ vẫn còn một tia tỉnh táo.

"Văn ca. . . Cứu. . . Cứu em. . ."

Lục Văn trong lòng vừa hận vừa đau.

Vội vàng cởi áo khoác, khoác lên người Trần Mộng Vân, sau đó bế thốc nàng ra ngoài.

Trần Mộng Vân biết mình đã được cứu.

Lúc này đầu óc nàng mơ mơ màng màng, biết rõ là Lục Văn, trong lòng đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhưng bản năng sinh vật vẫn khiến nàng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ như mèo con, nghe vào tai Lục Văn, lại giống như móng vuốt mèo con đang nhẹ nhàng cào vào trái tim hắn.

Trần Mộng Vân ôm chặt lấy cổ Lục Văn. Nhưng qua một phen giày vò, Lục Văn cũng bận một thân mồ hôi, mùi mồ hôi đàn ông đó giống như tín hiệu kích thích, khiến Trần Mộng Vân tâm thần chập chờn, si mê không ngừng.

Sức hấp dẫn mạnh mẽ của hormone nam tính kích thích đến mức bùng nổ trong đầu Trần Mộng Vân, Trần Mộng Vân mê man dụi đầu vào cổ Lục Văn, cuối cùng dứt khoát ôm Lục Văn vừa hôn vừa sờ. . .

Lục Văn đi tới cửa, tất cả bảo an đều tránh ra, Hồ Thụ Huy vội vàng cầu xin tha thứ: "Văn ca, chúng ta là bạn cũ, tha cho ta lần này, ta. . ."

Lục Văn đạp thẳng một cước vào mặt hắn, rồi đi thẳng vào thang máy.

. . .

Tại biệt thự riêng.

Lục Văn dù dỗ dành thế nào cũng không thể trấn an được Trần Mộng Vân.

Cho nàng uống ba bình nước, rửa mặt xong cũng lau ngực, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Trần Mộng Vân lúc này đã hoàn toàn mê loạn, cứ một mực chủ động câu dẫn Lục Văn, uyển chuyển cầu hoan.

Khi Từ Tuyết Kiều vào nhà, Trần Mộng Vân vẫn còn đang quấn lấy Lục Văn, sờ soạng khắp người hắn, ghé sát tai Lục Văn thì thầm: "Ca ca, người ta khó chịu quá, anh đến đây đi! Cứu người ta đi mà, người tốt, anh là tốt nhất. . ."

Từ Tuyết Kiều sa sầm mặt: "Lục Văn, gan anh to thật đấy? Mộng Vân tỷ mà anh cũng dám dùng thủ đoạn này?"

Lục Văn trán lấm tấm mồ hôi: "Cô động não một chút đi, tôi mà có ý đồ đó thì gọi cô tới làm gì?"

Từ Tuyết Kiều cau mày, gật gật đầu: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Cứu người trước, lát nữa tôi giải thích với cô sau."

Lục Văn đè Trần Mộng Vân xuống, Từ Tuyết Kiều tiêm cho nàng một mũi an thần.

Mặc dù không có tác dụng ngay lập tức, Trần Mộng Vân cũng đã bớt kích động hơn, chỉ là ánh mắt vẫn mê ly quấn lấy Lục Văn.

Giày vò cả một đêm.

Từ Tuyết Kiều quả nhiên là danh y thánh thủ, bình thường trông cô ấy có vẻ tinh nghịch cổ quái, nhưng hễ động đến y thuật, dùng thuốc, cô ấy liền trở nên cực kỳ nghiêm túc, b·iểu t·ình ngưng trọng.

Trần Mộng Vân cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Từ Tuyết Kiều và Lục Văn cũng mệt mỏi rã rời.

Cảnh sát cũng đã đến gõ cửa.

Trương Thần Nhi lại một lần nữa bắt Lục Văn đi.

Trong phòng trực ban của đồn cảnh sát, Lục Văn nghĩ ngợi rất nhiều.

Không thể tiếp tục như thế này được nữa.

Hiện tại mối liên hệ giữa mình và mấy nữ chính này quá chặt chẽ.

Cửa ải Long Ngạo Thiên đã qua một ngày, mọi chuyện chẳng những không có thay đổi nào, ngược lại mình còn cứu mẹ của Tưởng Thi Hàm; vãn hồi hơn hai tỷ tổn thất cho Lãnh Thanh Thu; đánh đuổi Hồ Thụ Huy, cứu Trần Mộng Vân suýt chút nữa thất thân; còn suốt ngày quấn quýt với Từ Tuyết Kiều. . .

Đúng rồi, mình còn trong vòng một ngày vào đồn hai lần.

Mọi chuyện không phải như thế này!

Kịch bản không phải như thế này!

Ta không dây vào các người được, ta còn không trốn được sao?

Ngày mai ta liền mua vé máy bay, bay thẳng đến Nam Quốc, đi Đông Ngô, đi Tây Thục, đi Tây Lương. . .

Không được nữa thì ta rời khỏi Châu Á, đi hướng ra thế giới!

Ta đi Ukraine, đi Donbas, đi Kashmir. . . cũng được rồi chứ?

Ở đó ba năm năm năm, mười năm tám năm, hoặc là ta dứt khoát không trở về nữa.

Ta có tiền, đi đâu mà chẳng phong lưu tiêu sái, cẩm y ngọc thực? Ta ở lại Tuyết Thành này dây dưa với các người làm gì? Cứ thế này sớm muộn gì ta cũng bị Long Ngạo Thiên đ·ánh c·hết.

Đúng, quyết định vậy đi!

Không phải ngươi muốn chỉnh hợp tứ đại gia tộc ở Tuyết Thành sao?

Cho ngươi, cho ngươi, đều cho ngươi hết! Ta không tranh giành với ngươi, sau này đều là của ngươi hết.

. . .

Rốt cuộc là Lục Văn hay Hồ Thụ Huy hạ thuốc, vẫn không thể xác định được.

Hồ Thụ Huy đ·ánh c·hết cũng không nhận, tội danh này quá lớn, hắn không thể nhận, cũng không dám nhận, chỉ riêng sự trả thù của Trần gia thôi hắn đã không chịu nổi rồi.

Cho nên hắn một mực khẳng định mình không biết gì cả, là Trần Mộng Vân chủ động tìm hắn, sau đó Lục Văn đến nhà đánh người.

Lục Văn đương nhiên nói là Hồ Thụ Huy, nhưng lại không có chứng cứ.

Lời khai của Trần Mộng Vân cũng chỉ đích danh Hồ Thụ Huy, nói Lục Văn đã nhắc nhở mình không được đi.

Kết quả không những không thể làm bằng chứng, ngược lại còn trở thành bằng chứng chứng minh Lục Văn có hiềm nghi lớn.

Đúng vậy, Lục Văn là thần cơ diệu toán, hay là thỉnh thần nhập thân rồi?

Người ta còn chưa ăn cơm, ngươi đã biết rõ sẽ bị bỏ thuốc? Ngươi là Lục bán tiên à?

Nhưng từ đầu đến cuối Lục Văn quả thực không có làm bất cứ chuyện gì, còn tìm Từ Tuyết Kiều đến, để Từ Tuyết Kiều giải độc cho Trần Mộng Vân.

Lãnh Thanh Thu cũng cung cấp bằng chứng, nói Lục Văn vô cùng lo lắng tìm mình, tra ra khách sạn bọn họ ăn cơm, sau đó đi cứu người.

Tóm lại là rất rối ren.

Trương Thần Nhi đ·ánh c·hết cũng không tin, Lục Văn lại có lòng tốt như vậy.

Hắn mà biết cứu người ư? Ha ha, đừng đùa, thuốc khẳng định là do hắn hạ.

Chắc chắn là ở khâu nào đó xảy ra vấn đề, hắn mới tạm thời từ làm chuyện xấu, chuyển sang cứu người.

Nhưng Lãnh Thanh Thu, Trần Mộng Vân, Từ Tuyết Kiều. . . ba người phụ nữ có liên quan đến vụ án, đều trăm miệng một lời nói Lục Văn là người cứu họ.

Chuyện này khiến Trương Thần Nhi muốn hộc máu.

Rốt cuộc là Lục Văn đã dùng thủ đoạn gì? Để ba cô gái của ba đại gia tộc, dốc sức bảo vệ hắn?

Ba người phụ nữ này, đều có những thành tựu vượt xa người thường trong lĩnh vực của mình.

Đương nhiên, gia cảnh giàu có, từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục cao cấp, nền tảng đã cao hơn người bình thường, có thành tựu cũng là chuyện bình thường.

Theo lý thuyết, tầm nhìn, cách cục, tư duy và trí thông minh của họ, hẳn là phải cao hơn người bình thường rất nhiều.

Vậy mà tại sao đều bị Lục Văn lừa cho quay mòng mòng! ?

Tức c·hết đi được!

Đặc biệt là Lãnh Thanh Thu, nói thẳng ra, trước kia Lãnh Thanh Thu có thể coi là thần tượng của tất cả các cô gái ở Tuyết Thành.

Đó là điển hình của "con nhà người ta".

Không phải cô ta rất ghét Lục Văn, khó chịu với Lục Văn đến mức sắp bùng nổ sao? Hôm nay là thế nào? Cô ta cũng dính vào, còn ra sức làm chứng, chứng minh Lục Văn bị oan.

Tóm lại, hiện trường đã sớm bị phá hỏng, chứng cứ lại thiếu thốn, vụ án này muốn phá được e rằng phải mất rất nhiều thời gian.

Mà nghi can thì không thể giữ, bọn họ không thể làm gì Lục Văn hay Hồ Thụ Huy.

Lục Văn ở trong phòng trực ban ngủ một đêm, đầu tóc rối bù, quần áo nhàu nhĩ, mặt cũng chưa rửa liền đi ra.

Vừa ra ngoài, liền nhìn thấy Lãnh Thanh Thu, Từ Tuyết Kiều và Tưởng Thi Hàm đều ở đó.

Tưởng Thi Hàm nhanh chóng bước tới, trợ lý lập tức đưa áo khoác cho Lục Văn, khoác lên người hắn.

Tưởng Thi Hàm quan tâm hỏi: "Lục tổng, anh không sao chứ?"

"Ừ, không sao." Lục Văn nhìn Lãnh Thanh Thu và Từ Tuyết Kiều: "Sao hai người đều ở đây?"

Từ Tuyết Kiều cười nói: "Làm chứng cho anh chứ sao! Anh không biết nhân phẩm của anh tệ đến mức nào đâu, muốn chứng minh anh là người tốt, tốn của tôi cả nửa ngày nước bọt đấy!"

"Cảm ơn."

Lục Văn nhìn Lãnh Thanh Thu: "Xin lỗi, giày vò cô cả đêm rồi."

"Không sao." Lãnh Thanh Thu vẫn bình tĩnh như thường, nhìn Trương Thần Nhi: "Chúng tôi có thể đi được chưa?"

Trương Thần Nhi sa sầm mặt: "Đương nhiên. Nhưng anh, Lục Văn."

"Vâng."

Trương Thần Nhi giơ một tờ lệnh hạn chế nói: "Vụ án này chưa phá được, anh không được phép rời khỏi Tuyết Thành, nếu có việc cần thiết phải rời đi, cần phải được chúng tôi phê chuẩn. Hơn nữa trong thời gian này, anh phải đảm bảo khi được triệu tập là phải có mặt ngay."

Lục Văn giật mình.

【Không phải c·hết chắc rồi sao? Ta vừa mới tính trốn khỏi thành phố này! 】

【Đậu, cứ thế này, ta liền nhất định phải ở lại Tuyết Thành, cùng Long Ngạo Thiên tranh giành phụ nữ? 】

Từ Tuyết Kiều bật cười.

Lãnh Thanh Thu nheo mắt lại: Không lẽ cô gái này cũng có thể nghe được tiếng lòng của Lục Văn?

Trương Thần Nhi có thể đã hiểu lầm.

Cho rằng Lục Văn chính là chủ mưu của vụ án này, bây giờ muốn bỏ trốn, trốn tránh pháp luật.

Cô cười nói: "Lục Văn, có phải định bỏ trốn không? Anh trốn không thoát đâu, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ, bắt anh vào tù."

Lục Văn gật gật đầu.

【Cố lên, cô ngốc ạ. 】

【Người xấu thật sự thì cô không bắt, suốt ngày chỉ gây khó dễ cho ta. Bất quá cũng tốt, cô càng ghét ta, ta càng an toàn. 】

Trương Thần Nhi thầm nghĩ tên này bị bệnh gì vậy? Tại sao mình ghét hắn, hắn lại càng an toàn?

Còn nữa, trong lòng hắn nhiều lần nhắc đến Long Ngạo Thiên là ai?

Hắn dường như chắc chắn rằng mình và Long Ngạo Thiên sẽ quen biết nhau.

Đây là một manh mối, mình phải ghi nhớ lại!

Từ Tuyết Kiều cười nói: "Đi thôi, đại công thần, đói bụng rồi phải không, tôi mời anh đi ăn cơm!"

Lục Văn mỉm cười.

Lãnh Thanh Thu nói: "Tôi có việc, đi trước đây."

"Thanh Thu."

Lục Văn gọi cô lại.

"Sao vậy?"

"Cảm ơn." Lục Văn mỉm cười nói: "Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi."

Lãnh Thanh Thu nhìn hắn: "Anh nợ tôi một lần."

"Đúng đúng đúng, tôi nợ cô, hôm nào tôi mời cô đi ăn cơm. Không, không được, tôi không thể mời cô đi ăn cơm. Tôi. . . Tôi tặng cô một món quà, cô muốn gì? Xe? Đồng hồ? Áo khoác hàng hiệu?"

Lãnh Thanh Thu nói: "Nếu anh muốn báo đáp tôi, thì hãy đính hôn với tôi."

"Ừ, không thành vấn đề, tôi liền. . . Cô nói cái gì! ?"

Lục Văn sau đó hét lên.

Bạn đang đọc Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Muốn Sống, Nữ Chính Không Theo Kịch Bản! (Dịch) của Ngã Thị Phẫn Nộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.