Nhóm nữ chính có chuyện gì vậy?
Lục Văn tìm tới Trần Mặc Quần.
Trần Mặc Quần là tay chân thân cận của Lục Văn, là anh trai của Trần Mặc Hoan, cũng là em trai của Trần Mộng Vân.
Trần Mặc Quần không có vẻ ngoài bảnh bao như Trần Mặc Hoan, chỉ là một gã béo ú điển hình.
Hiện tại, Trần Mộng Vân đang quản lý sản nghiệp của Trần gia, nhưng người nắm giữ cổ phần lớn nhất lại là Trần Mặc Quần.
Nói cách khác, gã này hầu như chẳng làm gì nên chuyện, cả ngày chỉ lái xe thể thao, tán tỉnh các cô gái phương Tây, tiêu tiền như nước.
Bên cạnh Trần Mặc Quần có vô số kẻ nịnh hót, nhưng cơ bản chẳng có ai là bạn bè.
Người bạn tốt duy nhất, đồng thời là tay chân thân cận mà hắn tự nhận, chính là Lục Văn.
Lúc Trần Mặc Quần nhận được điện thoại của Lục Văn, hắn ngây người một lúc, vừa nghe Lục Văn muốn tìm trò vui, hắn lập tức phấn khích đến không chịu được, liền gửi ngay cho hắn địa chỉ.
Một hội quán tư nhân xa hoa, các cô gái ở đó đều là "người mẫu".
Ở chỗ này, một đêm mà không tiêu hết mười vạn, tám vạn thì đúng là ngại chẳng dám bước vào.
Đó là với những đại gia bình thường, còn Trần Mặc Quần tới một lần mà không vung tay quá trán vài trăm vạn, thì đã coi như hắn đau lòng thay cha, tiết kiệm tiền cho gia đình.
Cho nên, dù béo, nhưng hắn ở chỗ này được hưởng đãi ngộ tuyệt đối là đỉnh cao.
Lục Văn trong lòng bực bội.
Hắn cũng không phải chưa từng trải sự đời. Trước kia hắn từng làm phản diện sáu lần, biết rõ những kẻ có tiền ăn chơi trác táng thế nào, đối với những nơi thế này cũng không lạ lẫm gì.
Hắn phát hiện Trần Mặc Quần rảnh rỗi đến phát điên, ở chỗ này nhìn mỹ nữ đã hoa cả mắt, nên hưởng thụ đều đã hưởng thụ, chẳng biết phải tìm trò vui gì cho chính mình nữa.
Nhưng Trần Mặc Quần vẫn hăng hái hơn Lục Văn nhiều, phấn khích nói: "Sally, Tuyết Nhi, còn em... Tên là gì ấy nhỉ?"
"Anh à, em tên Điềm Điềm nha!"
"Không quan trọng, không quan trọng, mấy đứa hầu hạ tốt đại ca của ta, hắn hiếm khi tới những nơi thế này, hôm nay nếu có thể khiến hắn hồn xiêu phách lạc, hắc hắc, thiếu gia ta thưởng cho mỗi người các ngươi mười vạn tiền lì xì, không giới hạn!"
Mấy cô gái nhất thời mừng rỡ, đều xúm lại bên cạnh Lục Văn.
"Lục thiếu, ngài thích kiểu gì ạ?"
"Lục thiếu, chúng ta chơi trò chơi nhé? Chúng em có rất nhiều trò chơi, đều rất kích thích đó ạ!"
Lục Văn ban đầu là đến mua vui, nhưng lại phát hiện bản thân chẳng thấy vui vẻ gì.
"Các cô im lặng một chút, ta với tên béo nói chuyện."
Mấy cô gái ngoan ngoãn lui sang một bên, tắt nhạc, bưng ly rượu nhỏ giọng trò chuyện.
"Sao vậy?" Trần Mặc Quần hỏi: "Không thích à? Đổi nhóm khác nhé?"
"Không phải." Lục Văn thở dài: "Ta với Lãnh Thanh Thu sắp đính hôn, ngươi biết không?"
"Biết." Trần Mặc Quần hừ một tiếng: "Cái cô Lãnh Thanh Thu đó... Ta chẳng biết nói ngươi thế nào cho phải. Cô ta có cái gì hay? Dáng người? Mặt mũi? Cô gái nào mà không có? Ngươi lãng phí biết bao nhiêu tuổi xuân của các cô gái trong ba năm qua, ngươi biết không?"
"Mà cho dù ngươi thích làm kẻ lụy tình, thì sao phải lụy cô ta? Cái loại người như Lãnh Thanh Thu... Nhà họ Lãnh còn lại cái gì? Chẳng phải đang trông cậy vào nhà họ Lục các ngươi để kéo dài hơi tàn sao? Vậy mà cô ta còn làm bộ làm tịch, hở tí là trưng cái bản mặt như đưa đám ra? Thấy cô ta là ta đã muốn nôn!"
Lục Văn nhìn xung quanh: "Chúng ta từ thời đại học đã vung tiền ở những chỗ thế này để mua vui, nhiều năm như vậy ngươi còn chơi à? Chưa đủ sao?"
"Sớm đã chán ngấy." Trần Mặc Quần nói: "Nhưng ta có thể làm gì? Ta biết làm gì? Ta từng đi làm, một buổi trưa mà ta ngủ ba giấc. Cấp dưới báo cáo công việc, ta nghe mà chẳng hiểu gì cả! Ta chẳng biết gì khác, ta chỉ biết tiêu tiền, chỉ biết chơi bời, chỉ biết tán tỉnh các cô gái."
Lục Văn nhìn hắn: "Ngươi gọi đó là tán tỉnh à? Tán tỉnh là chỉ sự theo đuổi, không phải cái kiểu ngươi chỉ cần vung tiền, ngoắc ngoắc ngón tay là người ta tới."
"Chẳng lẽ ta phải giống như ngươi? Theo đuổi cái người suốt ngày mặt mũi khó đăm đăm như Lãnh Thanh Thu à?"
"Ít nhất cô ấy là con gái nhà lành."
"Thế chị ta cũng là con gái nhà lành!" Trần Mặc Quần chất vấn: "Ngươi với chị ta sao lại chia tay? Sao ngươi lại đi lụy Lãnh Thanh Thu, mà không lụy chị ta? Chị ta với ngươi là thanh mai trúc mã, tình cảm ngây thơ trong sáng, nếu ngươi đem ba năm đạn pháo đó cho chị ta, thì sớm đã thành anh rể ta, có khi ta đã được bế cháu trai rồi!"
Lục Văn nhìn gã vô liêm sỉ Trần Mặc Quần: "Mẹ nó, ta với chị ngươi vì sao chia tay, trong lòng ngươi còn không rõ à? Chẳng phải ngươi chuốc say ta rồi kiếm mấy cô gái ngoại quốc về giường ta, để chị ngươi bắt gian tại trận sao?"
"Ta lúc đó còn trẻ người non dạ, chúng ta có thể giải thích mà! Còn ngươi thì sao? Ỷ mình là đại thiếu gia nhà họ Lục, vậy mà trực tiếp vung tay bỏ đi! Nói thật, rốt cuộc ngươi đã cưa đổ chị ta chưa? Có phải chơi chán rồi cố ý bỏ rơi chị ấy không?"
Lục Văn nhìn hắn, gào lên: "Ta với chị ngươi lúc đó còn học cấp ba! Mẹ kiếp, cấp ba! Ta chẳng hiểu cái gì cả! Ta hôn má cô ấy mà ba ngày không ngủ được vì lâng lâng!"
"Các ngươi học đại học ba năm đều ở bên nhau, ngươi mất trí nhớ à?" Trần Mặc Quần cũng hét lên.
"Chẳng phải ngươi nói với ta phải tìm những cô gái khác để luyện tập, nếu không kỹ năng không tới nơi tới chốn thì chị ngươi sẽ chê ta sao?"
"Lục Văn, ngươi nói rõ ràng ra, lần đầu tiên là ta nói muốn luyện tập, lần thứ hai là ngươi kéo ta, nói muốn học tập thêm, củng cố kiến thức, tranh thủ lúc ở bên chị ta sẽ thể hiện thật tốt, đúng không? Phải ngươi không?"
"Mẹ kiếp! Giờ lại trách ta à?" Lục Văn kích động nói: "Lúc cô thỏ nữ kia múa cột khoe bắp đùi, ngươi mẹ nó quỳ xuống khóc như mưa, nói ta có ơn tái tạo với ngươi, còn nói nửa đời sau của ngươi muốn mỗi ngày đều được chơi như vậy, phải ngươi không?"
"Ta còn nhỏ! Chưa hiểu chuyện, ngươi phải uốn nắn ta chứ? Ước mơ hồi nhỏ của ta là làm bác sĩ, luật sư, phi hành gia, kết quả bị ngươi dẫn vào hố, giờ chẳng ra cái thá gì! Giờ ta chính là trò cười trong gia tộc!"
"Ngươi chưa từng làm bác sĩ, luật sư, phi hành gia sao?"
Lục Văn vừa hỏi, Trần Mặc Quần ngẩn ra, rồi gật gật đầu: "Có làm. Ta từng làm bác sĩ phụ khoa cho các cô gái lỡ lầm, từng đóng vai luật sư phong lưu của bị cáo gợi cảm, còn diễn vai hạm trưởng tinh cầu ve vãn nữ phi hành gia trong khoang thuyền không gian..."
Hai người nhìn nhau một lúc, đột nhiên cùng bật cười.
Lục Văn cười nói: "Ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ."
Trần Mặc Quần rất tán thành: "Ta nên đi làm diễn viên."
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Văn vang lên.
Lục Văn vừa nhìn thấy tên Lãnh Thanh Thu, sắc mặt liền thay đổi, lập tức hét to: "Nhanh nhanh nhanh, gọi các cô gái lại đây! Bật nhạc to lên, to lên! To hơn nữa! Quẩy lên nào!"
Trần Mặc Quần ngây ngô: "Sao đột nhiên lại thế này?"
"Bớt nói nhảm, Lãnh Thanh Thu, điện thoại của Lãnh Thanh Thu, ta phải khiến cô ta tránh xa ta ra!"
Vừa nghe thấy là điện thoại của Lãnh Thanh Thu, gã béo ú gần hai trăm cân Trần Mặc Quần vậy mà nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi: "Nhào vô! Chơi tới bến cho ta!"
Vì vậy, mới có cuộc điện thoại vừa rồi.
Vốn tưởng rằng cúp điện thoại xong, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng chưa đầy ba mươi phút sau, quản lý hội sở đến, ghé vào tai Lục Văn nói: "Lục thiếu, Lãnh tổng đến rồi, cô ấy đã vào thang máy. Có phải... để các cô gái lui xuống trước không?"
Quản lý là người từng trải, biết rõ quan hệ giữa các nhân vật ở đây.
Nói nhảm, thiếu gia, tiểu thư của tứ đại gia tộc ở Tuyết Thành, hội sở nào mà không nắm rõ tình hình cá nhân của bọn họ?
Bọn họ chính là cây rụng tiền, bọn họ chính là khách hàng thượng đế!
Số điện thoại, biển số xe, tính tình, quan hệ của bạn gái hoặc vợ của họ... bọn họ đều nắm rõ.
Nếu không, các bà vợ mà xếp hàng đến hội sở bắt gian thì ai chịu nổi?
Nhưng bây giờ Lục Văn không cần bọn họ phải tinh ý, ít nhất là ở chỗ Lãnh Thanh Thu, không cần.
Thế là, Lãnh Thanh Thu bước vào, nhìn thấy Lục Văn đang ôm hai người đẹp, nhắm mắt gào to:
"Ai ai cũng khen ta phong lưu phóng khoáng vô địch Bá Vương Thương hiên ngang..."
Phựt ——!
Âm nhạc đột ngột dừng lại.
"Hả? Sao lại dừng rồi? Ta đang định thể hiện giọng nam cao ngọt ngào của mình!"
Lục Văn quay đầu: "Ôi chao, đây chẳng phải là vị hôn thê của ta, đại mỹ nữ Lãnh Thanh Thu đây sao! Ha ha ha, mau ngồi, mau ngồi, gọi bài hát đi!"
Lãnh Thanh Thu lạnh lùng nhìn Lục Văn: "Ngươi chơi bời vui vẻ nhỉ."
"Cũng tạm, tìm chút thú vui. Tìm ta có việc gì không?"
Một câu khiến Lãnh Thanh Thu cứng họng.
Đúng vậy, ba năm nay đều là hắn chủ động tìm mình, mình đã bao giờ tìm hắn đâu?
Lãnh Thanh Thu mấp máy môi: "Đi theo ta. Có chuyện muốn hỏi ngươi."
Đối với Lục Văn, Lãnh Thanh Thu đã quen với thái độ này.
Trong tiềm thức của cô, việc cô chủ động nói chuyện với hắn đã là nể mặt hắn lắm rồi.
Hắn nhất định sẽ lập tức cười hề hề, mừng rỡ đi theo cô, không dám nói hai lời.
Nhưng lần này lại khác.
Lục Văn cười: "Ta là đàn ông! Một đấng nam nhi thẳng thắn cương nghị, ngạo nghễ hiên ngang! Tìm mấy cô gái thì sao? Sao hả! Ngươi không vui đúng không? Ngươi tức giận đúng không? Được, hủy bỏ hôn ước đi!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc tột độ.
Quản lý đang chuẩn bị sẵn sàng để can ngăn, nghe câu này liền biết ý không đúng!
Lục thiếu hôm nay hoàn toàn không nể mặt Lãnh Thanh Thu, hơn nữa... hình như đang cố tình đi tới bước đường chia tay?
Đừng vội!
Quan sát thêm đã.
Lục Văn đắc ý mười phần.
Lãnh Thanh Thu, đừng trách ta không cho cô cơ hội, nếu ngay cả chuyện này cô cũng nhịn được, ta liền chịu thua!
Ôi chao, tức đến mức ngực phập phồng dữ dội! Nổi giận đi? Phẫn nộ đi? Muốn bùng nổ đi?
Trước mặt cô có ly bia kìa, cầm lấy hất vào mặt ta, chúng ta liền đường ai nấy đi.
Lãnh Thanh Thu kìm nén một lúc, đột nhiên mỉm cười.
Lãnh Thanh Thu bước tới, một cô gái nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ, Lãnh Thanh Thu ngồi xuống bên cạnh Lục Văn, thân mật khoác tay hắn: "Ôi chao, sao chàng lại giận chứ? Người ta lo lắng cho chàng mà!"
Lục Văn chấn động đến mức muốn nổ tung tại chỗ.
Không chỉ Lục Văn, gã béo ú Trần Mặc Quần cũng ngây ngốc tại chỗ, quản lý hội sở đang đứng phía sau chuẩn bị "dập lửa" càng trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi đây chính là Lãnh Thanh Thu "Sấm Rền Gió Dữ" khét tiếng!
Lục Văn bị Lãnh Thanh Thu dọa sợ, bị Lãnh Thanh Thu ôm, cơ thể không tự chủ được rụt lại né tránh, miệng vẫn mạnh miệng: "Cô... cô đừng tưởng xin lỗi là ta sẽ không mắng cô..."
Lãnh Thanh Thu ôm hắn: "Hôm nay không chơi nữa nhé? Hôm nay ta rất muốn tâm sự với chàng."
Lục Văn nhìn Lãnh Thanh Thu, cảm thấy lạnh buốt, tất cả đều lạnh buốt.
Nhóm nữ chính trong cuốn sách này đang làm cái quái gì vậy!?
Từ Tuyết Kiều đột nhiên "biến đổi gen" một cách quái dị đã đủ khiến hắn đau đầu.
Giờ Lãnh Thanh Thu hôm nay lại lên cơn gì vậy?
Làm cái gì thế này? Ta chỉ muốn yên lặng làm một tên phản diện nhỏ, sống mấy ngày yên ổn, không muốn dây dưa với các nhân vật lớn như các người! Sao lại khó khăn thế này?
Mỗi người tự sống cuộc đời của mình không tốt sao? Cả đời không qua lại với nhau không tuyệt sao? Ai cũng đừng để ý đến ai, khó đến vậy sao?
Lãnh Thanh Thu nghe thấy tiếng lòng của Lục Văn, trong lòng cảm thấy khổ sở vô cùng.
Tên này, thật sự muốn đuổi mình đi càng xa càng tốt sao?
Lục Văn hung hăng cắn răng.
Hắn quyết định đi một nước cờ mạo hiểm!
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 93 |