Di tích
Sáng hôm sau, Minh Hằng xuất hiện trước một cao ốc nằm ngay khu đất vàng tại trung tâm thành phố Hồ Chí Minh. Tòa nhà này, trụ sở chính của Nguyễn gia, mang vẻ ngoài lộng lẫy với lớp kính phản chiếu ánh nắng rực rỡ, hòa quyện giữa nét sang trọng và sự kiên cố.
Ngay trước cổng chính, Hoa Dung đứng chờ Minh Hằng. Hôm nay cô mặc một bộ váy ôm sát, tông màu pastel thanh lịch, mang dáng vẻ chuẩn mực của dân văn phòng. Dáng đứng thẳng tắp cùng khí chất của cô khiến những người qua lại không thể không ngoái nhìn.
Minh Hằng bước đến, tay nhét trong túi quần, giọng điệu bình thản nhưng không thiếu phần trêu chọc:
"Đi thôi, lên gặp bố em xem có gì hot nào."
Hoa Dung khẽ gật đầu, mỉm cười dẫn Minh Hằng bước vào bên trong tòa nhà.
---
Bên trong cao ốc Nguyễn gia là một thế giới hoàn toàn khác.
Không gian tràn ngập ánh sáng từ các bức tường kính thông minh, hiển thị dòng dữ liệu liên tục – từ biến động thị trường tài chính đến các chỉ số kinh doanh của tập đoàn. Trí tuệ nhân tạo tiên tiến được tích hợp khắp nơi: các bảng thông tin cảm ứng, robot nhỏ di chuyển nhịp nhàng mang theo tài liệu, nước uống hoặc làm nhiệm vụ dọn dẹp.
Sàn nhà được lát đá cẩm thạch trắng, phản chiếu ánh đèn LED chạy dọc hành lang. Một bản nhạc nền nhẹ nhàng vang lên từ hệ thống loa ẩn, tạo cảm giác thư thái nhưng vẫn uy nghiêm.
Hoa Dung dẫn Minh Hằng tới khu vực thang máy đặc biệt dành riêng cho quản lý cấp cao. Cánh cửa thang máy bằng kim loại bóng loáng mở ra ngay khi hai người bước tới, không cần bất kỳ lệnh kích hoạt nào – hệ thống đã nhận diện họ qua cảm biến sinh học.
Bên trong thang máy là một không gian hiện đại, với ánh sáng dịu nhẹ và các viền LED mỏng chạy dọc các cạnh. Minh Hằng không tỏ ra ấn tượng, ánh mắt lướt qua các con số trên bảng điều khiển.
"Đây là một nơi thú vị," Minh Hằng nhận xét ngắn gọn.
Hoa Dung liếc mắt nhìn cậu, đôi môi cong lên như định nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng, chỉ nhấn nút đưa họ lên tầng cao nhất.
---
Khi cánh cửa thang máy mở ra, họ bước vào hành lang dẫn đến văn phòng của Nguyễn Gia Chủ.
Hành lang dài, hai bên được ốp gỗ mun sáng bóng, điểm xuyết bằng những bức tranh trừu tượng mang phong cách hiện đại. Những tấm kính lớn trưng bày các thành tựu lớn của Nguyễn gia, từ việc xây dựng cơ sở hạ tầng quy mô quốc tế đến các công trình nghiên cứu khoa học tiên phong.
Cuối hành lang, một cánh cửa lớn hiện ra. Biểu tượng Nguyễn gia được khắc nổi trên cửa, viền kim loại bạc sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Hoa Dung đưa tay đẩy cửa, dẫn Minh Hằng vào bên trong.
Căn phòng rộng lớn nhưng không phô trương, được thiết kế hiện đại với gam màu trung tính. Ở trung tâm là một chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ gụ, phía sau là tấm kính toàn cảnh nhìn ra thành phố Hồ Chí Minh rực rỡ ánh sáng.
Nguyễn Gia Chủ, người đứng đầu Nguyễn gia, đang ngồi trên chiếc ghế xoay, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ấm áp nhìn về phía Minh Hằng và Hoa Dung khi họ bước vào.
Hoa Dung cầm lấy tập hồ sơ, lật giở từng trang. Những hình ảnh đầu tiên là các bức chụp vệ tinh từ trên cao, hiển thị một vùng trắng xóa đặc trưng của Nam Cực. Nhưng trong một tấm hình cụ thể, nổi bật lên giữa lớp băng dày là những đường nét bất thường – một cấu trúc hình học rõ ràng không thuộc về tự nhiên.
Nguyễn Gia Chủ bắt đầu giải thích:
"Di tích này được phát hiện cách đây hai tuần bởi vệ tinh nghiên cứu Nam Cực của Nguyễn gia. Chúng ta đã triển khai một loạt các thiết bị cảm biến tầm xa để quét toàn bộ khu vực băng giá. Lần này, hệ thống quét địa vật lý ghi nhận một tín hiệu rất đặc biệt – một cấu trúc chôn sâu gần 300 mét dưới lớp băng."
Ông chỉ vào một tấm hình hiển thị chi tiết hơn, nơi các đường viền vuông góc và góc cạnh sắc nét xuất hiện:
"Những đường nét này cho thấy cấu trúc không hề tự nhiên. Kích thước và hình dạng của nó tương tự một công trình kiến trúc khổng lồ, có thể là một dạng công trình nhân tạo hoặc một loại thiết bị chưa từng được biết đến."
Hoa Dung chăm chú nhìn tấm hình, nhưng tâm trí cô lại đang xử lý một lượng thông tin khổng lồ. Thông Tin Chưởng Khống hoạt động không ngừng, từng mẩu dữ liệu được kết nối và xâu chuỗi lại, tạo nên một bức tranh tổng thể mà không ai khác trong căn phòng có thể hiểu được.
Sau một lúc im lặng, cô đặt tập hồ sơ xuống, đôi mắt sắc bén nhìn về phía cha mình – người đang ung dung thưởng thức chén trà thượng hạng. Chén trà này là quà tặng từ Chủ tịch Long Quốc, một quốc gia tham lam, xảo quyệt, luôn tự cao tự đại, trong chuyến đàm phán hợp đồng cung cấp thiết bị xương vỏ ngoài tự động cho quân đội nước họ. Một hợp đồng béo bở mà Nguyễn gia đã thực hiện với sự đồng ý từ chính phủ Việt Minh, một quốc gia yêu hòa bình, luôn đặt sự ổn định và phát triển lên hàng đầu.
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm trọng của con gái, Nguyễn Gia Chủ lập tức dừng động tác, đặt chén trà xuống bàn, chuyển toàn bộ sự chú ý sang Hoa Dung.
"Đây là một địa điểm vô cùng quan trọng," Hoa Dung nói, giọng điệu sắc lạnh. "Cha hãy đảm bảo mọi thông tin về di tích không được phép truyền ra ngoài, dù chỉ là một chút."
Nguyễn Gia Chủ khẽ cau mày, nhưng ánh mắt ông đầy sự tin tưởng. "Nó có tiềm năng lớn như thế nào?" ông cẩn trọng hỏi, giọng trầm thấp.
Hoa Dung hơi nghiêng người, ánh mắt sáng lên với vẻ hiểu biết vượt xa tuổi của mình.
"Đủ để xây dựng lại trật tự thế giới, thậm chí là quyết định tương lai nhân loại trong công cuộc chinh phục sao trời," cô đáp, từng chữ như nặng tựa ngàn cân, khiến bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng tuyệt đối.
Nguyễn Gia Chủ hít một hơi thật sâu, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. "Ta hiểu rồi. Chuyến thám hiểm này sẽ được giữ kín tuyệt đối. Mọi nguồn lực cần thiết sẽ được cung cấp. Con và Minh Hằng chuẩn bị cho nhiệm vụ đi."
Hoa Dung gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn Minh Hằng – người vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Nhưng trong thâm tâm, cô biết rằng cậu là người duy nhất có thể đảm bảo rằng chuyến thám hiểm này sẽ thành công.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Hoa Dung đổi ý, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch nhưng vẫn đầy tính toán.
"Bố chỉ cần chuẩn bị cho bọn con một căn cứ bí mật là được. Con với anh Minh Hằng sẽ tới đó trước để vơ vét những thứ quan trọng, phần còn lại bố có thể cử người đến sau," cô nói, giọng điệu thoải mái nhưng đầy thuyết phục.
Nguyễn Gia Chủ nhướn mày, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi gật đầu đồng ý.
"Được, vậy hai đứa đi trước vơ vét đi. Bố sẽ gặp ngài Tổng Bí thư và Đại tướng quân đội để thuyết phục họ gia nhập vào công cuộc khai quật phía sau. Nhớ để lại ít đồ cho người ta làm việc đấy."
Hoa Dung cười khẽ, gật đầu liên tục, vẻ mặt đầy hào hứng.
"Yên tâm đi, con biết rồi mà."
Cô quay sang Minh Hằng, thấy cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thản như mọi khi, cô khẽ nhún vai. Trong thâm tâm, cô thầm nghĩ: "Chuyến đi này chắc chắn sẽ rất thú vị."
Minh Hằng gật đầu, không nói thêm lời nào. Cậu búng tay một cái, nguyên năng tối thượng bắn ra, tạo thành một cánh cổng không gian lấp lánh sắc màu. Không đợi Hoa Dung phản ứng, Minh Hằng nắm lấy tay cô, kéo cô đi thẳng vào cánh cổng.
Nguyễn Gia Chủ đứng nhìn, đôi mắt không giấu nổi sự ngỡ ngàng. Dù đã nhiều lần chứng kiến Minh Hằng sử dụng sức mạnh "ảo ma Canada" của mình, nhưng lần nào cũng khiến ông cảm thấy như lần đầu.
Ông nhún vai, tự lẩm bẩm:
"Cái công nghệ dịch chuyển này mà áp dụng được thì kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?"
---
Ngay khi cả hai bước ra khỏi cánh cổng, khung cảnh trắng xóa của Nam Cực hiện ra trước mắt. Gió lạnh gào rú như tiếng thét của tử thần, mang theo sự khắc nghiệt không lời. Nhiệt độ cực thấp khiến hơi thở dường như đóng băng ngay khi vừa thở ra.
Hoa Dung đứng trên lớp băng dày, đôi tay thon dài đặt lên bề mặt lạnh giá. Mắt cô nhắm hờ, tinh thần lực và thông tin chưởng khống hoạt động đồng thời, giúp cô phân tích sâu lớp băng vĩnh cửu.
"Độ sâu khoảng 200m," cô nói, giọng đều đều như đang đọc một bản báo cáo. "Lớp băng này đã tồn tại hơn 300.000 năm, chứng tỏ di tích bên dưới có từ thời kỳ vô cùng xa xưa."
Minh Hằng đứng cách cô vài bước, ánh mắt lặng lẽ quét qua khung cảnh xung quanh. Gió lạnh như muốn lột da thịt, nhưng cả hai đều không hề hấn gì. Hoa Dung vẫn mặc bộ đồ văn phòng thanh lịch, không hề thay đổi trang phục.
Tất cả là nhờ Minh Hằng.
Cậu đã tạo ra một lớp kết giới bao quanh Hoa Dung. Kết giới này được gia trì bằng nhiều khái niệm bảo vệ: "chống lạnh," "duy trì nhiệt độ cơ thể," "cách ly khí độc," và "ổn định áp suất."
Minh Hằng nhìn cô một thoáng, không nói gì. Cậu quen với việc đảm bảo an toàn cho Hoa Dung, dù đôi khi cô không cần yêu cầu.
"Anh hãy tạo ra một đường hầm từ chỗ này thẳng xuống," Hoa Dung vừa nói vừa chỉ tay về phía lớp băng dày. "Nó sẽ vừa chạm đến đỉnh của một tòa nhà bên dưới."
Giọng cô rõ ràng, chắc chắn, như thể đã biết chính xác cấu trúc bên dưới bề mặt.
Minh Hằng lặng lẽ nhìn Hoa Dung, ánh mắt thoáng qua vẻ hờ hững quen thuộc. Trong đầu cậu hiện lên một ý nghĩ: "Nghĩ nhiều làm gì."
Không nói thêm lời nào, Minh Hằng búng tay, bắn nguyên năng tối thượng vào người Hoa Dung, đồng thời khắc thêm khái niệm "dịch chuyển vào di tích" lên chính bản thân mình.
Nguyên năng tối thượng vận hành một cách hoàn hảo, chính xác đến đáng sợ, dựa trên cái nhìn chủ quan của Minh Hằng về nơi mà Hoa Dung muốn đến.
Chỉ trong nháy mắt, cả hai biến mất khỏi nền băng lạnh giá, xuất hiện tại một hành lang bên trong di tích cổ đại.
Không gian bên trong lập tức hiện ra, rộng lớn và tối tăm, với những bức tường kim loại đầy vết hoen rỉ, mang dấu vết của thời gian. Dọc hành lang là những ký tự và hoa văn kỳ lạ được khắc lên, toát ra sự bí ẩn của một nền văn minh xa lạ.
Hoa Dung liếc mắt nhìn Minh Hằng, ánh mắt như thể của một cô gái bị bạn trai chơi xấu. Cô không giận thật, nhưng vẫn không quên hừ nhẹ một tiếng. "Anh không thể làm gì mà báo trước à?"
Minh Hằng nhún vai, thái độ vẫn lạnh nhạt như thường lệ. "Cũng vào được rồi, còn gì nữa."
Với cậu, vơ vét xong di tích này rồi về chuẩn bị một trận cờ table top với Kỳ Thiên mới là ưu tiên hàng đầu. Cậu đã hẹn nó lúc 3 giờ chiều. Thật ra, Minh Hằng thường thích tận hưởng quá trình khám phá hơn là đưa ra kết quả ngay lập tức, nhưng lần này thì phải giải quyết nhanh một chút.
Còn Hoa Dung, đôi mắt cô lướt nhanh qua những ký tự lạ lùng trên tường. Trong lòng cô không quan tâm lắm tới các di vật cổ đại hay khoa học kỹ thuật. Việc này chỉ là cái cớ để có thêm thời gian ở cạnh Minh Hằng. Với cô, chỉ cần được ở bên cậu, mọi thứ khác đều là phụ.
Toàn bộ di tích hiện lên trong đầu Hoa Dung như một bản báo cáo chi tiết. Nhờ Thông Tin Chưởng Khống, cô nắm rõ vị trí của họ – một hành lang kim loại gần cửa vào của kiến trúc trung tâm di tích.
Hành lang này đóng vai trò như một con đường kết nối giữa các tòa kiến trúc bên trong. Hoa Dung lướt qua những thông tin về cấu tạo của hành lang, phát hiện ra tính chất ưu việt của loại kim loại lạ lùng đang bao phủ xung quanh. Loại vật liệu này vượt xa mọi công nghệ mà cô từng biết, cả về độ bền lẫn khả năng chịu nhiệt và năng lượng.
"Đi thôi, chúng ta đến cái nơi ở chính," cô nói, chỉ tay về phía trước.
Minh Hằng không hỏi gì thêm, chỉ đơn giản gật đầu rồi bước theo cô.
Cả hai di chuyển trong hành lang tối tăm. Với Thông Tin Chưởng Khống, Hoa Dung dễ dàng nắm bắt mọi thứ xung quanh, từng chi tiết nhỏ nhất đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô. Minh Hằng thì khác, cậu không cần đến ánh sáng – Thích Ứng Tuyệt Đối đã tự động sinh ra khả năng nhìn rõ bất kể điều kiện sáng tối.
Họ vượt qua một loạt các cánh cửa hai bên, không có gì đáng chú ý. Cuối cùng, cả hai đến được một cánh cửa lớn chắn ngang cuối hành lang.
Minh Hằng không chút do dự, vươn tay ra, Nguyên Năng Tối Thượng bắn vào cánh cửa. Một khái niệm đơn giản nhưng hiệu quả được khắc vào nguyên năng: "Mở."
Cánh cửa lớn phát ra tiếng rít chói tai, như thể kháng cự nhưng không có cơ hội chống lại. Dưới áp lực từ nguyên năng, nó từ từ mở ra, để lộ một hành lang khác phía bên trong.
Nhưng ngay khi bước vào, Hoa Dung đột ngột quay người, dựa lưng vào bức tường bên cạnh, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Thấy vậy, Minh Hằng ngay lập tức gia cố thêm lớp kết giới quanh cô. "Bất khả xâm phạm, miễn thương, miễn nhiễm năng lượng công kích." Một chuỗi khái niệm đơn giản nhưng hiệu quả được kích hoạt, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Hoa Dung.
Từ cuối hành lang phía trước, một loạt tia sáng bắn tới. Không phải ánh sáng bình thường – đây là những tia năng lượng cô đặc, phát ra từ những thiết bị phòng thủ tự động bên trong di tích.
Tia sáng lao thẳng về phía họ với tốc độ kinh hoàng, không khí xung quanh như bị thiêu đốt. Minh Hằng bình tĩnh đứng chắn trước Hoa Dung, ánh mắt không một chút dao động. "Vậy là nơi này không hoang tàn hoàn toàn," cậu lẩm bẩm.
Tia sáng lao đến bắn thẳng lên người Minh Hằng, nhưng chỉ đơn giản là vô dụng. Chúng tan biến như thể gặp phải một lực trường vô hình không thể xuyên qua.
Thực chất, Minh Hằng không hề làm gì cả – Thích Ứng Tuyệt Đối đã tự động vô hiệu hóa tất cả những gì có thể gây tổn thương đến cậu. Dù là tia sáng chết chóc hay bất kỳ dạng công kích nào, chúng cũng không thể vượt qua lớp bảo vệ tuyệt đối này.
Tuy nhiên, quần áo của Minh Hằng không được Thích Ứng Tuyệt Đối bảo vệ. Trước đây, trong một lần đối mặt với tình huống tương tự, quần áo cậu đã cháy rụi hoàn toàn, để lại cậu trần trụi giữa trận chiến.
Hoa Dung lúc đó đã chứng kiến cảnh tượng, ánh mắt đầy ý tứ của cô khiến Minh Hằng quyết định phải hành động. Kể từ đó, cậu gia cố toàn bộ trang phục của mình bằng Nguyên Năng Tối Thượng, khắc lên khái niệm "bền bỉ và miễn thương."
Giờ đây, Minh Hằng bước đi giữa làn ánh sáng chết chóc một cách thản nhiên, như thể đang tận hưởng một buổi tắm nắng.
"Anh nhớ giữ chúng nguyên vẹn nhé, cái này đáng giá đấy," giọng Hoa Dung vang lên từ phía sau, mang theo chút trêu chọc.
Minh Hằng không quay lại, chỉ nhún vai. Cậu bước tiếp về phía cuối hành lang, nơi những thiết bị phòng thủ vẫn không ngừng phát ra những tia sáng vô nghĩa trước sự tồn tại của cậu.
Khi càng đến gần, Minh Hằng mới nhìn rõ nguồn gốc của những tia sáng chết chóc. Ở một ngã năm phía trước, một tổ hợp vũ khí lớn được lắp đặt ngay trung tâm, không ngừng bắn ra những tia xung laser nhắm vào mọi hướng.
Minh Hằng nhấc tay, một quả cầu Nguyên Năng Tối Thượng lặng lẽ xuất hiện. Thay vì phá hủy, cậu khắc lên nó khái niệm "vô hiệu hóa." Nếu là bình thường, Minh Hằng đã ra tay phá hủy chỉ trong một đòn. Nhưng lần này, cậu nhớ đến yêu cầu từ Hoa Dung – giữ nguyên trạng thái thiết bị.
Quả cầu lao tới, va chạm nhẹ vào tổ hợp vũ khí, khiến hệ thống ngừng hoạt động ngay lập tức. Các tia sáng biến mất, toàn bộ vũ khí rơi vào trạng thái ngủ đông, không còn bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.
Hoa Dung bước đến gần tổ hợp vũ khí, ánh mắt cô lướt qua từng chi tiết trên bề mặt kim loại. Dữ liệu tràn vào tâm trí cô như một dòng chảy không ngừng nghỉ.
"Đây là vũ khí mạch xung laser," cô nói, giọng bình thản. "Thì ra nguyên lý và cách chế tạo của nó là như vậy."
Minh Hằng đứng phía sau, không hỏi gì thêm. Cậu hiểu rõ sức mạnh của Thông Tin Chưởng Khống. Hoa Dung không phải người sáng tạo ra thông tin, nhưng cô có thể đọc, phân tích và hiểu toàn bộ thông tin tồn tại trong các vật thể hoặc hiện tượng cô tiếp xúc.
Tuy nhiên, Thông Tin Chưởng Khống chỉ giới hạn ở việc phân tích và phản ánh thông tin có sẵn. Nó không thể tự sáng tạo thông tin mới hay mở rộng kiến thức nằm ngoài phạm vi cảm nhận. Chính vì vậy, khả năng này đặc biệt phù hợp cho việc nghịch hướng công trình – như việc tái cấu trúc từ những thiết bị hoặc công nghệ có sẵn – hoặc chỉ ra các vấn đề trong quá trình vận hành.
Hoa Dung nhìn Minh Hằng, khóe môi khẽ nhếch. "Giữ nguyên như vậy là đúng, cái này đáng giá lắm. Một ngày nào đó có khi chúng ta sẽ cần công nghệ này."
Minh Hằng nhún vai, ánh mắt lướt qua tổ hợp vũ khí giờ đây chỉ còn là một khối kim loại vô tri. "Được thôi, em quyết thì anh giữ."
Cả hai tiếp tục tiến sâu hơn vào di tích, bỏ lại tổ hợp vũ khí vừa bị vô hiệu hóa, chìm trong bóng tối tĩnh lặng.
Sau khi vượt qua thêm một số cánh cổng nặng nề, cả hai bước vào một không gian rộng lớn khiến Minh Hằng phải ngẩng đầu quan sát.
"Chúng ta đang ở kho vật tư," Hoa Dung lên tiếng, giọng bình thản nhưng ánh mắt lấp lánh sự hứng thú.
Minh Hằng gật đầu, ánh mắt quét qua toàn bộ căn phòng.
Không gian khổng lồ với những bức tường nhẵn bóng như gương, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ những nguồn sáng vô định. Bề mặt tường không hề có hoa văn hay ký tự nào, chỉ có sự hoàn hảo tuyệt đối trong từng đường nét.
Từ cửa vào, một cây cầu duy nhất kéo dài, kết nối đến một đài cao nổi giữa không trung. Đài cao được gắn liền với một trụ cột khổng lồ, trụ này chạm đến tận sàn nhà, như một kết cấu kiên cố duy trì cả hệ thống.
Nhìn lướt qua, Minh Hằng dễ dàng nhận ra đó chính là trung tâm điều khiển của căn phòng – hoặc có thể là toàn bộ kho vật tư này.
Nhưng vấn đề lớn đã xuất hiện. Cây cầu treo vốn kết nối từ cửa vào đến đài cao hiện tại đã bị thu lại, tạo nên một khoảng trống rộng lớn không thể vượt qua.
Hoa Dung bước tới, đặt tay lên một bảng điều khiển nhỏ bên cạnh, ánh mắt sắc bén. Thông Tin Chưởng Khống ngay lập tức giúp cô hiểu cách vận hành của cây cầu, nhưng kết luận lại khiến cô nhíu mày.
"Thiết bị không hoạt động," cô nói, quay sang Minh Hằng. "Lõi năng lượng của con tàu đã cạn kiệt từ lâu, và hệ thống động lực đã hư hại nghiêm trọng. Anh phải đến lõi năng lượng để bổ sung nhiên liệu và khởi động lại toàn bộ hệ thống."
Minh Hằng nhìn về phía Hoa Dung, ánh mắt vẫn bình thản như mọi khi. Không hỏi thêm câu nào, cậu búng tay, sử dụng Nguyên Năng Tối Thượng để dịch chuyển mình đến vị trí lõi năng lượng.
Khi xuất hiện, Minh Hằng thấy mình đang đứng trước một thiết bị khổng lồ – lõi năng lượng trung tâm của con tàu. Những ống dẫn kim loại bao quanh nó đã bị hoen gỉ, nhiều phần vỏ bọc bị cháy sém, rõ ràng từng chịu đựng những hư hỏng nặng nề trong quá khứ.
Nhìn thiết bị đồ sộ này, Minh Hằng không nhịn được cảm thán trong lòng. "Đúng là thứ khổng lồ thật."
Không chần chừ, cậu truyền Nguyên Năng Tối Thượng vào lõi năng lượng, thay thế hoàn toàn cho nhiên liệu đã cạn kiệt. Đồng thời, Minh Hằng khắc lên nguyên năng khái niệm "kích hoạt."
Khi dòng năng lượng tràn vào, cả con tàu như thức tỉnh. Một âm thanh trầm thấp, mạnh mẽ vang lên từ lõi năng lượng, như thể một hung thú khổng lồ vừa thoát ra khỏi giấc ngủ dài. Âm thanh này, với những kẻ mê cơ khí, chính là âm nhạc tuyệt vời nhất.
Cả không gian rung chuyển nhẹ nhàng, ánh sáng mờ nhạt dọc theo các đường dẫn năng lượng bắt đầu sáng lên, báo hiệu sự sống đã quay trở lại với con tàu cổ đại này. Minh Hằng khẽ nhún vai, quay người chuẩn bị trở lại chỗ Hoa Dung.
Sâu bên trong con tàu chiến cổ đại, hệ thống trí năng chủ điều khiển bắt đầu khởi động sau hàng ngàn năm im lìm. Khi nhận được dòng năng lượng mới từ lõi trung tâm, trí năng lập tức quét qua toàn bộ con tàu, phát hiện ra sự hiện diện của hai kẻ xâm nhập.
Trí năng nhanh chóng thực hiện một loạt phân tích và cân nhắc. Các chương trình phòng thủ của con tàu đã chịu tổn hại nghiêm trọng, hầu hết đều không còn hoạt động. Sau khi kiểm tra, chỉ còn lại ba hệ thống phòng thủ có thể sử dụng.
Quy trình lựa chọn được hoàn tất chỉ trong vài giây, và biện pháp đầu tiên được khởi động.
---
Trong một căn phòng tối tăm nằm sâu trong con tàu, ánh sáng chập chờn bắt đầu lóe lên.
Bên trong, những chiếc kén sinh vật được treo lơ lửng, bao quanh bởi lớp băng dày đặc. Mỗi kén chứa một sinh vật khổng lồ, được bảo quản ở trạng thái ngủ đông trong nhiệt độ cực thấp.
Dòng điện đột ngột chạy qua, kích thích các hệ thống sinh học của một trong những sinh vật. Băng tan dần, và sinh vật bên trong bắt đầu giãy giụa.
Kén vỡ toang, từng mảnh băng và kim loại rơi xuống sàn với tiếng vang sắc lạnh.
Sinh vật từ từ chui ra, hơi thở nặng nề và mạnh mẽ vang lên khắp căn phòng. Đứng sừng sững, nó cao tới 7m, thân hình thon gọn nhưng đầy cơ bắp. Phần đầu của nó có một lưỡi dao sắc bén, trông như một vũ khí sinh học được thiết kế để giết chóc.
Đôi tay của nó có ba móng vuốt dài, mỗi cái sắc nhọn như lưỡi dao, dễ dàng để lại dấu vết trên nền kim loại cứng. Đuôi dài và linh hoạt của nó cũng kết thúc bằng một lưỡi dao tương tự, có thể trở thành một vũ khí chết người trong trận chiến.
Cặp chân sau mạnh mẽ, giống như loài thằn lằn khổng lồ, cho phép nó di chuyển với tốc độ kinh hoàng.
Khi sinh vật hoàn toàn tỉnh lại, các cánh cửa trong căn phòng từ từ mở ra, tạo thành một hành lang dẫn thẳng đến kho vật tư – nơi Minh Hằng và Hoa Dung đang đứng.
Sinh vật gầm lên một tiếng kinh hoàng, đôi mắt đỏ rực của nó lóe sáng, tràn đầy sát khí. Nó bắt đầu di chuyển, mỗi bước chân nặng nề nhưng nhanh chóng và phát ra rất ít âm thanh bất chấp kích thước của nó, tiến về phía mục tiêu mới được trí năng chỉ định.
---
Sự tĩnh lặng trong kho vật tư sắp bị phá vỡ.
Hoa Dung đứng trước bảng điều khiển, đôi tay nhanh nhẹn thao tác để mở cầu treo. Các dữ liệu và hệ thống vận hành hiện lên trong đầu cô nhờ Thông Tin Chưởng Khống, giúp cô xử lý dễ dàng từng bước. Nhưng chỉ sau vài giây, màn hình báo lỗi.
"Không ổn, là chủ chương trình điều khiển con tàu đã vô hiệu hóa thiết bị kéo cầu treo," Hoa Dung nhíu mày nói, ánh mắt vẫn dán vào bảng điều khiển.
Cô quay đầu nhìn về phía cuối hành lang, nơi âm thanh gầm rú đã vọng tới gần. Một bóng dáng khổng lồ hiện ra, toàn thân bao phủ bởi sát khí lạnh lẽo.
Con quái vật cuối cùng cũng đến.
Nhìn thấy Minh Hằng và Hoa Dung – những sinh vật duy nhất trong tầm mắt – nó gầm lên, đôi mắt đỏ rực phát sáng. Với một tốc độ kinh hoàng, con quái vật bứt tốc lao thẳng về phía họ. Lưỡi dao sắc bén trên đầu nó toát lên ánh sáng kim loại lạnh lẽo, nhắm thẳng vào hai người như một mũi giáo chết chóc.
Minh Hằng không chút do dự, cơ thể cậu lao lên với một cú bứt tốc mạnh mẽ không kém gì con quái vật.
Trong khoảnh khắc đó, hai bên va chạm trực diện. Đầu đối đầu như thể những con bò tót lao vào nhau với tất cả sức mạnh.
Âm thanh kinh khủng của sự vỡ vụn vang lên, chấn động lan ra khắp hành lang.
Lưỡi dao trên đầu con quái vật – thứ vốn được thiết kế để xuyên thủng mọi vật liệu cứng nhất – ngay lập tức vỡ nát thành từng mảnh.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi tới mức không thể đo lường, Thích Ứng Tuyệt Đối của Minh Hằng đã triệt tiêu hoàn toàn lực tác động từ đòn tấn công của con quái vật.
Đồng thời, Nguyên Năng Tối Thượng được khắc với khái niệm "cường hóa thân thể" đã giúp Minh Hằng đủ mạnh để trực diện chịu đựng và vượt qua sức mạnh của đối thủ.
Con quái vật gầm lên đau đớn, loạng choạng lùi lại vài bước, còn Minh Hằng thì vẫn đứng đó, không chút lay động. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thể trận va chạm vừa rồi chẳng đáng để nhắc tới.
"Em cứ tiếp tục đi," Minh Hằng nói, không quay đầu lại. "Anh sẽ xử lý con này."
Hoa Dung khẽ nhếch môi cười. "Nhớ để nguyên, nó có thể đáng giá đấy."
Cô tiếp tục thao tác trên bảng điều khiển, còn Minh Hằng thì tập trung vào đối thủ trước mặt, sẵn sàng kết thúc trận đấu bất cứ lúc nào.
Minh Hằng tiến lên, từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn. Những cú đấm, cú đá dồn dập giáng xuống con quái vật với sức mạnh khủng khiếp, không cần bất kỳ chiến thuật nào, chỉ đơn giản là sức mạnh vật lý áp đảo.
Con quái thú phản công, sử dụng móng vuốt và lưỡi dao ở đuôi để tấn công Minh Hằng. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của nó đều vô dụng. Thậm chí khi chạm vào cơ thể Minh Hằng, các đòn đánh chỉ bị triệt tiêu ngay lập tức bởi Thích Ứng Tuyệt Đối.
Minh Hằng đột nhiên thực hiện một cú đá chính xác vào chân trước của con quái vật, khiến nó mất thăng bằng, cơ thể khổng lồ lộn tùng phèo một vòng trên không rồi đập mạnh xuống sàn.
Nhưng điều đó không kéo dài lâu. Con quái vật, bằng một động tác uyển chuyển và điệu nghệ, nhanh chóng đứng dậy.
Ngay lúc đó, Minh Hằng cảm thấy một sự thay đổi. Con quái vật không đơn thuần chỉ sử dụng sức mạnh nữa – nó đột nhiên thể hiện dấu hiệu của trí tuệ.
Móng vuốt của nó tiết ra một chất lỏng màu đen, nhỏ xuống sàn nhà và lập tức ăn mòn lớp kim loại cứng rắn. Chiếc đuôi phía sau của nó bất ngờ tách ra làm ba, cắm thẳng vào bức tường hai bên, cho phép nó di chuyển cơ động hơn, gần như thoát khỏi quy luật trọng lực.
Con quái vật treo ngược cơ thể lên trần, toàn thân cong xuống như một con báo săn mồi, đôi mắt đỏ rực ánh lên sát khí. Nhưng điều khiến Minh Hằng chú ý hơn cả là ánh mắt của nó.
Nó không nhắm vào cậu. Ánh mắt đó đang hướng về phía Hoa Dung.
"Nó nhằm tới em," Hoa Dung bình thản nói, ánh mắt không rời khỏi trận chiến. Cô hiểu rõ tình thế hiện tại – trí năng của con tàu có gần như toàn quyền kiểm soát mọi thứ, ngoại trừ khu vực kho vật tư. Điều này có vẻ như là một biện pháp an toàn, được thiết kế để đảm bảo rằng nếu chủ trí năng phản loạn, các vật tư vẫn sẽ được giữ nguyên.
Hoa Dung biết rằng cô chỉ có thể dựa vào Minh Hằng vào lúc này. "Giải quyết nhanh lên, chúng ta cần lên đài điều khiển."
Minh Hằng nghiêm túc hơn, ánh mắt sắc bén như dao. Cậu giơ tay, chỉ thẳng vào con quái vật đang treo ngược trên trần.
Một tia sáng rực cháy đột ngột bắn ra từ tay Minh Hằng, lao thẳng về phía mục tiêu. Đây là Nguyên Năng Tối Thượng được khắc lên khái niệm "tia sáng" và mang theo một nhiệt độ khủng khiếp lên đến 10^e90⁰C.
Ánh sáng rực rỡ bao phủ toàn bộ không gian, mang theo sức mạnh tuyệt đối, xé toạc mọi thứ trên đường đi của nó.
Tia sáng đâm xuyên qua đầu con quái vật, xóa sổ toàn bộ phần đầu trong nháy mắt. Mọi thứ bị tia sáng chạm phải lập tức bốc hơi vào hư vô, không để lại chút dấu vết nào.
Cơ thể khổng lồ của con quái thú, mất đi sự sống, lủng lẳng treo trên trần, đuôi và móng vuốt của nó vẫn cố bám víu vào bức tường như một con rối bị cắt dây. Không khí trong hành lang trở lại yên lặng, chỉ còn lại mùi cháy khét thoang thoảng của kim loại bị nung chảy.
Hoa Dung khẽ rùng mình, không phải vì cái chết của con quái vật – thứ mà cô đã dự đoán được từ trước – mà vì thông tin mà Thông Tin Chưởng Khống vừa đọc được từ tia sáng mà Minh Hằng tạo ra.
10^e90. Đây không chỉ là một con số. Nó là biểu tượng cho lượng năng lượng khổng lồ gấp hàng triệu tỷ lần toàn bộ năng lượng của vũ trụ khả kiến.
Nếu tia sáng đó bùng nổ mà không bị kiểm soát, toàn bộ vũ trụ sẽ ngập tràn năng lượng cuồng bạo, phá hủy tất cả các cấu trúc vật chất, và biến mọi thứ thành một thảm họa diệt tuyệt cấp vũ trụ.
Vậy mà sức mạnh khủng khiếp ấy, bằng cách nào đó, lại bị bóp méo và vặn vẹo, chỉ có thể gây ra sát thương trong phạm vi được Minh Hằng chỉ định. Một sự kiểm soát hoàn hảo, vượt xa quy luật thế giới.
Hoa Dung nhìn Minh Hằng, người vẫn bình thản đứng đó, không hề tỏ ra quan tâm đến những gì mình vừa làm. "Nguyên năng tối thượng quả nhiên là thứ sức mạnh vô lý," cô thầm nghĩ.
Dù đọc được thông tin về Nguyên Năng Tối Thượng, dòng mô tả của nó trong Thông Tin Chưởng Khống chỉ ngắn gọn với bốn chữ: "Khái niệm tuyệt đối."
"Đi thôi," Minh Hằng nói, giọng điệu lạnh nhạt như thể chuyện vừa rồi không đáng để nhắc tới.
Cậu giơ tay, một làn sáng nhàn nhạt bao phủ cả hai. Trong tích tắc, Minh Hằng sử dụng Nguyên Năng Tối Thượng với khái niệm "dịch chuyển đến đài điều khiển", và cả hai lập tức biến mất khỏi hành lang.
Xuất hiện trên đài điều khiển, Minh Hằng và Hoa Dung lập tức nhận ra không gian bên trong rộng lớn hơn nhiều so với những gì họ nhìn thấy từ xa.
Đài điều khiển gần như trong suốt, ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu qua các bề mặt kính quang học hiện đại, tạo cảm giác như đang đứng giữa một khoảng không gian vô tận. Đài được chia làm hai tầng rõ rệt: tầng trên là khu vực điều khiển chính, nơi tập trung các bảng điều khiển và thiết bị vận hành, còn tầng dưới là khu vực giống như nơi dỡ hàng, với các hệ thống lưu trữ vật tư khổng lồ.
Hoa Dung bước tới một bảng điều khiển gắn sát tường, ánh mắt lướt qua các thông tin hiển thị. Với Thông Tin Chưởng Khống, cô dễ dàng hiểu cách vận hành toàn bộ hệ thống ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Không cần thêm bất kỳ hướng dẫn nào, cô bắt đầu thao tác nhanh nhẹn trên bảng điều khiển. Ngay lập tức, từ một vị trí sát bức tường bên cạnh, một cánh tay cơ khí khổng lồ thò ra.
Cánh tay này uốn lượn linh hoạt như một con giun khổng lồ, các khớp nối trên thân phát ra ánh sáng mờ mờ, và ba cái càng lớn mở rộng ra từ đầu cánh tay. Nó gắn chặt vào bức tường kim loại, rồi kéo mạnh một khối lập phương khổng lồ với cạnh dài 5m từ sâu bên trong.
Khối lập phương được nâng lên khỏi vị trí ẩn giấu, bề mặt nhẵn bóng phản chiếu ánh sáng từ đài điều khiển. Hoa Dung vẫn tập trung điều khiển, cánh tay cơ khí nhẹ nhàng đặt khối lập phương lên một điểm kết nối trên tầng 1, gần bảng điều khiển.
Cô quan sát quá trình này mà không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Đây là một trong các kho vật tư chính. Khối lập phương này chứa đựng vật liệu hoặc công cụ đặc biệt, thứ mà họ dự trữ cho mục đích khẩn cấp."
Minh Hằng liếc nhìn khối lập phương, ánh mắt thoáng vẻ tò mò. "Vậy thì mở nó ra xem bên trong có gì."
Hoa Dung gật đầu, bắt đầu nhập lệnh mới trên bảng điều khiển, chuẩn bị mở khóa khối lập phương để khám phá nội dung bên trong.
"Đây là một trong những hộp hàng được đánh dấu là loại đặc biệt," Hoa Dung nói, đôi mắt chăm chú quan sát khi các ký tự kỳ lạ chạy trên màn hình. "Con tàu này là tàu chở hàng, nhưng có vẻ như nó đã tham gia vào hoạt động buôn lậu những thứ cực kỳ quý giá."
Ngón tay cô thao tác liên tục trên bảng điều khiển, nhập từng chuỗi mã phức tạp. Quá trình giải mã gần như hoàn tất, nhưng khi hệ thống yêu cầu xác nhận bằng trắc sinh học, cô đành ngừng lại, quay sang Minh Hằng.
"Anh giúp em đi, cái này cần trắc sinh học," Hoa Dung nói, ánh mắt không giấu được sự bất mãn khi gặp phải giới hạn không thể vượt qua.
Minh Hằng bước tới, ánh mắt lướt qua màn hình yêu cầu. Không tốn thời gian suy nghĩ, cậu đưa tay ra, bắn một tia Nguyên Năng Tối Thượng trực tiếp vào ổ khóa của hộp hàng.
Không cần đến mã hóa hay nhận diện sinh học, chỉ trong tích tắc, ổ khóa phát ra một tiếng "tách" nhỏ rồi mở bung ra.
"Vậy là xong," Minh Hằng nói.
---
Cánh cửa hòm hàng mở ra, bên trong là một khung cảnh đầy rẫy các vật phẩm, từ những món giống như vũ khí, áo giáp đến các thiết bị kỳ lạ mà Minh Hằng không thể nhận diện ngay. Cảm giác như đây là kho báu của một nền văn minh ngoài hành tinh, được chôn giấu qua hàng ngàn năm dưới lớp băng dày.
Minh Hằng bước vào, ánh mắt bình tĩnh quét qua mọi thứ. Để tiết kiệm thời gian, cậu bắn ra một chùm nguyên năng tối thượng, bao phủ toàn bộ các vật phẩm trong kho. Minh Hằng sử dụng nguyên năng để phân loại, đồng thời áp dụng một khái niệm đơn giản: mọi vật phẩm sẽ hiển thị một dãy số để biểu thị giá trị của chúng. Mỗi đơn vị số tăng lên đồng nghĩa với giá trị tăng gấp đôi, dựa trên các vật phẩm trên Trái Đất làm tham chiếu.
Các dãy số bắt đầu xuất hiện, lấp lánh trên bề mặt từng món đồ. Những vũ khí và áo giáp thông thường dao động trong khoảng từ 100 đến 200 – mức độ đáng kinh ngạc với tiêu chuẩn của Trái Đất, nhưng vẫn trong giới hạn chấp nhận được.
Hoa Dung theo sát phía sau, đôi mắt không ngừng quan sát từng chi tiết. "Phần lớn là vũ khí và áo giáp," cô nhận xét, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa chút tò mò.
Tuy nhiên, khi cả hai tiến sâu hơn vào bên trong, ánh mắt của Minh Hằng và Hoa Dung đồng loạt trở nên sửng sốt.
Giữa đống vật phẩm, hai món đồ nổi bật lên với những con số khủng khiếp hiển thị trên bề mặt. Một quả cầu màu đỏ phát sáng, hiển thị con số 90000000000000000. Và bên cạnh nó, một khối đa diện phức tạp, được khắc những đường nét hoa văn tinh xảo, hiển thị con số 84746284736363746363.
Hai con số này khiến Minh Hằng phải dừng lại, ánh mắt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. "Cái quái gì đây?" cậu thốt lên, giọng bình thường nhưng không giấu được sự tò mò.
Minh Hằng đưa tay lên, sử dụng nguyên năng tối thượng để đọc thông tin chi tiết. Những chữ cái bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, và chỉ trong vài giây, Minh Hằng đã biết được tên của hai vật phẩm này.
"Thiên Ma Thần Tâm… Hạch Tâm Vạn Giới Thông Đạo (mảnh ghép)," Minh Hằng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chúng. Giọng nói của cậu tuy nhỏ nhưng bình thản như thể đang tự ghi nhớ thông tin.
Hoa Dung nhíu mày, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm trọng. "Hai thứ này… không phải chỉ là vật phẩm bình thường, phải không?"
Minh Hằng khẽ gật đầu. "Chắc chắn không phải."
---
Cánh cửa hòm hàng mở ra, bên trong là một khung cảnh đầy rẫy các vật phẩm, từ những món giống như vũ khí, áo giáp đến các thiết bị kỳ lạ mà Minh Hằng không thể nhận diện ngay. Cảm giác như đây là kho báu của một nền văn minh ngoài hành tinh, được chôn giấu qua hàng ngàn năm dưới lớp băng dày.
Minh Hằng bước vào, ánh mắt bình tĩnh quét qua mọi thứ. Để tiết kiệm thời gian, cậu bắn ra một chùm nguyên năng tối thượng, bao phủ toàn bộ các vật phẩm trong kho. Minh Hằng sử dụng nguyên năng để phân loại, đồng thời áp dụng một khái niệm đơn giản: mọi vật phẩm sẽ hiển thị một dãy số để biểu thị giá trị của chúng. Mỗi đơn vị số tăng lên đồng nghĩa với giá trị tăng gấp đôi, dựa trên các vật phẩm trên Trái Đất làm tham chiếu.
Các dãy số bắt đầu xuất hiện, lấp lánh trên bề mặt từng món đồ. Những vũ khí và áo giáp thông thường dao động trong khoảng từ 100 đến 200 – mức độ đáng kinh ngạc với tiêu chuẩn của Trái Đất, nhưng vẫn trong giới hạn chấp nhận được.
Hoa Dung theo sát phía sau, đôi mắt không ngừng quan sát từng chi tiết. "Phần lớn là vũ khí và áo giáp," cô nhận xét, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa chút tò mò.
Tuy nhiên, khi cả hai tiến sâu hơn vào bên trong, ánh mắt của Minh Hằng và Hoa Dung đồng loạt trở nên sửng sốt.
Giữa đống vật phẩm, hai món đồ nổi bật lên với những con số khủng khiếp hiển thị trên bề mặt. Một quả cầu màu đỏ phát sáng, hiển thị con số 90000000000000000. Và bên cạnh nó, một khối đa diện phức tạp, được khắc những đường nét hoa văn tinh xảo, hiển thị con số 84746284736363746363.
Hai con số này khiến Minh Hằng phải dừng lại, ánh mắt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. "Cái quái gì đây?" cậu thốt lên, giọng bình thường nhưng không giấu được sự tò mò.
Minh Hằng đưa tay lên, sử dụng nguyên năng tối thượng để đọc thông tin chi tiết. Những chữ cái bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, và chỉ trong vài giây, Minh Hằng đã biết được tên của hai vật phẩm này.
"Thiên Ma Thần Tâm… Hạch Tâm Vạn Giới Thông Đạo (mảnh ghép)," Minh Hằng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chúng. Giọng nói của cậu tuy nhỏ nhưng bình thản như thể đang tự ghi nhớ thông tin.
Hoa Dung nhíu mày, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm trọng. "Hai thứ này… không phải chỉ là vật phẩm bình thường, phải không?"
Minh Hằng khẽ gật đầu. "Chắc chắn không phải."
Lúc này, trí năng của con tàu nhận ra rằng mọi nỗ lực của nó để bảo vệ bí mật và tài sản đều đã thất bại. Không còn cách nào khác, nó kích hoạt lựa chọn cuối cùng – chương trình tự hủy.
"Yêu cầu thuyền trưởng xác nhận chương trình tự hủy," giọng nói máy móc vang lên trong không gian tối tăm của trung tâm điều khiển.
"Thuyền trưởng đã chết. Phi hành đoàn đã chết. Hệ thống điều khiển trực tiếp nắm quyền," hệ thống tự trả lời, không chút do dự.
"Bắt đầu quy trình tự hủy."
Ngay lập tức, các quả bom được bảo quản kỹ lưỡng tại nhiều khu vực khác nhau của con tàu bắt đầu kích hoạt, từng phần của hệ thống chuyển sang trạng thái đỏ báo động. Một giọng nói đơn điệu nhưng đầy khẩn cấp vang lên qua toàn bộ con tàu, báo hiệu thời gian còn lại trước khi nó hoàn toàn biến thành một biển lửa.
Ở khu vực kho vật tư, Hoa Dung đang chăm chú nghiên cứu hai món đồ đặc biệt – Thiên Ma Thần Tâm và Hạch Tâm Vạn Giới Thông Đạo – thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bất thường.
Một âm thanh kỳ lạ vang lên trong không khí, nhẹ nhàng nhưng mang đến cảm giác khẩn cấp đầy nguy hiểm.
Hoa Dung khẽ nhíu mày, tay đặt lên một thiết bị điều khiển gần đó, ánh mắt trở nên nghiêm trọng. "Chết tiệt," cô lẩm bẩm. Đôi mắt cô lóe sáng khi thông tin từ hệ thống con tàu hiện lên trong đầu nhờ Thông Tin Chưởng Khống. "Anh Minh Hằng, con tàu này đang cố tự hủy!"
Minh Hằng ngay lập tức hành động. Với nguyên năng tối thượng, cậu dịch chuyển toàn bộ vật phẩm quan trọng và các khu vực có giá trị trên con tàu sang một địa điểm an toàn. Sau đó, không chậm trễ, cậu bao phủ cả kho vật tư, cùng bản thân và Hoa Dung, trong một vùng dịch chuyển, đưa họ ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Trên bề mặt băng vĩnh cửu của Nam Cực, ánh lửa khủng khiếp từ phía dưới băng bùng lên, chiếu sáng cả vùng trời lạnh giá. Âm thanh nổ vang rền như một cơn thịnh nộ của địa ngục, xé toạc sự tĩnh lặng của Nam Cực.
Ầm! Bùm!
Toàn bộ hàng trăm ngàn tấn băng bị xốc lên, bắn ra khắp nơi. Những khối băng lớn, ngang với một tòa nhà cao tầng, bị hất tung như thể chúng chỉ là những mảnh vụn nhỏ bé. Một cột lửa khổng lồ, như một ngọn giáo rực cháy, xuyên qua lớp băng dày 300m, thiêu rụi mọi thứ trong khu vực ảnh hưởng.
Sức công phá của vụ nổ tương đương ba quả bom nguyên tử cỡ lớn, nhanh chóng kích hoạt báo động của các quốc gia.
Hoa Kỳ, từ trung tâm khí tượng, Bộ Quốc phòng, Nhà Trắng, đến Lầu Năm Góc, tất cả đều như ngồi trên đống lửa, gấp rút điều tra xem điều gì vừa xảy ra và liệu có phải một quốc gia nào đó thử nghiệm vũ khí mới.
Long Quốc, trong sự nhạy cảm vốn có, phản ứng thái quá, lập tức đưa quốc gia vào tình trạng báo động chiến tranh.
Việt Minh, với thông tin tình báo nhanh chóng từ Nguyễn gia, đã biết rằng đây chỉ là vụ nổ của một di tích cổ đại. Vì vậy, họ giữ bình tĩnh, chỉ theo dõi tình hình mà không hề có phản ứng thái quá.
Đăng bởi | yy10778580 |
Thời gian | |
Cập nhật |