Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lôi Vân Phù, Cẩm Vân Hộp

Phiên bản Dịch · 1870 chữ

Thương Hạ nói tu luyện Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ theo cách mà hắn cung cấp, tỷ lệ thành công có thể đạt đến 40%!

Điều này đối với võ giả phi phàm ở Võ Nguyên Cảnh, đã được coi là một tỷ lệ vô cùng kinh khủng.

Thương Hạ thậm chí nghi ngờ rằng nếu Thông U học viện tiết lộ tin tức này, rất có khả năng sẽ tạo nên một trào lưu tu luyện Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ trong nội bộ học viện.

Đương nhiên, những sinh đồ có tu vi đã vượt qua Võ Nguyên Cảnh tự nhiên là bỏ lỡ cơ hội.

Ngay cả sinh đồ ở Võ Nguyên Cảnh, muốn thay đổi công pháp và võ kỹ đang tu luyện cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Huống hồ, bất kể là công pháp tiên quyết Hỗn Nguyên Kình hay võ kỹ tiên quyết Hỗn Nguyên Chưởng và Tịch Lịch Chưởng, bản thân chúng trong số các công pháp và võ kỹ đồng cấp ở Võ Nguyên Cảnh đều nổi tiếng với độ khó cao.

Trên thực tế, cả học viện lẫn Thương Hạ đều hiểu rằng, nếu sinh đồ của học viện thực sự tu luyện theo phương pháp hắn cung cấp, tỷ lệ thành công tuyệt đối không đạt được 40%, thậm chí trong mười người chưa chắc đã có hai ba người thành công.

Điều này không chỉ đơn thuần là vấn đề "điều kiện lý tưởng" như Thương Hạ đã nói với Thương Khê trước đó, mà còn là do ngưỡng cửa tu luyện quá cao đối với sinh đồ ở Võ Nguyên Cảnh.

Chỉ riêng một bộ công pháp tiên quyết và hai bộ võ kỹ tiên quyết đã đủ khiến phần lớn sinh đồ ở Võ Nguyên Cảnh phải chùn bước.

Công pháp và võ kỹ, không phải ngươi muốn tu luyện, cố gắng tu luyện là có thể luyện thành.

Chưa kể đến những vật liệu phi phàm như tâm gỗ sét đánh, vốn dĩ đã khó tìm, giá trị lại cực kỳ cao, thậm chí trong một số hội giao dịch cũng thuộc loại có tiền mà không mua được.

Về phần Tụ Lôi Luyện Huyết Thuật, Thương Hạ không cần nghĩ cũng biết học viện chắc chắn sẽ đặt ra ngưỡng cửa cao hơn cả những công pháp như Hỗn Nguyên Kình. Sinh đồ bình thường muốn nhìn thấy tài liệu về bí thuật này, còn không biết phải bỏ ra bao nhiêu thời gian để tích lũy công huân.

Thông U học viện đâu phải là nơi làm từ thiện, ngay cả đối với sinh đồ của học viện, sau khi đã được giảng dạy cơ bản, muốn tiến xa hơn cũng cần phải có cống hiến tương ứng.

Tất nhiên, còn một điều cuối cùng: Đạo thần thông này có uy lực lớn đến đâu, nguy hiểm trong quá trình tu luyện cũng cao đến đấy. Hậu quả của việc tu luyện thất bại thường là không chết thì cũng bị thương.

Dù đã được Thương Hạ cải tiến, mức độ nguy hiểm đã giảm đi rất nhiều, nhưng điều này cũng chỉ mang tính tương đối.

Vậy nên, nhìn từ một góc độ nào đó, việc Thương Hạ chỉnh lý cách tu luyện Hỗn Nguyên Tịch Lịch Thủ thành rõ ràng và có hệ thống hơn, ngược lại đã tạo ra tác dụng răn đe nhất định, khiến nhiều sinh đồ lý trí biết khó mà lui.

Còn những sinh đồ thực sự vượt qua được các ngưỡng cửa ấy, khả năng tu luyện thành công e rằng chỉ miễn cưỡng đạt đến 40%.

Đó là chưa kể đến những sự cố bất ngờ xảy ra trong quá trình tu luyện, cũng như ý chí, tâm trí của người tu luyện.

Thương Hạ đến giờ vẫn không quên được cái cảm giác dòng điện lưu qua lại trong cơ thể mình, đúng là một ấn tượng khó phai.

Hắn cũng không quên rằng khi mình chưa hoàn toàn làm chủ được thần thông võ đạo khi vừa mới tu luyện thành công, chỉ một lần chạm nhẹ đã khiến Mộc Thanh Vũ lâm vào một tình huống xấu hổ mà chỉ sợ là suốt đời này nàng khó có thể quên.

"…Vậy nên, ý của ngươi là học viện thực ra cũng đang dùng những lời này để mặc cả với cô cô của ta phải không?"

Thương Hạ vừa nghiêm túc điều khiển một luồng điện quang nhỏ như sợi tơ trên đầu ngón tay, vừa khắc gì đó lên một tấm phù bản nhỏ cỡ lòng bàn tay trước mặt, không ngẩng đầu mà hỏi.

Yến Thất nhìn tiểu thiếu gia nhà mình trong thời gian ngắn như vậy đã có thể khống chế thần thông võ đạo của bản thân đến mức độ tinh vi, còn khắc họa ra những đường vân huyền ảo trên phù bản, không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng, nói: “Theo như tin tức hiện tại thì quả thực là như vậy! Nhưng đại tiểu thư cũng nói, chuyện này ngược lại chứng minh học viện rất coi trọng thần thông của tiểu thiếu gia.”

Thương Hạ gật đầu đáp: “Đã là cô cô đích thân ra mặt, vậy việc này về sau chúng ta không cần quan tâm quá nhiều nữa.”

Nói xong, khi nét vẽ cuối cùng được hoàn thành, trên phù bản cỡ lòng bàn tay lập tức xuất hiện một tia lôi mang (tia sét) bắn ra, nhưng ngay sau đó nhanh chóng thu lại, ẩn giấu không lộ.

“Phù… cuối cùng cũng làm thành công thêm một cái nữa!”

Đừng nhìn Thương Hạ vừa rồi tỏ ra nhẹ nhàng mà lầm, trên thực tế lúc ấy tám phần tâm lực đều đặt trên tấm phù bản này.

“Hai hộp phù bản được làm từ gỗ sét trăm năm, tổng cộng mười hai tấm, cuối cùng chỉ thành công bốn tấm!”

Thương Hạ lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng, nói: “Nếu lại cho ta thêm mười hai tấm, lần này ta ít nhất có thể chế tạo được sáu, bảy tấm!”

Nói đến đây, Thương Hạ không vui nhìn Yến Thất, hỏi: “Thất thúc, gia tộc sau khi gửi tới hai hộp phù bản này liền không gửi thêm nữa, cô cô có ý gì? Chẳng lẽ phần thưởng của gia tộc đối với việc ta cung cấp một con đường tu luyện võ đạo hoàn chỉnh chỉ là mười hai tấm phù bản được làm gỗ sét trăm năm thôi sao?”

Yến Thất cười gượng hai tiếng, hắn cũng không dám tiếp những lời này.

Một cây gỗ sét có thể chế tạo ba đến bốn tấm phù bản lôi văn, mười hai tấm tương đương với ba đến bốn cây gỗ sét trăm năm.

Thiên Diệp sơn mạch tuy rừng rậm chập chùng, nhưng gỗ sét trăm năm không phải là giống cải trắng trong vườn, muốn lấy là có.

“Làm sao? Cô cô ta giằng co cùng người của Thông U học viện chỉ để tranh thủ thêm chút lợi ích cho cháu, không ngờ tên tiểu tử vô tâm như cháu không nghĩ đến nỗi khổ của cô cô thì thôi, lại còn vì chút toan tính nhỏ của mình mà phàn nàn. Cô cô làm tất cả chẳng lẽ không phải là vì cháu sao?”

Thương Khê người còn chưa đi vào, giọng nói đầy oán trách đã truyền vào trước.

Yến Thất mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như một pho tượng không nghe thấy gì.

Thương Hạ vỗ vỗ trán mình, cười khổ nói: “Cô cô, nghe lén người khác nói chuyện không phải là việc trưởng bối nên làm.”

“Ta nghe lén sao?”

Cửa phòng bị đẩy ra, Thương Khê ở bên ngoài bước vào như chốn không người, trong ánh mắt lộ vẻ oán trách, nhưng miệng lại nói: “Cháu nói chuyện to như vậy, âm thanh tự chui vào tai ta, còn trách ai?”

Nói đến đây, Thương Khê bỗng lộ vẻ nghi hoặc, quả quyết đổi giọng buộc tội: “Tiểu tử cháu chẳng lẽ biết cô cô sắp tới nên mới cố ý nói những lời đó cho ta nghe?”

Nói đến đây, ánh mắt Thương Khê đảo qua, dừng lại trên người Yến Thất, cười hỏi: “Thất ca, ngươi nói có phải không?”

“Á?”

Yến Thất như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngơ ngác đáp: “Đại tiểu thư đang nói gì vậy? À, đúng rồi, tiểu thiếu gia dặn dò ta đi kiểm tra trong mật khố gia tộc xem có còn phù bản gỗ sét hay không, tiểu nhân xin cáo lui trước!”

Lời còn chưa dứt, Yến Thất đã chuồn khỏi phòng Thương Hạ như chớp.

“Chậc, đồ nhát gan!”

Thương Khê hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Yến Thất rời đi lật mắt khinh bỉ, sau đó xoay cổ tay, một chiếc hộp vuông ba tấc màu đỏ sẫm xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

“Cẩm Vân Hộp?”

Ánh mắt Thương Hạ sáng lên, giơ tay ra chộp lấy chiếc hộp, vui mừng nói: “Học viện cho sao? Hào phóng vậy à?”

Sắc mặt Thương Khê thoáng tối sầm, cổ tay khẽ lật, dễ dàng tránh khỏi bàn tay của Thương Hạ, không mấy vui vẻ nói: “Đây là hộp của ta!”

Thương Hạ chộp hụt, lập tức hiểu ra, chỉ dựa vào một đạo Tụ Lôi Luyện Huyết Thuật, nói thế nào cũng không đáng để Thông U học viện tặng một chiếc Cẩm Vân Hộp. Trên mặt hắn lộ vẻ ngượng ngùng, nhanh chóng tìm lý do, nói: “Cháu còn tưởng đây là học viện và gia tộc gộp thưởng lại với nhau!”

Thương Khê làm sao không hiểu tâm tư nhỏ nhoi của hắn, lạnh lùng cười: “Cháu nghĩ hay nhỉ, giả sử cho cháu một chiếc Cẩm Vân Hộp thật, cháu dám mang ra dùng không?”

Nói rồi nàng vươn ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên chiếc hộp, liền thấy vài món vật phẩm từ bên trong bay ra.

Cẩm Vân Hộp là vật phẩm không gian hiếm có, với gia nghiệp đồ sộ như Thương gia, toàn bộ cũng chỉ có ba chiếc.

Chiếc Cẩm Vân Hộp trong tay Thương Khê là do sau khi nàng chính thức nắm đại quyền chấp chưởng Thương gia, trải qua sự đồng ý của gia tộc, mới được phụ thân trao đến tay nàng.

Chiếc hộp nhỏ ba tấc vuông này, không gian bên trong cũng chỉ có ba thước vuông, nhưng dù vậy vẫn được Thương Khê xem như trân bảo, luôn mang theo bên mình.

Thương Hạ nhìn mấy món đồ trước mặt, giơ tay lấy cuộn vải đầu tiên bay ra, miệng hỏi: “Đây là phần thưởng của học viện sao?”

Thương Khê nghe ra trong giọng điệu của cháu trai có chút ghét bỏ, hậm hực nói: “Biết đủ đi! Tụ Lôi Luyện Huyết Thuật của cháu tuy kinh diễm, nhưng cùng lắm chỉ khiến sinh đồ Võ Nguyên Cảnh của Thông U học viện có thêm một lựa chọn mà thôi.”

Bạn đang đọc Liệp Thiên Tranh Phong (Dịch) của Thụy Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.