Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập Sát

Phiên bản Dịch · 1139 chữ

Vừa dứt lời, một tiếng cười lạnh vang lên.

"Trần nhị thiếu gia quả nhiên tinh mắt, có thể phát hiện ra chúng ta, xem ra thực lực ngươi không tệ."

Nói xong, mấy bóng người cao lớn từ trong rừng cây bước ra.

Tổng cộng có năm người, ai nấy đều cao to, vạm vỡ, hung dữ, trên người tỏa ra sát khí. Kẻ cầm đầu là một tên đầu trọc, tay cầm một thanh đao lớn.

"Oa, công tử bột da mịn thịt mềm, Tam ca, lát nữa đừng giết hắn vội, để ta "thưởng thức" trước đã."

Tên đi phía sau tên đầu trọc nhìn thấy Trần Xuyên, mắt sáng rực lên, cười dâm đãng, ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn.

"Ngươi thích cả nam nhân à?"

Ba tên còn lại nghe vậy liền nhìn tên vừa nói với vẻ mặt ghê tởm, đồng thời lùi ra xa hắn.

"Các ngươi muốn giết ta?"

Trần Xuyên vẫn bình tĩnh, nhìn năm người, hỏi.

"Tiểu tử, gan cũng lớn đấy."

Tên đầu trọc thấy Trần Xuyên bình tĩnh như vậy, liền cười gằn, nụ cười trông thật đáng sợ.

"Ta nhớ là ta không quen biết các ngươi, chúng ta hình như không có thù oán gì."

Trần Xuyên nói tiếp.

"Chúng ta đúng là không có thù oán gì với ngươi, nhưng có người ra giá, muốn lấy mạng ngươi, nên ngươi hãy ngoan ngoãn chịu trói đi, bọn ta sẽ cho ngươi chết thoải mái."

Một tên mặt ngựa dài trong nhóm lên tiếng, cười gằn nhìn Trần Xuyên.

"Ai muốn giết ta? Bọn họ trả cho các ngươi bao nhiêu? Trần Xuyên ta trả gấp đôi!"

Trần Xuyên vừa nói vừa giơ hai ngón tay lên.

. . .

"Vô dụng thôi, đừng giãy dụa nữa, đây không phải vấn đề tiền bạc. Dù thế nào thì hôm nay, ngươi cũng phải chết."

Tên đầu trọc cười gằn, sau đó vung tay ra hiệu.

"Lão Ngũ, lão Lục, hai ngươi lên, bắt lấy tên tiểu tử này, bất luận sống chết."

Hắn có ý dò xét, dù sao gần đây Trần Xuyên cũng có chút danh tiếng ở Thiếu Dương, hơn nữa giờ phút này hắn lại tỏ ra quá bình tĩnh.

Để tránh "lật thuyền trong mương", tên đầu trọc muốn thăm dò thực lực của Trần Xuyên trước. Nhưng hắn cũng vô cùng tự tin, năm người bọn họ ra tay, trừ phi Trần Xuyên là cao thủ Hậu Thiên, nếu không thì hôm nay hắn khó mà thoát chết. Sở dĩ hắn cẩn thận như vậy, chỉ là không muốn bị thương mà thôi.

Tên đầu trọc vừa dứt lời, tên mặt ngựa dài và một tên khác liền bước ra, cười gằn tiến về phía Trần Xuyên, tay mỗi người cầm một thanh đao lớn.

Hai tên còn lại thì tản ra hai bên, bao vây Trần Xuyên, đề phòng hắn chạy trốn.

"Vậy là không còn gì để nói rồi."

Trần Xuyên nhìn năm người, sắc mặt vẫn bình tĩnh, không chút thay đổi.

"Tiểu tử, ngươi nghĩ ngươi có tư cách để nói chuyện với bọn ta sao?"

Tên đầu trọc cười lớn. Thấy Trần Xuyên vẫn thản nhiên như vậy, hắn càng thêm tức giận, cảm thấy bị xem thường.

"Tiểu tử, ngoan ngoãn chịu trói đi, đỡ phải chịu khổ."

Tên mặt ngựa dài cũng cười gằn, nói với Trần Xuyên.

Vút!

Vừa dứt lời, sắc mặt hắn bỗng biến đổi, cảm thấy có thứ gì đó xẹt qua bên mắt, một luồng hàn quang sắc lạnh.

"A!"

Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn bên cạnh vang lên. Tên mặt ngựa dài quay sang nhìn, thấy tên kia đang ôm mắt trái, kêu la thảm thiết. Hắn không nhìn rõ tình hình cụ thể, nhưng thấy máu không ngừng chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay và dưới mắt, thân thể hắn cũng từ từ ngã xuống.

"Lão Lục!"

Tên mặt ngựa dài hốt hoảng.

"Cẩn thận, là ám khí!"

Tên đầu trọc cũng biến sắc, vội vàng hô lớn.

"Cùng tiến lên, giết hắn!"

Sau đó, hắn lập tức ra quyết định, gầm lên một tiếng, vung đao xông về phía Trần Xuyên.

Mấy tên còn lại cũng đồng loạt tấn công.

"Tiểu tử, nạp mạng đi!"

Tên mặt ngựa dài gầm lên, ánh mắt đầy sát khí.

Trần Xuyên vẫn bình tĩnh, hai tay hắn nhanh như chớp, mỗi tay xuất hiện một cây kim thêu, dùng thần niệm điều khiển, bắn về phía hai tên đang xông đến từ hai bên.

Ngay sau đó, Trần Xuyên lại lấy thêm hai cây kim thêu từ tay phải, bắn về phía tên mặt ngựa dài và tên đầu trọc đang xông tới.

Tốc độ của Trần Xuyên cực nhanh, bốn cây kim thêu gần như được bắn ra cùng một lúc.

Nhưng do bắn cùng lúc bốn cây kim thêu, nên Trần Xuyên không thể điều khiển chính xác toàn bộ, ngoại trừ một cây, ba cây còn lại chỉ có thể dựa vào lực bắn ban đầu và lực của thần niệm để bay theo hướng đã định, không thể điều khiển đổi hướng.

"Cẩn thận!"

Thấy hành động của Trần Xuyên, tên đầu trọc lại biến sắc, hét lớn.

Vút! Vút!

Hai tên đang lao đến từ hai bên nghe vậy liền né người sang một bên, sợ đến mức tóc gáy dựng đứng. Khi né người, bọn chúng cảm nhận rõ ràng một luồng hàn quang sắc lạnh xẹt qua.

"Keng!"

Tên đầu trọc dừng lại, dùng đao đỡ trước mặt, phát ra một tiếng vang nhỏ. Lực va chạm khiến thanh đao rung lên.

Hắn cúi xuống nhìn, da đầu tê dại. Dưới đất là một cây kim thêu sáng bóng, đã bị cong, còn trên thân đao của hắn xuất hiện một lỗ nhỏ bằng đầu kim.

Vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng nhanh, dùng đao đỡ trước mặt, thì hậu quả thật khó lường.

"A!"

Tên mặt ngựa dài lại ôm miệng kêu gào thảm thiết. Một cây kim thêu đã xuyên qua môi dưới và hàm răng hắn, cơn đau buốt khiến hắn không kìm nén được tiếng kêu.

"Chệch một chút."

Trần Xuyên lẩm bẩm. Trong bốn cây kim thêu vừa rồi, cây kim nhắm vào tên mặt ngựa dài là do hắn dùng thần thức điều khiển, vốn định tấn công vào mắt hắn như lúc nãy, nhưng vì đây là lần đầu tiên sử dụng, chưa quen tay, nên khi đối phó với mục tiêu di chuyển thì độ chính xác có chút sai lệch. Đối phó với mục tiêu đứng yên hoặc di chuyển chậm thì không sao, chứ còn với mục tiêu di chuyển nhanh thì hơi khó.

Bạn đang đọc Liêu Trai Kiếm Tiên (Dịch) của Tây Qua Hữu Bì Bất Hảo Cật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhansmall999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.