Tiếng Ca Cứu Rỗi
Lạnh lẽo và tối tăm, từ nơi đó phát ra một tiếng bước chân nhẹ nhàng, vang vọng theo từng đợt. Ở giữa hang động lạnh lẽo và ẩm ướt này lại có một cái cây phát ra một thứ sánh sáng màu vàng như ánh mặt trời. Thứ ánh sáng ấy đã nuôi sống vô số thực vật và động vật nơi đây. Bên dưới dễ cây này, có một thứ nước luôn tuôn trào, thứ nước này màu trắng đục, không màu, mùi và vị. Mỗi khi uống thứ nước ấy sinh vật nơi đây như được cải lão hoàn đồng. Một thứ nước khiến mọi linh sinh trở nên bất lão.
Nơi này từ thở khởi nguyên chưa từng có một sinh vật ngoại lai nào tới đây. Cho đến khi, có một người lạ mặt tời từ vùng đất khác ghé qua nơi đây. Người này mặc một chiếc áo chùm đầu màu đen, gương mặt lại ẩn dưới lớp mặt lạ làm bằng tinh thạch, có màu sắc xanh nhàn nhạt.
Chiếc mặt lạ ấy có khắc hình dáng của một chim đang xòe đôi cánh và trên miệng nó thì đang cắn một con rắn, dáng lưng người đó hơi gù đang bước ra từ trong một vùng tối. Người lạ mặt kia nhẹ nhàng quỳ xuống trước vũng nước, tháo bỏ chiếc mặt lạ, lộ ra là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Cô ấy ngắm nhìn cái cây một cách mê đắm và bắt đầu cất tiếng hát. Tiếng hát du dương vang vọng khắp cả hang động lãnh lẽo.
Cứ như tiếng hát đang tỏa ra một luồng ấm áp đến mức khiến tán cây phải rung lên vì quá cảm động. Khi bài ca kia dừng lại, người ấy nói với cây bằng một cổ ngữ kỳ lạ.
"Mộc Linh rung lên vì tiếng ca, tiểu thiên xin một hạt giống." Mộc Linh nghe vậy liền kéo dài 1 nhánh cây tới đối mặt với người kia. Nhánh cây đơm hoa kết trái rất nhanh, trái héo đi và rụng xuống đất chỉ còn xót lại 2 chiếc hạt màu vàng chói. Người kia mừng rỡ, nhặt lấy một chiếc hạt bỏ vào chiếc túi rỗng. Chiếc hạt còn lại cầm trên tay trái, bên tay phải rút ra từ trong túi một khúc xương nhỏ không rõ của sinh vật nào.
Người này làm một loại kỹ thuật gì đó khiến cho hạt giống chuyển hóa thành một loại chất lỏng sáng chói và lập tức dung nhập vào khúc xương ấy bây giờ cũng phát sáng giống như hạt cây. Sau đó, nhanh chóng lấy từ một chiếc túi khác ra năm viên đá khác màu. Năm viên đá này tượng trưng cho " Thủy, Hỏa, Phong, Kim, Lôi", hạt giống của Mộc Linh đã là tượng trưng cho "Mộc" . Người này xếp 5 viên đá thành hình ngũ giác đều nhau, hai tay người này chụm lại tỏa ra một cầu năng lượng màu xanh dương nhàn nhạt, nguồn năng lượng ấy khiến cho khúc xương nhỏ lơ lửng giữa không trung.
Người kia bắt đầu lẩm nhẩm một cổ ngữ không rõ ràng, các hòn đá rung lên ở một tần số rất cao, những cổ ngữ màu xanh dương nhạt dần xuất hiện nhiều hơn theo câu nhẩm. Những cổ ngữ ấy bay lượn và rung chuyển xung quanh khúc xương kia. Khi ấy, theo thời gian thực mà nói là ba ngày, khúc xương kia phát triển tạo thành một thể xác hoàn chỉnh. Người kia vẫn cứ ngồi nhẩm không ngừng, hai bàn tay chụm lại khô héo vì thiếu nước. Nhưng người ấy vẫn chịu đựng mọi lỗi thống khổ, chỉ cười và nói một giọng nói khàn nhẹ lớn hơn bình thường. Nếu dịch ra từ cổ ngữ thì câu ấy có nghĩa là :
"Bất kỳ ai, nếu nghe xong câu chuyện của tiểu thiên, xin hãy cứu rỗi cho những sinh linh khốn khổ. " Vừa dứt lời, từ trong vùng tối, nơi mà ba ngày trước thiếu nữ kia đã từng bước qua cũng có một tiếng chân vang vọng trong đó, khi tiếng bước chân lớn dần thì có một giọng nói trẻ trung thốt ra.
"Makira, ngươi không biết khi nào thì nên dừng lại sao ?"
Người thiếu nữ đang niệm phép kia, bỗng bị một tiếng nói không rõ từ đâu đến gọi tên nàng là Makira.
Makira cắn môi, trong lòng có chút phẫn nộ đáp trả :
" Là Felice sao? Bây giờ ngươi có tìm ra ta thì cũng đã muộn rồi."
Người tên Felice tiếp tục bước cho đến khi lộ mặt dưới ánh sáng của Mộc Linh Tên này dáng vẻ cao lớn, hắn mặc một bộ giáp kim loại màu vàng nhìn rất lực lưỡng. Phía sau lưng có một cây giáo bằng kim loại đang lơ lửng giữa không trung. Felice nhìn Makira vô cùng tức giận.
"Ngươi phản bội dòng tộc, mà kẻ phản bội thì dù có là ai đi chăng nữa ta cũng sẽ không nương tay. Cho dù muộn hay không thì ngươi cũng chắc chắn phải quay về chịu tội dưới sự trừng phạt của giáo hội Kriene. Dù phải chặt tay hay chặt chân ngươi, ta cũng sẽ đem bằng được ngươi về."
Dứt lời, Felice bắt giáo bước tới phía Makira. Mộc Thần thấy vậy tuôn ra hàng trăm ngàn nhánh cây bao bọc lấy Makira để bảo vệ cô. Felice có chút bất ngờ, hắn vung cây giáo định đặt đứt những nhánh cây. Nhưng chém được một thì mười nhánh lại tuôn ra rất nhanh. Dù có đánh tới mức nào thì hắn vẫn không thể đâm thủng lớp phòng thủ dày đặc như vậy.
"Cái cây này có linh tính sao?" - Felice tự hỏi.
Bên trong lớp phòng thủ, Makira cảm tạ Mộc Thần vì đã hành động để bảo vệ cô. Khi này thân thể tiến hóa từ khúc xương nhỏ kia bắt đầu có biến chuyển, thân thể ấy cử động các ngón tay, cánh tay và rồi thân thể ấy mở mắt. Thân thể ấy dần dần hạ thân thủ xuống đất, nhìn ngó xung quanh như một đứa trẻ. Nhưng về phần ngoại nhìn thì hắn trông như một ông già 60 tuổi với một cơ thể săn chắc và lực lưỡng. Người này râu tóc bạc phơ, nhìn rất hiền từ vào đẹp lão. Hắn ta cất tiếng hỏi Makira.
"Đây là đâu? Ngươi là ai?"
Makira mừng rỡ vô cùng, hai tay cô ôm ngực nén sự đau đớn lại, cúi xuống vái lạy ông lão kia một lần rồi trả lời với một giọng khô khan:
"Cảm ơn ngài đã chấp nhận lời cầu cứu của tiểu thiên. Chính tiểu thiên là người đã tái sinh ngài."
Ông lão kia liền hỏi tiếp.
"Tái sinh sao? Tại sao chứ ?"
Makira tỏ ra bối rối:
"Không lẽ ngài chấp nhận tái sinh mà không cần nghe lời cầu cứu của tiểu thiên hay sao? "
Ông lão kia không có phải hồi gì một vài phút rồi đáp lại :
"Ta không nhớ rõ. Ngươi tã tái sinh ta sao?"
Makira thấy người này nói cũng có lý, hơn nữa người này có vẻ biết về thuật tái sinh. Như thế thì mới có thể đưa ra giả thuyết khá hợp lý như vậy.
Ông lão ngồi bệt xuống đất, lấy ngón tay út ngoáy ngoáy cái tai.
"Sao ta cứ nghe thấy tiếng gì như tiếng sấm nổ, đau hết cả tai. Là tác dụng phụ của thuật tái sinh ư ?" - Ông lão thắc mắc.
Makira liền tóm tắt lại tình huống đang diễn ra phía bên ngoài lớp bảo vệ cho ông lão nghe. Ông lão nghe xong gật gù vuốt vuốt cái râu.
"Hiểu rồi, vậy là có một tên khốn nào đó đang chặt cây ở ngoài kia. Ta có nhiều thắc mắc, cần cô giải đáp thêm, nhưng chúng ta cần tìm một nơi yên tĩnh. Việc ở ngoài ta sẽ nhanh chóng xử lý, cô có thể kêu Mộc Linh mở lớp bảo vệ kia ra không ?"
Makira lúng túng và thử kêu Mộc Linh mở lớp bảo vệ ra nhưng không thành:
"Tiểu thiên không sai bảo Mộc Linh, là Mộc Linh tự ý làm vậy. Tiểu thiên không rõ cách kêu Mộc Linh mở cửa." Makira nói với ông lão.
Ông lão kia nghe vậy ngẫm nghĩ gì đó một hồi, rồi ông đứng phắt dậy.
"Nếu vậy chỉ còn cách phá ra vậy." - Ông lão cười khẩy nói.
Vừa dứt câu, ông bước tới phía trước sờ sờ lớp cây một lúc, sau đó ông lão siết chặt một nắm đấm ở tay phải và đấm một cú rất mạnh như trời dáng vào một phần của lớp cây.
Felice phía ngoài đang mải mê chém liên tục thì bỗng thấy mặt đất rung rung, kèm theo tiếng gì như tiếng của hai hòn đá lớn đang đập vào nhau. Và rồi hắn bị một lực gì đó rất lớn từ phía trong đẩy ra khiến Felice phải lùi lại vài bước. Bụi và cát bay tới lui. Felice nhìn từ phía trong thấy chui ra một bóng người lực lưỡng, Felice nhất thời kinh hãi.
"Người kia vừa đục thủng lớp nhánh cây đó ư ? Ta dùng hết sức còn chẳng chém đứt nổi một nhánh."
Felice nói hết câu sau đó lại bực mình nghĩ thầm.
"Makira! cô đã tái sinh một tên quái vật gì đây?"
Bụi và cát dần dần tan biến, Felice nhìn ra bóng người đó là một ông lão râu tóc bạc phơ không một mảnh vải che thân, cơ thể lại vô cùng lực lưỡng. Ông lão kia ngó nghiêng xung quanh, xác định nơi này chỉ có một mình Felice ở phía ngoài lớp bảo vệ.
"Ngươi có biết, chặt cây là phạm tội với Mộc Thần không?" - Ông lão hỏi.
Felice định chỉ nhìn chứ không nói gì, nhưng nghĩ lại thì anh ta muốn xác địch xuất thân quá khứ của ông lão kia.
"Ngươi là ai? Mà Mộc Thần là ai vậy? chưa từng nghe qua." - Felice hỏi.
Ông lão nhìn Felice một hồi lâu, ông có vẻ rất đăm chiêu.
"Ta không nhớ nhiều về ký ức tiền kiếp. Còn Mộc Thần ư? Đó là cách người lớn dạy dỗ bọn trẻ con hư, có tật hay bẻ cây gỗ còn non mà thôi. Ha ha ha..." - Ông lão cười ha hả đáp lại, một tay của ông đưa lên gãi gãi đầu.
Felice nghe vậy cười khẩy và cho rằng ông có thể là một lão già vô xuất thân, chỉ được cái sức khỏe mà thôi. Tuy nhiên rõ ràng thứ sức mạnh đó không phải người bình thường có được. Hắn đương nhiên phải dè chừng suy sét ngoại hình của lão. Nhìn sơ qua mà nói, lão có ngoại hình khá giống Nhân tộc. Nói về Nhân tộc, thì có hai chủng đó là Nhân tộc và Nhân Thần tộc.
Nếu ông lão kia chỉ là một tộc Nhân bình thường thì thứ sức mạnh đó thật sự khó tin, vì Nhân tộc thật sự rất yếu ớt và chẳng có khả năng sử dụng sinh lực và năng lượng tinh thần. Vậy thì lão già kia hẳn có khả năng rất cao là Nhân Thần tộc.
Felice từng nghiên cứu rất kỹ về chủng tộc này, vì là hậu duệ của thần, tiềm năng phát triển cùng khó lường. Hắn thân là một vị tướng lĩnh cần phải có sự hiểu biết và cân nhắc các vấn đề này.
Sau khi lồng khớp các suy nghĩ lại với nhau, nếu ông lão kia thuộc về Nhân Thần tộc cổ đại. Vậy thì sức mạnh kinh khủng kia hẳn là có thể tưởng tượng được. Felice tuy có suy nghĩ cẩn thận, nhưng vẫn muốn kiểm chứng thêm lần nữa. Hắn không nghĩ nhiều, liền điều khiển bắt lấy ngọn giáo thẳng thừng mà xông lên.
Ông lão thấy hắn tấn công. Ông lập tức di chuyền rất nhanh, nhoáng một cái đã tiếp cận Felice. Ông chỉnh sẵn tư thế nghiêng người sang một bên để né mũi giáo đang đâm thẳng và vung một cú đấm bằng mu bàn tay trái. Ông lão quá nhanh khiến Felice không thể phản ứng, hắn nhận một cú vỗ ngay giữa mặt. Thân thể hắn bị kéo bay ra phía xa, đập lưng vào một đống đất đá và găm thẳng vào một góc.
"Nhóc con! Ngươi quá vội vàng!" - Ông lão nói.
Đăng bởi | namcsmk |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 21 |