Đối Mặt Với Thủy Quái
Quay trở lại hoàn cảnh của ông lão, kể từ lúc được tái sinh tại hang động đến nay đã được năm ngày. Tại thời điểm ông vừa tìm được cửa hang là vào ba ngày trước, cửa hang nằm ở ví trí khá cao so với mặt đất, thời gian đang là ban đêm. Như một phản ứng của việc đã chết đi quá lâu, ông tự nhiên ngẩng đầu lên trời mong muốn được ngắm nhìn thế gian như trong tưởng tượng của mình. Có vẻ như đó là ông nghĩ như thế nhưng ông lão thật sự đã giật mình, bầu trời quá khác so với những gì mà ông tưởng tượng. Phong cảnh hiện lên trước mắt ông giống như một kỳ quan kỳ lạ.
Ông nhìn thấy sao, mây mù, tinh vân, sao băng thậm chí có cả thứ nhìn như một ngọn núi khổng cách xa nơi ông đứng cả trăm triệu ki-lô-mét, ngọn núi lớn tới mức nó giống như nối liền mặt đất và bầu trời, bốn phía xung quanh thì nhìn không rõ, rất mờ mịt, giống như làn sương. Ngoài ra ông còn thấy các vân lửa màu vàng nhạt đang trôi trên bầu trời, ông không đoán được các vân lửa đó là gì. Theo tưởng tượng của ông, bầu trời chỉ có duy nhất một mặt trăng, nhưng ông lại nhìn thấy có tới tận bảy cái nối liền nhau.
Các vầng trăng từ khuyết tới tròn rồi lại khuyết trải dài ngang bầu trời. Thậm chí, hình như trên mặt trăng còn có những tiểu hành tinh bay xung quanh nó. Chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ như vậy, hai mắt ông trợn tròn, miệng tự nhiên theo phản ứng thốt lên một câu.
"Thế giới này? Nơi này là chỗ quái quỷ nào vậy?"
Ông hình như vì choáng ngợp mà quên mất Laenia đang rất suy yếu, ông trợt giật mình tỉnh lại liền lập tức nhảy xuống từ vị trí mà ông đứng, nơi cách mặt đất mà ông có thể nhìn thấy, khoảng chừng ba trăm mét. Ông nhảy rồi trượt men theo các khối đá lồi lõm. Khi tiếp đất, xung quanh vẫn chỉ là các bãi đá khô cằn, bãi đất đá này trải dài, ông tiếp tục chạy với thời gian là hai ngày.
Trong vòng năm ngày, không thức ăn, không nước uống vì chẳng có bất kỳ sinh vật, cây cối hay chất lỏng nào tồn tại ở nơi này cả, . Ông là người luyện thể nên có thể chịu đựng được, giới hạn của ông đã vượt xa người thường từ lâu. Nhưng Makira đến tận bây giờ cô vẫn có thể tiếp tục trụ được thì ông cũng không hiểu vì sao. Nhưng trong tâm ông vẫn luôn thúc giục phải di chuyển thật nhanh ra khỏi chỗ đất đá khô cằn này trước khi Laenia thực sự tới giới hạn. Ông cứ chạy, cứ chạy khoảng nửa ngày thì phát hiện ra một bờ vực khác. Ông thử nhìn xuống dưới, phía dưới bờ vực này sương khói nhìn rất mù mịt.
Ông nhận ra rằng hình như nơi mình đứng vẫn còn rất cao so với mặt đất, nhưng mà khi ông nhìn lên bầu trời thì vẫn có nhưng đám mây khác. Ông liền nhăn mặt suy nghĩ đôi chút, liệu ông đang đứng ở một nơi rất cao, hay đây là một cái hố sâu chứa đầy sương mù mịt. Ông cần phải quyết định nhanh, xung quanh thì toàn là đất đá, dù có ở lại thì cũng không giải quyết được vấn đề gì. Ông lão không muốn nghĩ nhiều nữa liền nhảy một phát xuống vực rất dứt khoát.
Ông luôn chuẩn bị sẵn tư thế tiếp đất, vì sương mù quá dày đặc, ông cứ rơi xuống mà không cảm nhận được gì. Ông cứ thế rơi tự do khoảng mười giây, làn da và mí mắt của ông thấm dẫm nước sương lạnh buốt, Laenia hình như càng ngày càng tái nhợt đi. Thực sự mà nói đã trôi qua năm ngày mà Laenia vẫn còn tiếp tục trụ được, chưa kể khoảng thời gian trước đó nữa. Ông lão thật sự khâm phục sức sống của cô.
Khung cảnh xung quanh càng ngày càng hiện lên rõ hơn, ông nhìn xuống phía dưới hình như làn sương đang tan dần.
Ngay khi nhìn nhận được cảnh quan thực tế thì lúc này nước sương ẩm ướt không đơn thuần chỉ là nước sương nữa, nó hòa lẫn với mồ hôi lạnh của lão. Nơi ông vừa nhảy khỏi, nó hình như là một nơi thực sự quá cao so với suy nghĩ của lão, và hiện tại ông đang rơi từ trên trời xuống theo đúng nghĩa. Mặt mày của ông lão tối xầm lại, dù ông có mạnh mẽ đến đâu, thì rơi từ độ cao này vẫn sẽ chỉ có một kết quả là tan xương nát thịt mà thôi. Ông cười trừ rồi thốt lên:
"Đúng là người đã chết dù có hồi sinh thì cũng sẽ phải chết, có vẻ như số ta đã cạn không thể sống tiếp."
Rồi ông nhìn sang Makira mà ông đang bế trên tay.
"Xin lỗi cô gái, có vẻ như ta đã kéo ngươi đi chết cùng ta mất rồi."
Ông lão vừa hối hận, vừa suy nghĩ rằng tại sao ông lại có thể quyết định một cách bồng bột như vậy. Nhưng ông cũng chưa từ bỏ hẳn, ông nhìn xuống địa hình phía dưới vẫn còn rất khó nhìn, tiếng gió rít bên tai quá lớn, sức gió cũng thổi quá mạnh khiến mí mắt của lão gẫn như muốn xé toạc ra, ông thậm chí còn cảm thấy khó thở.
Ông suy nghĩ vị trí ông đang tiếp túc rơi vẫn còn khá xa so với mặt đất, ông nhìn địa hình thì có một khoảng chấm nhỏ, rất có khả năng đó là một cái hồ siêu lớn. Nếu ông chịu khó điểu chỉnh cơ thể một chút thì có thể bay về hướng chấm trắng đó được, điều ông lo ngại hiện tại đó là cái chấm đó có thực sự là hồ nước hay nó chỉ đơn giản là một vùng đất trống không. Và nếu ở đó là hồ thật thì dưới đáy hồ có gì, và liệu cô gái này có chịu được lực tác động khi va chạm với mặt hồ hay không?
Tốc độ rơi của cả hai ngày càng nhanh, ông có thể cảm nhận được, càng rơi ông càng nghĩ tỷ lệ sống sót là rất thấp. Nhưng dù có thấp thì vẫn đáng thể thử, biết đâu lại may mắn có thể sống sót. Ông cứ tiếp tục rơi như vậy khoảng mười phút, vị trí của ông lão lúc này chỉ cách khoảng chấm đó không còn xa, mặt hồ đã hiện ra rất rõ ràng rồi. Quả thực là một chiếc hồ rất lớn, hồ lớn như vậy khả năng sẽ không có đá ngầm, ông lão cảm thấy mình vẫn còn chút may mắn.
Ông một tay ôm chặt lấy eo của Laenia, một tay chuẩn bị bịt mũi của cô lại, ông lấy hai chân ôm hai chân lại và hướng sẵn mặt bàn chân của cả hai thẳng đứng với phía mặt hồ, cuối cùng chỉ chờ cho tới khi tiếp xúc trực tiếp với mặt nước.
Bỗng nhiên, không biết từ đâu có một con chim nhìn giống như đại bàng nhưng to lớn hơn rất nhiều , toàn thân lông vũ màu hồng nhạt bay tới dùng hai chân bắt lấy hai bả vai của ông lão. Móng vuốt của con chim cắm vào da thịt khiến cho hai vai của ông lão chảy máu. Ông không biết ý định của con chim là gì, và ông cũng không thể đưa tay ra đánh đuổi nó ngày thời điểm này được. Nhưng con chim lại có một hành động kỳ lạ, nó đang rộng đôi cánh của mình, giống như cố gắng muốn giảm thiểu tốc độ rơi của ông lão vậy. Ông cảm nhận được tốc độ đột ngột giảm sút, ông không còn rơi theo hướng thẳng đứng nữa mà rơi theo hướng hơi chéo dần. Khi gần chạm tới mặt hồ, ông lấy hai chân chạm lướt trên mặt nước cho đến khi ông lão chìm hẳn, mọi thứ đều rất mượt mà và nhẹ nhàng, tất cả là nhờ con chim kỳ lạ kia.
"Con chim này! không ngờ nó lại cứu chúng ta sao?" Ông lão xoay Laenia nằm ngửa trên mặt nước, hai tay ông khoác vào hai bên vai của Laenia và cố gắng kéo cô bơi về phía bờ gần nhất. Con chim kia vẫn chưa bay đi ngay, nó cứ bay đi bay lại trên đầu ông. Loài chim này, ông lão chưa thấy bao giờ, có cơ hội nhìn kỹ thì trông nó thực sự rất to, phải cỡ ba sải tay của ba người trưởng thành mới dài ngang đôi cánh của nó, mà trông nó có vẻ rất sốt ruột.
"Chim ơi! Mày lo lắng cho chúng ta sao?" Ông lão thét lớn, ông muốn xem con chim này có hiểu tiếng người không. Vừa dứt câu, con chim kia bỗng lao xuống phía ông lão rất nhanh, nó lấy hai chân cắp lấy hai vai của Laenia và kéo cô bay đi.
"Ê! Này con chim kia!" Ông lão giật nảy mình hô lên. Con chim không hề để tâm gì tới ông lão, nó cứ thế mà bay đi. Ông lão ngay lập tức bơi thật nhanh để đuối theo. Vừa bơi được một đoạn, ông cảm nhận nước dòng nước đang dần uốn cong lên. Trời đang rất tối, ông nheo mắt lại nhìn xung quanh và cố gắng tìm ra lý do cho hiện tượng này. Mặt nước càng ngày càng dâng lên cao hơn, cao hơn nữa, đến khi ông có thể nhìn thấy rõ một cái bóng đen đang to dần ở ngay dưới mặt nước.
Ông lão hốt hoảng, và vận hết sức bơi nhanh nhất có thể. Nhưng có vẻ như vẫn không thể thoát được thứ bóng đen to đùng kia, nó trồi lên mặt nước và sượt trúng vào một phần da lưng của ông lão, hiện ra là một con thủy quái khổng lồ. Con thủy quái này thân dài như rắn ít cũng phải ba mươi mét, cơ thể đầy những cái vây gai rất lớn, không rõ mắt mũi nó ở đâu chỉ thấy một bộ hàm tròn xoe rộng cũng phải tới năm mét , răng nó xếp đều nhau tạo thành hình xoáy ốc. Bộ hàm của nó nó thể mở to ra và thu vào, chắc hẳn sinh ra để nghiền nát mọi thứ. Bất cứ thứ gì chui vào miệng nó, khi trôi đến ruột thì có là đá thì cũng bị nghiền thành bột. May mắn là ông đã thoát khỏi cú đớp của nó trong gang tấc, tuy phần lưng vẫn bị nó gây tổn thương.
Cố gắng ơi thật nhanh, đó là hành động và cũng là suy nghĩ duy nhất mà ông lão nghĩ lúc này. Nhưng cơ thể con người không sinh ra để sống dưới nước, ông lão có cố gắng bơi nhanh tới đâu thì cũng không thể nhanh bằng loài vật sinh ra đã là sát thủ dưới nước được. Nó đuổi theo ông lão càng lúc càng gần, khiến ông lão tái hết mặt mũi không giám nhìn ra đằng sau nữa.
Không hiểu sao, tuy đúng là ông sẽ bơi không thắng được nó, nhưng ông lại có cảm giác cơ thể yếu ớt hơn bình thường. Thiết nghĩ đó là do đã nhiều ngày rồi ông không ăn uống gì, nhưng cũng đâu đến mức cơ thể suy nhược như thế này.
Trong một khoảng thời gian ngắn, chưa gì con thủy quái kia đã tiến đến rất sát ông lão chỉ cách đúng một cánh tay. Miệng của nó như cái lỗ đen, nó liên tục hút nước để cố gắng khiến ông lão trôi vào miệng nó. Ông lão đã biết nó tiến tới rất gần rồi, ông cảm thấy nên quay lại đối đầu với con thủy quái kia chứ cũng hết cách. Ông quyết định quay người lại tìm cách chống đỡ thì ông chứng kiến được bộ hàm răng xoáy ốc to đùng của nó, nó xoay xoay, nó cuộn vào nơi sâu tít tối tăm kia, chính là cái bụng nó.
" Ối trời đất ơi!" Ông lão tái mặt và thốt lên như thể ông sắp chết thêm lần nữa. Hai tay ông giơ lên bất định vì không biết làm gì. Tự nhiên, ông nghe thấy có một thứ âm thanh lạ, âm thanh đó kêu rít lên, như thể là tiếng bắn pháo hoa ở gần đây vậy. Nó kêu tận ba lần, ông nhìn lên trời thì thấy có ba đốm lửa sáng chói đang bay ngang trên trời. Ba đốm lửa này chính là bay về phía ông lão, nói đúng hơn là mục tiêu của chúng chính là con thủy quái này.
Ba tiếng nổ inh tai vang lên ngay sau khi va chạm vào thân thể của con thủy quái, con quái vật gào thét lên vì đau đớn. Vụ nổ lớn tới mức ông lão cũng suýt bị bỏng vì hơi nóng phát ra. Ông nghĩ cứ thế là hết, nhưng lại tiếp tục có ba tiếng rít khác đang lớn dần.
" Đoàng! đoàng! đoàng!" Ba âm thanh vô cùng lớn lại vang lên sau khi va chạm với con thủy quái. Nó gào hét lên còn lớn hơn lúc trước, nó vùng vẫy rất mạnh hình như đang vô cùng tức giận. Nhưng mà ông cũng suýt quên mất là nhờ vậy mà ông không bị con thủy quái kia ăn thịt nữa. Ông toan định lại tiếp tục bơi đi thật nhanh trước khi con quái thú kia bình tĩnh lại, thì ông lại nghe thấy có tiếng người gọi vang vọng ở đâu đây.
" Ông lão ơi! Nhìn bên này!" Giọng nói trong trẻo vang lên như của một người thiếu nữ. Ông quay người lại, nhận thấy chính là con chim lúc nãy, hình như lần này nhìn kĩ nó còn to hơn cả lúc trước. Trên mình của con chim đó có một người mặc một chiếc áo chùm đen.
"Đó chẳng phải là cô gái đã tái sinh ta sao?" Ông mừng thầm và cũng rất bất ngờ. Ông tự hỏi tại sao cô gái đó mới vừa rồi còn rất suy kiệt, mà bây giờ lại tươi tỉnh đến vậy?
Con chim bay tới phía ông lão, nó lao xuống và cắp lấy hai vai của lão rất nhanh và bay đi, bỏ lại con thủy quái đang cố gắng giãy giụa.
Truyện Linh Cổ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | namcsmk |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |