Tranh Chấp.
- Ngày hôm nay không giao kiếm ra thì đừng hòng rời khỏi đây.
Giọng nói uy hiếp của thiếu niên này làm Tang Thanh nhíu mày bực bội, nhưng hắn biết giải quyết không xong thì đừng nghĩ lông tóc vô thương mà rời khỏi đây, hơn nữa sau khi nghe Ám Vũ nói về hai người này, hắn liền quyết định cho chúng một bài học, để cho bọn họ biết có một số người không thể chọc đến. "Vũ Văn Thiên, thứ tử Vũ Văn gia, đứng hàng thứ ba, là một cái hoàn khố thiếu gia, nhờ vào hoả linh căn địa cấp và tu vi Tụ Linh lục tinh mới có thể đứng vững. Còn bên kia là Phong Nhược Lan, thứ nữ Phong gia, đứng thứ năm, là một cái độc xà nguỵ trang bạch liên hoa, thiên phú đồng dạng như tên kia, bất quá lại là băng linh căn." "Thì ra là băng linh căn hiếm thấy, hơn nữa lại là địa cấp, thế nên mới mong muốn đoạn kiếm."
Tang Thanh nghe đến đây thì đã hiểu tại sao bọn họ mắt để trên đỉnh đầu, cũng như tại sao Phong Nhược Lan lại mong muốn đoạn kiếm. Băng linh sư đối với hàn khí cực độ mẫn cảm, hơn nữa Lam Thần Thiết hàn khí, so với vạn niên hàn băng chỉ có hơn chứ không có kém. Chỉ cần đủ tài năng, hấp thụ thành công hàn khí, liền giúp cho linh căn trở thành thiên cấp, mà Lam Thần Thiết lúc đó cũng trở thành vô dụng sắt rỉ.
Tuy nhiên, hấp thụ loại này hàn khí đối với địa linh căn, yêu cầu tu vi ít nhất là Dẫn Linh cảnh, hơn nữa còn không đến ba thành thành công, mà Phong Nhược Lan ngay cả Ngưng Linh cảnh còn chưa đến, vậy thì nằm mơ cũng vô pháp đem hàn khí của Lam Thần Thiết hấp thu. Đến lúc đó, trừ khi kỳ tích xảy ra, còn không thì không chết cũng bán thân bất toại.
Đối với cực hiếm thấy luyện khí tài liệu như Lam Thần Thiết, một khi đã vào tay Tang Thanh thì đừng mơ tưởng đến việc phá hỏng nó, không thì hắn liền cho bọn họ biết như thế nào là bài học để đời. Hơn nữa, Lam Thần Thiết là một trong những tài liệu mà hắn chuẩn bị để phụ gia cho Huyền, thế nên Phong Nhược Lan thật không may, là nàng ta đã bị hắn ghi vào sổ để thanh toán bút trướng này rồi.
Về phần Vũ Văn Thiên, cũng chỉ là một cái hoàn khố thiếu gia, căn cơ thực lực không vững chắc, so với Tang Hạnh yếu hơn không chỉ là một lần đâu, hơn nữa còn chưa lịch lãm lần nào, chỉ sợ là kinh nghiệm thực chiến cũng chỉ là con số không tròn trĩnh. Mà đối với bản thân đã sống rất lâu ở kiếp trước, trên tay nhuộm đỏ máu của những kẻ đối với hắn động sát ý, Tang Thanh làm sao có thể thua trận này được? Giả mà thua thật, thì hắn cũng nên đập đầu tự tử là vừa.
Đối với Vũ Văn gia cùng Phong gia, nhân tài đông đúc, địa cấp linh căn cũng không thiếu, thế nên hai cái thứ xuất, chắc chắn là không ảnh hưởng gì đến họ. Hơn nữa, đại gia tộc cố kỵ nhất là mặt mũi, vì vậy nên Tang Thanh liền nắm chắc cơ hội, cho đối thủ một bài học nhớ đời. - Trên đời này có những người hay thế lực ngươi không thể chọc, đạo lý này mẫu thân ngươi không dạy cho ngươi sao?
Tang Thanh thanh lãnh thanh âm vang lên, hù doạ Vũ Văn Thiên cùng Phong Nhược Lan, nhưng mà bọn họ rất nhanh liền lấy lại tinh thần, mà Vũ Văn Thiên thì nhanh chóng lên giọng, một dạng không để hắn vào trong mắt: ]
- Một khất cái như ngươi, có thể làm được gì?
- Khất cái cũng có thể đánh chết ngươi.
Bằng một cái tốc độ không tưởng, Tang Thanh liền cho Vũ Văn Thiên một cước, đạp hắn bay thẳng vào tường. Cho dù biết trong Thiên Binh Các cấm động thủ, nhưng đó là quy tắc cho người thường, không phải dành cho kẻ có hắc kim lệnh bài như hắn.
Lúc này, chưởng quầy vốn định lên tiếng ngăn cản Tang Thanh, nhưng khi thấy trong tay hắn là hắc kim lệnh bài đặc thù của nơi đây, hơn nữa lại là hàng thật giá thật thì lão liền nhanh chóng lui ra, trong lòng thầm chửi Vũ Văn Thiên, bởi vì y mà hôm nay Thiên Binh Các rất có thể bị phá hư, thế nên lão liền nhanh chóng tính toán một phen, chuẩn bị cho việc gửi hoá đơn đến Vũ Văn gia nếu như có chuyện.
Tang Thanh sau khi để hắc kim lệnh bài cho chưởng quầy thấy thì liền để Ám Vũ thu vào, nhanh tới mức cả hai đều không nhìn thấy được hắn đã làm gì. Mà lúc này, Vũ Văn Thiên còn đang chật vật đứng dậy, ánh mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Tuy nhiên, hắn cũng không có một chút để ý nào mà chậm rãi đi đến trước mặt y, trong tay xuất hiện một cái đại hoả cầu và nói: - Không ai nói cho ngươi biết rằng đắc tội ai cũng không nên đắc tội cường giả sao?
- Khất cái như ngươi mà là cường giả, ta liền dập đầu ba cái, gọi ngươi gia gia.
Vũ Văn Thiên lời vừa dứt, đại hoả cầu liền thẳng tắp đáp trên mặt y, khiến cho y gào thét đau đớn, cho dù vận dụng linh lực rồi cũng vô pháp xua tan đi ngọn lửa này.
Tang Thanh đối với một kẻ không thượng được mặt bàn sẽ không dùng đến Thánh Dạ Thần Hoả, bởi vì không đáng. Tuy nhiên, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, thế nên hắn liền dùng linh kỹ của bản thân lúc trước ngẫu hứng sáng tạo ra, đem Vũ Văn Thiên thiêu một chút. Mà linh kỹ này, theo thực lực của hắn hiện tại thì ít nhất cũng phải nửa khắc sau mới tán đi, mà bao nhiêu đó cũng có thể huỷ dung người khác đấy.
Lúc này, quay sang Phong Nhược Lan vẫn còn đang run rẩy vì cảnh tượng trước mắt, Tang Thanh khinh thường nói ra một câu, cố tình chọc giận nàng ta, để dễ dàng cho nàng ta lên đường sớm: - Run rẩy như vậy, nếu là ta thì đã sớm chạy về nhà, miễn cho gia tộc mất mặt.
- Ngươi nói cái gì!?
Phong Nhược Lan vừa nghe đến đây thì nổi giận, nàng ta từ trước đến giờ là bảo bối trong gia tộc, chưa bao giờ chịu qua sỉ nhục thế này. Hơn nữa, người làm nàng ta mất mặt lại là một tên khất cái, nên nàng ta liền nuốt không nổi cơn tức này mà xuất chiêu: - Bách Băng Châm!
- Cũng chỉ có như thế.
Sau lưng Phong Nhược Lan xuất hiện một trăm cái băng châm, mà nàng ta linh lực tiêu hao khá nhiều, tốc độ lại chậm, so với Tang Thanh vô ảnh tốc độ liền không đáng một xu. Cũng là vì vậy nên trước khi nàng ta kịp xuất chiêu, hắn đã ném luôn linh kỹ lúc nãy vừa xài vào mặt nàng ta, đồng thời tiêu sái rời đi và để lại câu nói: - Có rất nhiều người trên thế gian này ngươi không thể đắc tội, mà một trong số đó chính là cường giả.
Tang Thanh rời đi, mặc kệ Phong Nhược Lan gào thét đau đớn, mà Vũ Văn Thiên cũng như vậy cùng một đống hỗn độn. Hiển nhiên là lúc nãy ra tay, hắn đã làm hỏng bức tường của lầu hai, thiếu chút là làm cho cả lầu sập luôn, vì vậy chưởng quầy liền phẫn nộ gửi hoá đơn với con số thiên văn về hai gia tộc này, thuận tiện đem hai người vừa bị huỷ dung đến bán sống bán chết ném về gia tộc của bọn họ.
Bởi vì Lam Thần Thiết đến tay, hơn nữa cũng đã trút hết tức giận, Tang Thanh liền ném mọi thứ ra sau đầu, chẳng thèm bận tâm vấn đề gì cả. Tiêu Hà thành này trong mắt hắn rất nhỏ bé, mà tại nơi này cũng chỉ đủ khả năng cho hắn phát triển đến Dẫn Linh cảnh mà thôi. Nếu không phải vì Thiên Dược Phường và Thiên Binh Các có tồn tại ở đây, e là hắn còn chê nhiều hơn nữa.
Khi về đến Tang gia, Tang Thanh liền nhanh như cắt thu hắc bào cùng mặt nạ vào giới chỉ, đồng thời vượt tường nhảy vào trong Thiên Thanh viện, sau thì đi vào trong, đóng cửa lại, bắt đầu bế quan./.
Đăng bởi | Cẩuca |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |