Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Thần Giáo

Phiên bản Dịch · 1002 chữ

Phương Bất Bình phẩy tay: "Đi đi, hiện tại các ngươi chỉ được phép ở trong sơn trại, không được triệu tập thì không được vào tế đàn. Bất quá tối nay các ngươi có thể được thêm một cái đùi gà, coi như thưởng công."

Triệu Trường Hà: "..."

Lập công lớn như vậy mà chỉ được thưởng một môn công pháp phụ cùng một cái đùi gà? Tên đà chủ này chắc chắn là không ưa gì mình rồi, sau này còn lắm rắc rối đây.

Nhưng biết làm sao bây giờ?

Trong Ma giáo hiển nhiên không có người tốt, đã sớm dự đoán sẽ gặp nhiều chông gai, cứ từ từ mà tiến, ít nhất hiện tại cũng có công pháp để luyện.

Đêm xuống.

Trong sơn trại, Triệu Trường Hà vẫn được sắp xếp ở cùng phòng với Lạc Thất, hơn nữa còn là một gian nhà gỗ nhỏ, ngủ chung giường.

Thực ra dọc đường, chỗ nghỉ trọ cũng được sắp xếp như vậy, nhưng Lạc Thất luôn tỏ thái độ khó chịu, không bao giờ chịu ngủ chung với Triệu Trường Hà. Triệu Trường Hà cũng không khách khí chiếm luôn giường, Lạc Thất chỉ đành nằm bò ra bàn ngủ.

Triệu Trường Hà chẳng có chút đồng tình nào, ai bảo ngươi cứ làm mình làm mẩy? Tự làm tự chịu thôi.

Ngược lại tối nay hắn còn cố gắng kéo Lạc Thất dậy khỏi bàn: "Nếu đã không còn giận dỗi, chịu nói chuyện với ta rồi, thì nằm bò ra bàn làm gì? Lên giường ngủ đi."

Cổ tay Lạc Thất khẽ động, Triệu Trường Hà phát hiện mình thậm chí còn không chạm được vào vị đại sư huynh trông có vẻ gầy yếu này, quả nhiên huyền quan nhất trọng cũng không phải dạng vừa. Hắn bất đắc dĩ rụt tay lại: "Kiêu ngạo cái gì chứ? Bây giờ không còn là độc viện của ngoại môn nữa đâu, phải chen chúc thì phải chịu, chẳng lẽ vẫn muốn nằm bò ra bàn?"

Lạc Thất lạnh lùng nói: "Không quen ngủ chung với người khác."

Triệu Trường Hà cười: "Vậy nếu người khác là nữ thì sao?"

Lạc Thất đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hồi lâu, rồi cũng cười nhạo: "Ngươi có biết bây giờ trên mặt ngươi có sẹo, trông dữ tợn lắm không? Kể cả là nữ nhân xấu xí nhất trần gian, đưa đến cửa ta cũng đá ra ngoài."

Trên mặt có sẹo sao? Triệu Trường Hà đã lâu không soi gương nên cũng không rõ lắm, lúc trước khi cứu đứa trẻ đúng là bị chém một nhát, vẫn chưa được xử lý, chắc là thành sẹo thật.

"Có sẹo cũng tốt."

Triệu Trường Hà thản nhiên nói: "Có thể nhắc nhở ta phải làm gì."

Lạc Thất nheo mắt.

Triệu Trường Hà khoanh tay đánh giá đôi mắt phượng cùng hàng lông mày thanh tú của Lạc Thất, tấm tắc khen: "Ta xấu xí một chút thì đã sao, ngược lại ngươi nếu là nữ thì còn được… Cũng không cần là nữ, chỉ cần giả nữ là được."

Lạc Thất tức giận trừng mắt: "Ngươi nghĩ ta không giết được ngươi sao?"

"Ừm..."

Triệu Trường Hà lúc này mới nhớ ra đây không phải hiện thực, nói nhăng nói cuội với đám bạn thân, kiểu nói đùa này ở hiện thực bạn bè nghe xong chỉ cười hề hề, chứ ở đây chắc chắn sẽ bị chém chết, hơn nữa hai người cũng chưa thân thiết đến mức đó.

Nghĩ đến đây, Triệu Trường Hà chán nản, đổi giọng: "Thôi được rồi, ngươi ngủ giường đi, bàn nhường cho ta."

Vẻ mặt Lạc Thất cứng đờ, ngạc nhiên hỏi: "Sao tự nhiên lại đổi tính đổi nết vậy? Dọc đường ngươi chiếm giường ngon lành, còn chẳng thèm hỏi ta một câu."

"Lúc đó ta thấy ta cũng không nợ ngươi cái gì, hình như còn là ta cứu ngươi mới đúng, ngươi lạnh nhạt với ta, ta cần gì phải nịnh nọt? Bây giờ mọi chuyện đã qua…"

"Không ngờ, bản lĩnh chẳng bao nhiêu mà tính tình thì cao ngạo."

"À… Ta cũng vậy."

Triệu Trường Hà phẩy tay: "Đi ngủ đi, ta đọc sách – à mà nói ra ngươi cũng không tin, đại nam nhân sao mà lắm chuyện thế."

Lạc Thất: "... đọc sách của ngươi đi."

Sách ở đây chính là bí kíp Huyết Sát Công.

Sơn trại tuy mới, nhưng mọi thứ đều đầy đủ, trong phòng thậm chí còn có đèn dầu, chỉ là ánh sáng khá mờ ảo đối với Triệu Trường Hà. Nhưng hắn cũng ngạc nhiên phát hiện mình không cần cố gắng lắm cũng nhìn được, cái gọi là "mắt sau lưng" này, hình như không chỉ tăng cường thị lực và thính lực bình thường, mà còn có khả năng nhìn đêm, cảm giác còn nhiều thứ để khám phá.

Chỉ là chữ phồn thể này nhìn thật mỏi mắt.

Nhìn Phương Bất Bình ném cuốn bí kíp cho hắn một cách tùy tiện, bộ dạng không quá quý trọng, nhưng Triệu Trường Hà nhận ra lúc đó đám giáo đồ xung quanh nhìn thấy cuốn sách này còn có vẻ hâm mộ.

Không biết là vì công pháp này thực sự tốt, hay là vì bất kỳ công pháp nào, đối với người bình thường đều rất khó có được…

Đáng tiếc, với cái danh "đầu danh trạng" này, đáng lẽ hắn không nên chỉ đổi được chút đồ này.

Hắn ngồi bên cạnh bàn, nhìn cuốn bí kíp xuất thần, Lạc Thất dựa vào đầu giường nhìn hắn.

Thấy vẻ mặt đờ đẫn của hắn, khóe miệng Lạc Thất hiện lên chút sự hả hê, an ủi: "Cũng đừng nản chí, có được Huyết Sát Công coi như là cũng được…"

Triệu Trường Hà hỏi: "Ngươi đã nghe nói về công pháp này chưa?"

Bạn đang đọc Loạn Thế Thư! của Cơ Xoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.