–
"Loạn Thế Thư không nhìn cấp bậc, mà nhìn chiến tích. Dù ngươi tu luyện cái gì, chỉ cần có chiến tích nổi bật đều có thể được ghi lại, hơn nữa Tiềm Long Bảng, càng chú trọng đến tiềm năng. Chỉ là cái kiểu của ngươi căn bản không tính là chiến đấu, Loạn Thế Thư sẽ không phản ứng, nếu ngươi thực sự giết chết Lạc Chấn Vũ trong một trận chiến, thì có lẽ ngươi đã lên bảng rồi…"
"Ra là vậy…"
Triệu Trường Hà vuốt cằm: "Vậy rắc vôi trong lúc chiến đấu có tính là ám toán không?"
"Chỉ cần đang giao chiến, thì dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng được coi là kinh nghiệm và trí tuệ chiến đấu, có thể lấy yếu thắng mạnh chính là bản lĩnh của ngươi. Đám giang hồ hào kiệt thấy kiểu này là hèn hạ, nhưng Loạn Thế Thư lại công nhận… Bởi vì cái gọi là thiên đạo bất biến, không vì Nghiêu mà tồn tại, cũng không vì Kiệt mà biến mất."
Triệu Trường Hà: "?"
"Sao vậy? Ánh mắt đó của ngươi là sao?"
"Sao các ngươi lại biết Nghiêu và Kiệt?"
"Cái gì chúng ta các ngươi, ngươi từ trong khe núi ra cũng có thể nghe nói, tại sao ta lại không thể biết?"
"Không, cái này… Thôi bỏ đi."
Cái thế giới quái quỷ gì thế này, không biết trong sơn trại có sách lịch sử không, lúc nào phải tìm đọc thử mới được.
Lạc Thất hỏi: "Sao vậy, nghe giọng điệu của ngươi, hình như rất hứng thú với bảng xếp hạng?"
Triệu Trường Hà không có ý định tranh giành thứ hạng với người khác, hắn tìm hiểu những thứ này chỉ là để hiểu rõ thế giới quan. Tất nhiên Lạc Thất hỏi như vậy, hắn cũng chỉ có thể đáp lại: "Ai mà chẳng muốn nổi tiếng trên bảng chứ, thật là ngầu a… à không phải…"
Lạc Thất cười híp mắt vỗ vai hắn: "Thiên bảng mười người, Địa bảng ba mươi sáu, Nhân bảng bảy mươi hai, Tiềm Long bảng dành cho người dưới hai mươi lăm tuổi, không giới hạn số lượng. Cố gắng lên, mười chín tuổi mới bắt đầu xuống núi, Triệu Trường Hà huynh đài."
Triệu Trường Hà liếc hắn, đột nhiên cười nói: "Dạo này ngươi hay cười nhỉ, đây mới là con người thật của ngươi sao?"
Lạc Thất lập tức nghiêm mặt, hừ một tiếng rồi quay về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Trường Hà nhìn bánh ngô mà tạp dịch đưa tới, u oán than thở:
"Chỉ có thế này cho bữa sáng thôi à? Còn chẳng bằng bữa sáng ở khách sạn dọc đường."
Lạc Thất muốn nói lại thôi. Tên này tối qua sau khi lảm nhảm một hồi, lại quay ra ngồi luyện cung mã bộ nửa canh giờ, mệt lả người mới chịu đi ngủ, vừa đặt đầu xuống bàn là ngáy khò khò, khiến hắn cũng mất ngủ cả đêm.
Nhưng sự cố gắng này có thể là một bước ngoặt.
Lạc Thất không biết nên cười nhạo hắn không biết lượng sức mình hay nên cổ vũ hắn, chỉ lặng lẽ gặm miếng bánh ngô, nói: "Mùa đông mà có cái ăn là tốt lắm rồi. Tối qua ta với ngươi còn được ăn đùi gà, biết bao nhiêu người thèm nhỏ dãi đấy."
Triệu Trường Hà bừng tỉnh. Bất kể đây là một thế giới đề cao võ lực hay là một thế giới chỉ đề cao học vấn, tóm lại là một thế giới cổ đại, với năng suất cổ đại, ngay cả địa chủ cũng chưa chắc ngày nào cũng được ăn thịt, huống hồ đây còn là "Loạn Thế", biết bao nhiêu người còn chưa đủ ăn, có được bữa sáng no bụng đã là may mắn lắm rồi.
Nghĩ vậy, hắn lại thấy lo lắng, nhu cầu dinh dưỡng của Huyết Sát Công không phải chuyện đùa, chỉ dựa vào bánh ngô thì không đủ, không biết làm nhiệm vụ có được gì không.
Chẳng lẽ cũng phải đi cướp bóc?
Nơi này không chỉ có bánh ngô là không quen, còn nhiều thứ khác cũng bất tiện.
Ví dụ như phía sau sơn trại có một thác nước, đổ xuống tạo thành một cái đầm, rồi chia thành nhiều dòng suối nhỏ chảy xuống núi, cảnh sắc quả thực rất đẹp. Nước sinh hoạt hàng ngày đều do tạp dịch đến đây gánh… nhưng mà sẽ không có ai gánh nước cho ngươi rửa mặt, đó là nước để uống. Thời tiết này ai mà nhảy xuống đầm tắm được? Sống thế nào được chứ…
Lạc Thất gãi đầu gãi tai, cũng càu nhàu: "Ta chưa bao giờ không tắm nhiều ngày như vậy… Chỗ khỉ ho cò gáy gì thế này. Bao nhiêu người cầu còn không được vào Lạc Gia, ngươi thì hay rồi, biến thành tội phạm truy nã."
Triệu Trường Hà đáp lại một tiếng "Ừ": "Chuyện này để sau hẵng nói…"
Lạc Thất quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn. Hắn biết mình đang cố tình gây sự, chuyện này đâu có liên quan gì đến Triệu Trường Hà.
Thật ra bản thân Triệu Trường Hà cũng vậy, quen sống trong cuộc sống hiện đại tiện nghi, giờ biến thành thế này, nên hắn hoàn toàn hiểu được sự càu nhàu vô lý của Lạc Thất. Giờ phút này nếu ả mù kia xuất hiện trước mặt, Triệu Trường Hà chắc chắn sẽ cho ả ta một bạt tai.
Không biết mấy tên sơn đại vương khác làm sao mà sống sung sướng được… Nhưng hắn biết, muốn sung sướng thì cũng phải làm sơn đại vương, chứ không phải tiểu lâu la.
"Không nói chuyện với ngươi nữa, ta đi luyện công đây."
Triệu Trường Hà không nói nhiều, gặm nốt miếng bánh ngô, rồi đi thẳng đến diễn võ trường trong trại.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 91 |