Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên bản Dịch · 1023 chữ

Chương 2: –

Hắn vốn không phải là một học sinh ngoan ngoãn, vả lại tâm trạng hiện tại của hắn cũng không được ổn định cho lắm.

Ngày ngày sống trong cảnh chém giết đẫm máu, áp lực tinh thần như một gánh nặng vô hình đè lên vai hắn. Ngủ còn mệt mỏi hơn cả lúc thức. Cứ tiếp tục như vậy, thân thể hắn không thể nào chịu đựng nổi. Hơn nữa, giấc mơ này lại vô cùng chân thật, mỗi lần hắn đều bị loạn đao chém chết, hoặc bị đánh lén cắt cổ, thậm chí còn chết một cách khó hiểu bởi những đòn tấn công diện rộng. Cảm giác tim đập nhanh và đau đớn đều rất chân thật, đủ để khiến người ta phát điên.

Đi khám bác sĩ, bác sĩ nói hắn bị nghiện game hoặc tiểu thuyết, khuyên hắn nên tránh xa internet, thậm chí còn suýt nữa bảo hắn đi điện giật.

Nhưng Triệu Trường Hà biết mình đã lâu không chơi game, huống hồ những cảnh tượng trong mơ hoàn toàn khác với những trò chơi hắn từng chơi, chỉ có một vài yếu tố tương đồng – võ hiệp huyền huyễn không phải đều là đao thương kiếm kích sao? Không thể nào khác được.

Là do tiểu thuyết? Nhưng bộ tiểu thuyết Triệu Trường Hà đang viết trên Khởi Điểm đã bị drop mấy tháng rồi, mấy tháng nay hắn còn chưa từng mở app Khởi Điểm.

Hàng ngày hắn đều chăm chỉ tập gym, chơi bóng rổ, còn là thành viên của câu lạc bộ bắn cung, lối sống rất lành mạnh, tại sao lại ra nông nỗi này?

Mệt mỏi bước ra khỏi cổng trường, buổi sáng giờ học đường vắng vẻ, chỉ lác đác vài cặp đôi trốn học đi chơi, ăn uống. Một cây xúc xích nướng, hai người chia nhau, Triệu Trường Hà nhìn thấy liền trợn trắng mắt.

Hắn chỉ muốn nhét cây xúc xích nướng đó vào mồm ả yêu nữ kia.

Thật ra trong lòng chàng trai FA này cũng có chút ghen tị... Triệu Trường Hà bĩu môi, không thèm nhìn mấy cặp đôi đang thể hiện tình cảm, rồi đột nhiên rẽ vào một con hẻm nhỏ gần trường.

Đây là một con hẻm cụt, hai bên là các cửa hàng, lúc này hầu hết đều đóng cửa. Triệu Trường Hà đi đến cuối con hẻm yên tĩnh, nơi có một cửa hàng nhỏ đang mở cửa, biển hiệu đề ba chữ "Loạn Thế Ốc", bên cạnh treo tấm bảng nhỏ "Xem bói, giải mộng".

Đây là một quán bói toán mới mở được ba ngày, vô cùng khiêm tốn, nhưng danh tiếng lại lan truyền rất nhanh.

Lý do không gì khác, chính là vì cô chủ quán là nữ, lại còn rất xinh đẹp. Đám con trai háo sắc lập tức xôn xao bàn tán suốt mấy ngày. Hôm qua Triệu Trường Hà nghe tin cũng tò mò đến xem, nhưng đương nhiên mục đích của hắn khác với những người khác, hắn thực sự muốn giải mộng.

Bước vào quán, bên trong không bật đèn, có vẻ hơi tối. Một nữ tử tóc ngắn đang ngồi yên lặng ở một góc, nhắm mắt lại sắp xếp những tấm thẻ bài trên bàn.

Nàng mặc bộ đồ võ sĩ cổ trang màu đen, trông như bước ra từ phim võ hiệp, quả thực rất đẹp. Hơn nữa, dáng vẻ nhắm mắt lại an tĩnh của nàng, trông như một bức tượng. Nhưng Triệu Trường Hà nhìn kỹ, lại cảm thấy một sự thần bí và ma mị.

Người bình thường nhắm mắt lại thì sao có thể sắp xếp đồ đạc được?

"Nhắm mắt lúc xem bói còn có thể nói là để tạo cảm giác huyền bí, nhưng ngươi ngồi trong phòng dọn dẹp đồ đạc mà cũng nhắm mắt là sao?"

Triệu Trường Hà đột nhiên lên tiếng.

Nữ tử vẫn không ngẩng đầu lên, như thể đã biết hắn đến từ trước: "Tại sao không thể là vì ta thực sự bị mù?"

"Ngươi còn chẳng có gậy dò đường, lừa ai vậy."

"Ta không cần."

Nữ tử bình tĩnh đáp: "Ngược lại là ngươi, hôm qua còn mắng ta bị điên, hôm nay lại đến, là cuối cùng cũng hiểu ra người bị điên chính là ngươi sao?"

Triệu Trường Hà nói: "Vì ngươi nói cái gì mà chữa bệnh bằng cách đi vào giấc mơ, nghe quá hoang đường. Nói với ai, ai mà chẳng mắng ngươi bị điên?"

Nữ tử thản nhiên nói: "Chưa chắc, ta nói với người khác, có người còn thành tâm mời ta cùng họ vào mơ... Ta nghĩ ngươi nên tìm câu trả lời từ đây, tại sao ngươi không có bạn gái."

Bị vả mặt đau không tả nổi, Triệu Trường Hà hận bản thân hôm qua vì muốn giải thích giấc mơ mà tiết lộ quá nhiều chuyện riêng tư, hối hận không kịp, cứng miệng nói: "Ai thèm mơ với ngươi chứ... Mà ngươi nói những lời này, sao mà biểu cảm với giọng điệu lại bình thản như vậy? Giống như người máy ấy."

Nữ tử nói: "Nói sự thật thì cần gì biểu cảm hay giọng điệu đặc biệt."

Khốn kiếp... Triệu Trường Hà đành phải chuyển chủ đề: "Kệ ngươi giả hay thật, hôm nay ta đến để thử xem cái trò ‘đi vào giấc mơ’ là trò quỷ như nào."

"Người bình thường mơ thấy giấc mơ mà mình có thể hoàn toàn kiểm soát hành vi, muốn gì được nấy, hẳn là ngươi mơ thấy tương tự chi mộng?"

"Đúng vậy." Triệu Trường Hà cảm thấy cách dùng từ của nàng ta bắt đầu kỳ quái, ví dụ như từ "chi", người bình thường đâu có dùng như vậy?

Nữ tử tiếp tục nói: "Nhưng giấc mơ của ngươi mấy hôm nay lại chỉ có thể kiểm soát hành động của bản thân, không kiểm soát được những thứ khác, mỗi lần đều không như ý muốn, đúng không?"

Bạn đang đọc Loạn Thế Thư! của Cơ Xoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.