Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

Trông thật giống một tên học trò nghèo đang chăm chỉ học hành.

Hắn còn đang tập tư thế ngồi tấn, tay trái cầm sách, tay phải cầm một thanh đao, khoa tay múa chân tập chém xuống, hết lần này đến lần khác.

Trước mặt hắn là một khúc gỗ, có vẻ như hắn đang cố gắng chém mỗi nhát đao vào cùng một vị trí, nhưng hiện tại thì loạn xạ cả lên, khúc gỗ chi chít vết chém.

Lạc Thất dám chắc mình chưa từng thấy ai luyện tập chăm chỉ như vậy... Mặc dù hắn cũng không gặp nhiều người.

Triệu Trường Hà quay đầu lại thấy hắn về, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: "Về rồi à?"

Vẻ mặt vui mừng tự nhiên đó khiến Lạc Thất cảm thấy kỳ lạ: "Ngươi vui cái gì?"

"Ừm... Sợ ngươi gặp nguy hiểm."

Triệu Trường Hà cười nói: "Trông có vẻ ổn? Không sao là tốt rồi. Ăn cơm chưa?"

Ánh mắt Lạc Thất càng thêm kỳ quái, một lúc sau mới nói: "Ăn rồi."

Thật ra cả ngày hôm nay, ngoài miếng bánh ngô buổi sáng, Lạc Thất chưa ăn gì cả. Lời nói dối vừa thốt ra, bụng liền "ọt ọt" kêu lên một tiếng phụ họa.

Lạc Thất đỏ mặt, trừng mắt nhìn Triệu Trường Hà.

Triệu Trường Hà nào hơi đâu so đo với hắn, xoay người vào nhà: "Ta sợ ngươi giữa trời băng tuyết không có gì ăn, nên để dành chút cơm cho ngươi... Ngươi về vừa kịp lúc, cơm vẫn còn ấm."

Lạc Thất như người mộng du đi theo vào nhà, nhìn bát cơm thừa trên bàn, trong lòng rối bời.

Nhìn vẻ mặt ngây người của hắn, Triệu Trường Hà nhăn mặt nói: "Không lẽ chê ta ăn rồi? Chịu khó đi, đại sư huynh."

Lạc Thất không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống bên bàn, nhìn bát cơm.

Trong cơm còn có một miếng thịt.

"Ngươi... lúc này càng cần ăn thịt."

Hắn nói với giọng điệu khó hiểu.

Triệu Trường Hà xua tay: "Buổi trưa ta ăn ba phần rồi, no lắm, không đói."

Lạc Thất không nói gì. Nào có lý nào ăn trưa xong thì buổi tối không cần ăn...

Triệu Trường Hà ngồi bên cạnh hắn, hỏi: "Mùa đông này, làm gì có khách thương qua lại? Nhiệm vụ kiểu này làm thế nào?"

"Thỉnh thoảng vẫn có, nếu thực sự không có..."

Lạc Thất ngập ngừng một chút, không nói tiếp, rồi lại quay sang nhìn Triệu Trường Hà với vẻ mặt kỳ lạ: "Có lẽ mùa đông này chúng ta sẽ phải làm rất nhiều chuyện, ngươi không lo lắng gì sao? Vậy sự phẫn nộ của ngươi lúc đó chẳng phải rất mâu thuẫn sao?"

Triệu Trường Hà ngẩn ngơ nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Trước khi ngươi về, ta đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, có vài điều muốn bàn bạc với ngươi."

Lạc Thất ngạc nhiên: "Chuyện gì?"

"Lúc trước không còn cách nào khác, chỉ có thể làm liều, bây giờ chúng ta đã có đường lui."

Triệu Trường Hà hạ giọng: "Ví dụ như, có thể chọn đối tượng cướp bóc hay không? Giống như Lạc gia vậy, cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, chẳng phải cũng có thể tự xưng là hành hiệp trượng nghĩa sao? Ta nghi ngờ nguồn thu nhập của rất nhiều đại hiệp là từ đây mà ra..."

Sắc mặt Lạc Thất trở nên vô cùng kỳ lạ, nhìn Triệu Trường Hà một lúc lâu mới bật cười: "Cứ tưởng ngươi là anh hùng hảo hán, ai ngờ lại ngây thơ như vậy."

"Ngây thơ sao? Có thể."

Triệu Trường Hà thấp giọng nói: "Chỉ là có một thứ ta thực sự không muốn đánh mất."

Lạc Thất không chế nhạo hắn nữa, cúi đầu chọc những hạt cơm trong bát: "Thân ở ma quật, há có thể tự do tự tại. Trong lòng ngươi có suy tính, nhưng làm không được đâu."

Triệu Trường Hà nói: "Bây giờ chưa làm được, thì cố gắng mạnh lên. Hôm nay ta cũng đã nhìn ra, Ma giáo rất coi trọng thực lực. Ngươi mạnh, người khác sẽ nể ngươi, không ai dám nhiều lời. Giống như ngươi là đội trưởng, ít ra cũng có quyền quyết định trong đội của mình, nếu một ngày nào đó ngươi là đà chủ thì sao? Vậy thì nơi này chẳng phải do ngươi quyết định hay sao."

Triệu Trường Hà còn một câu chưa nói ra.

Chỉ cần có đủ năng lực để đối phó với sự truy sát sau này, thì cùng lắm là bỏ trốn. Chỉ là một cái sơn trại rách nát, muốn chạy thì có gì khó.

Khách lạ tha hương, ai quan tâm ai chứ. Đều là thổ phỉ cả, thì thêm một tên phản đồ cũng chẳng sao.

"Haizz..."

Lạc Thất cũng không biết có hiểu được ý của hắn hay không, chỉ thở dài một tiếng: "Hy vọng ngươi giữ được lương tâm và sự ngây thơ của mình. Giống như bát cơm này... Cám ơn."

Triệu Trường Hà cười nói: "Giọng điệu này mới đúng chứ, giờ chúng ta là bạn bè mà."

Lạc Thất "Ừ" một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Đã lâu lắm rồi."

Thật ra, không chỉ là bạn bè, mà còn là sự nương tựa lẫn nhau, chỉ là Lạc Thất chưa từng nghĩ từ này sẽ xuất hiện giữa hắn và ai đó.

"Vậy tối nay có thể ngủ chung không?"

Triệu Trường Hà gõ bàn: "Ta nói ngươi đủ chưa, cái cảnh một mình ngủ trên giường, một mình nằm sấp trên bàn còn muốn chịu đựng đến bao giờ nữa? Dù ngươi nói gì thì nói, tối nay ta cũng ngủ trên giường, lạnh chết ta mất."

"..."

Lạc Thất ngập ngừng nói: "Ngươi ngủ giường là được rồi. Hoặc là nếu một ngày nào đó ta chết ở bên ngoài, ngươi cũng không cần phải bận tâm đến chuyện này nữa."

Bạn đang đọc Loạn Thế Thư! của Cơ Xoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.