–
"Tắm mùa đông, ghê thật."
Triệu Trường Hà cũng hơi ngứa ngáy, nhưng lại có chút sợ hãi. Chưa từng thử tắm mùa đông, cảm giác cởi đồ ra đã chịu không nổi, chứ đừng nói đến xuống nước. Quả nhiên người ta muốn làm gì thì làm…
"Ngươi cũng đi đi, hôi chết đi được, ai mà ngủ chung với ngươi."
Lạc Thất tự tìm cho mình một cái cớ hoàn hảo: "Không phải ta nói khoác đâu, ngươi thực sự rất hôi."
Triệu Trường Hà có chút khó xử: "Lạnh như vậy, ngươi Huyền Quan nhất trọng còn chịu được, ta chỉ là tay mơ thôi."
"Đàn ông con trai, người ta chưa luyện võ cũng dám tắm sông mùa đông, ngươi dù sao cũng luyện được vài ngày rồi, đừng sợ."
Lạc Thất cười híp mắt, lấy tay từ sau lưng ra, trên tay là một hồ lô rượu: "Mang rượu nóng đến cho ngươi, cũng có chút tác dụng."
Triệu Trường Hà mừng rỡ: "Rượu nóng ở đâu ra vậy?"
"Hôm nay ta vào thành mua ít đồ."
Lạc Thất như ảo thuật, lại lấy ra một gói giấy dầu: "Còn có thịt nướng nữa, thưởng cho ngươi luyện công vất vả."
Triệu Trường Hà ngạc nhiên: "Ngươi không phải tự bỏ tiền túi ra, dùng mấy thứ này để báo cáo thành tích chứ? Dù ngươi mang theo bao nhiêu tiền khi rời nhà, cũng không đủ dùng đâu."
"Hôm nay ta cho bọn họ đi săn thú. Mùa đông tuy ít thú rừng, nhưng vẫn có, làm chút gà rừng, thỏ rừng để báo cáo thành tích, tạm thời đối phó được. Cũng vì vậy mà xong việc sớm hơn, ta tranh thủ vào thành một chuyến."
Lạc Thất nghiêm mặt: "Ngươi có đi hay không thì bảo, lắm lời thật."
"Đi đi đi!"
Triệu Trường Hà giật lấy hồ lô rượu và gói giấy dầu, chạy ra ngoài: "Ta ra đó vừa ăn vừa tắm, ăn xong còn nóng thì nhảy xuống luôn."
Lạc Thất thản nhiên đi vào phòng, liếc nhìn cơm canh trên bàn, khẽ mỉm cười.
Hắn đang gặp biến cố, trên người không còn nhiều tiền, hôm nay mua mấy thứ này là hết sạch, bản thân hắn cũng chưa ăn gì, vì biết về nhà sẽ có cơm ăn.
Ngươi để cơm cho ta, ta mua rượu cho ngươi.
Lẽ thường tình.
Văng vẳng nghe thấy tiếng ồn ào từ cổng trại, có người đang hô: "Ban đêm không được ra khỏi trại!"
Giọng Triệu Trường Hà vọng lại: "Sao ta chưa từng nghe thấy lệnh giới nghiêm nào nhỉ? Ít lấy lông gà ra làm lệnh tiễn đi, ta chỉ ra ngoài tắm thôi mà lắm chuyện vậy!"
"Ừm… Triệu, Triệu lão đại…"
"Ồ, là các ngươi à, các ngươi còn phải canh cửa sao? Được rồi được rồi, đều là người một nhà cả, tránh ra."
"Biết là Triệu lão đại thì chúng ta đã không cản rồi, người quen cả mà."
Giọng nói dần xa.
Đều là đại ca cả rồi… Nhìn tình hình này càng ngày càng giống ổ cướp. Lạc Thất chậm rãi ăn cơm, bỗng nhiên bật cười.
Thiếu niên chất phác?
Không nói đến chuyện cướp bóc hay không, rõ ràng là một tên giang hồ bẩm sinh, thích nghi với nơi này còn nhanh hơn cả hắn, mới vài ngày đã nổi như cồn. Ai mà biết tại sao tên này lúc đầu lại tạo ấn tượng ngây thơ, chất phác như vậy, thật kỳ lạ.
Lạc Thất chợt nghĩ, thật ra hắn và Triệu Trường Hà cũng không có giao tình gì, trước khi xảy ra biến cố, cả hai mới nói với nhau vài câu? Triệu Trường Hà đối xử tốt với hắn, chủ yếu là vì ở nơi đất khách quê người, lại thêm chút áy náy, Lạc Thất dù sao cũng là người quen, nên tự nhiên thân thiết hơn.
Chờ sau này hắn như cá gặp nước, quen biết với tất cả mọi người, khi đó Lạc Thất sẽ không còn gì đặc biệt nữa, biết đâu giao tình với người khác còn tốt hơn cả với hắn.
Cũng tốt, ai cũng có con đường riêng của mình.
Lạc Thất ung dung dọn dẹp bát đũa, rồi ngồi lên giường nhắm mắt luyện công.
Thật ra hắn cũng rất chăm chỉ… Chỉ là Triệu Trường Hà quá biến thái, Lạc Thất chưa từng thấy ai luyện công điên cuồng như vậy.
Vận chuyển khí cơ được một lúc, tiếng bước chân vang lên, Triệu Trường Hà đã trở về.
Lạc Thất ngạc nhiên mở mắt: "Sao nhanh vậy?"
"Ta ra đó nghĩ lại, rượu sao có thể uống một mình? Đương nhiên phải quay lại uống với ngươi chứ."
Triệu Trường Hà tắm xong, tinh thần sảng khoái, rót rượu ra chén, cười nói: "Nói thật là không lạnh như tưởng tượng, ta cũng ghê gớm đấy chứ! Lần sau tắm chung nhé."
Ai thèm tắm chung với ngươi!
Lạc Thất bĩu môi, nhìn hơi rượu bốc lên, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn hẳn, thuận miệng nói: "À, ta thấy lệnh truy nã của ngươi ở cổng thành, triều đình rất coi trọng ngươi đấy, với bộ dạng này của ngươi, e là sau này khó mà sống giữa người thường."
"Đương nhiên rồi! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta nghe được nguyên nhân diệt Lạc gia, hóa ra Lạc Chấn Vũ đó là hoàng tử!"
Triệu Trường Hà đưa chén rượu qua, cười nói: "Ngươi ở sơn trang lâu như vậy, có nhìn ra tên đó có long khí gì không?"
Tay Lạc Thất cầm chén hơi run lên, rượu sóng sánh, gợn lên những lớp sóng nhỏ.
Nhưng rồi hắn nhanh chóng cười như không có chuyện gì: "Nguyên nhân này quả nhiên kinh người, làm ta sợ đến run tay… Ngươi sau này ra ngoài phải cẩn thận đấy."
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 36 |