–
Xung quanh vẫn còn những tên áo đen đang tàn sát bừa bãi, phá cửa xông vào nhà, cướp bóc tài sản. Thị lực được cường hóa giúp Triệu Trường Hà nhìn rõ cảnh tượng một tên áo đen đang kéo một người phụ nữ ra lề đường cưỡng hiếp, xung quanh là đám người áo đen cười hô hố.
Đây là cái gọi là "vị trí ban đầu sẽ ở một nơi an toàn"?
Xuất hiện ở khu rừng ngoài thôn, không phải trực tiếp trong thôn, đám hung thủ không biết đến sự tồn tại của hắn, có thể lặng lẽ rời đi, như vậy coi như an toàn?
Hắn thấy một tên áo đen đang dắt bò, kéo theo một đống đồ đạc dính máu, sốt ruột hét lên: "Gần hết rồi, cái thôn nghèo nàn này thì có gì đáng cướp? Mặt trời sắp lặn rồi, giết hết đi, đừng để lại hậu hoạn."
Nhìn thấy tên áo đen giơ đao lên, định chém xuống một đứa trẻ gần đó, Triệu Trường Hà bùng lửa giận, không thể kiềm chế được nữa, tiện tay vớ lấy một khúc cây to trong rừng, lao ra ngoài.
Mà khoan, trước đây mỗi lần nằm mơ đều có thanh đại đao, sao giờ lại không có... Kệ đi, lo cái quái gì, chỉ là mơ thôi! Theo kinh nghiệm, chết là tỉnh, tỉnh rồi lại đi hỏi ả mù kia đang giở trò gì!
"Bốp!"
Khúc cây gào thét lao tới. Tên áo đen không kịp đề phòng, bị đánh văng cây đao trong tay. Triệu Trường Hà thừa thắng xông lên, vung cây đập mạnh vào mặt hắn ta, máu tươi bắn tung tóe.
Tên áo đen ôm đầu kêu la thảm thiết. Đồng bọn của hắn ngạc nhiên nhìn lại. Triệu Trường Hà nhanh chóng kéo đứa trẻ phía sau, xoay người bỏ chạy. Đánh nhau với cả đám người rõ ràng là không lại, cứu người quan trọng hơn.
Bỗng có người cười khẩy: "Còn có người sống sót kìa. Giết!"
Đám người áo đen nhe răng cười, đồng loạt đuổi theo. Triệu Trường Hà dắt theo đứa trẻ làm sao chạy thoát? Hắn "nhìn thấy" rõ ràng cảnh tượng sau lưng, một thanh trường đao đang chém xuống gáy hắn.
Con mắt sau lưng, thật sự có tác dụng?
Triệu Trường Hà vội vàng nghiêng người, vung cây lên đỡ đòn. Khúc cây bị chém làm đôi. Hắn nhanh chóng lách người, thanh trường đao lướt qua mặt hắn, để lại một vết thương dài rướm máu.
Nhưng chỉ trong chốc lát, đứa trẻ đã bị một tên khác chém ngã.
Triệu Trường Hà mặc kệ cơn đau trên mặt, đầu óc trống rỗng.
Đứa trẻ đã chết... Chết ngay trước mặt hắn, mà hắn không cứu được.
Hình như trong thôn này không còn ai sống sót nữa...
"Chết tiệt!"
Triệu Trường Hà phẫn nộ gầm lên, vung loạn xạ khúc cây gãy trong tay.
"Thì ra là một tên nhà quê chưa từng luyện võ, chỉ có chút sức lực."
Đám người áo đen cười nhạo. Tên bị hắn đập gậy vào đầu lúc nãy đã lắc lư đứng dậy, dễ dàng tránh được đòn tấn công loạn xạ của Triệu Trường Hà, thanh trường đao trong tay nhẹ nhàng hướng về phía cổ họng hắn.
Xong rồi.
Không thoát được.
Ác mộng chó má gì chứ! Không chỉ kinh tởm hơn trước, mà độ khó còn tăng lên!
Vừa nghĩ đến đây, bỗng có tiếng vũ khí xé gió gào thét, "Đinh" một tiếng, thanh trường đao của tên áo đen bị đánh văng ra.
Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa từ xa đến gần, một người đang phi ngựa tới. Ngựa còn chưa tới, người cưỡi ngựa đã phóng người lên. Triệu Trường Hà chỉ kịp nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp mặc đồ đỏ lóe lên, kiếm khí lạnh lẽo, xung quanh bỗng nhiên máu tươi phun tung tóe, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên gần như cùng lúc, rồi đột ngột im bặt.
Con ngựa lúc này mới phi đến trước mặt, bóng đỏ xoay người, trở lại yên ngựa.
Triệu Trường Hà lúc này mới nhìn rõ, đó là một nữ tử mặc đồ đỏ, tóc cột cao, cưỡi con tuấn mã màu xanh, bên hông đeo một thanh trường kiếm vỏ đỏ, đôi mắt sáng như điện, tư thế oai phong lẫm liệt.
"Bịch, bịch, bịch..."
Tiếng động liên tiếp vang lên, đám người áo đen lần lượt ngã xuống đất, tất cả đều đã chết tại chỗ.
Triệu Trường Hà mơ màng sống trong cảnh chém giết hỗn loạn đã lâu, giờ mới hiểu được câu "một kiếm rơi chín nhạn" trong tiểu thuyết là như thế nào.
Đây mới là võ học! Thực sự có thứ này tồn tại!
Nữ tử nhìn quanh cảnh tượng thảm khốc xung quanh, ánh mắt thoáng buồn bã, lẩm bẩm: "Giá mà đến sớm hơn một chút..."
Triệu Trường Hà thở hổn hển, thoát chết trong gang tấc nhưng sự phẫn uất trước thảm kịch của thôn vẫn không hề giảm bớt. Hắn quên cả cảm ơn, ngẩng đầu hỏi nữ tử: "Những người này là ai?"
Nữ tử lặng lẽ lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Ta chỉ đi ngang qua... Nhưng có lẽ có chút manh mối. Cho hỏi, Lạc Gia Trang đi đường nào?"
Thì ra chỉ là đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này nên ra tay... Triệu Trường Hà nào biết Lạc Gia Trang là cái gì, chỉ đành lắc đầu.
Nhìn vẻ mặt hoang mang của Triệu Trường Hà, nữ tử cũng hiểu được tâm trạng của hắn lúc này, không nói nhiều, tự mình phi ngựa đi một vòng, rồi nhìn thấy tấm bia đá ở đầu thôn, trên đó đề ba chữ "Triệu Thố". Nàng gật đầu: "Triệu Thố, trước đó hỏi đường người ta bảo là đi qua Triệu Thố khoảng mười dặm nữa là tới, vậy là đúng đường rồi..."
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 82 |