–
Lạc Thất nghe vậy liền quên hết những suy nghĩ vẩn vơ, kinh hãi hỏi: "Sẽ nổ tung sao?"
"Cảm giác... Chắc là không, không có cảm giác muốn nổ tung... Chỉ là, chỉ là rất khó chịu, khó chịu hơn cả sốt cao, rất nhiều con kiến đang cắn ta, sắp chui vào tận xương rồi..."
Giữa trời tuyết lạnh giá, mồ hôi to như hạt đậu túa ra trên trán Triệu Trường Hà, có thể thấy hắn đang đau đớn đến cùng cực.
Lạc Thất im lặng.
Cả hai đều nhớ đến lời Phương Bất Bình nói lúc mới gia nhập: "Tu luyện ma công sẽ rất đau khổ."
Lúc trước còn chưa cảm nhận được, còn nghĩ Phương Bất Bình đang nói quá để dọa Triệu Trường Hà.
Nhưng hôm nay bắt đầu đột phá Huyền Quan, chính thức bước vào con đường tu luyện, cũng nên trải nghiệm sự đau khổ này.
Ma công là gì? Đánh người trước tiên phải tự làm mình đau. Huyết Sát Chi Khí cuồn cuộn trong cơ thể, sao có thể không đau đớn? Biết rõ ma công có tác dụng phụ, hưởng thụ sự tiến bộ nhanh chóng, thì sớm muộn gì cũng phải trả giá, hôm nay cuối cùng cũng được tự mình trải nghiệm.
Lạc Thất có chút do dự.
Hắn nói là lý trí vẫn kiểm soát được, nhưng biết đâu được, nhỡ khi mình lại gần hắn bỗng nhiên mất kiểm soát thì sao?
Thậm chí... Trong thâm tâm, Lạc Thất mơ hồ cảm thấy Triệu Trường Hà chết cũng chẳng sao. Hắn đối xử tốt với mình, mình thật sự không nỡ xuống tay, nhưng nếu hắn tự luyện công mà gặp chuyện không may thì sao?
Tại sao phải giúp hắn? Còn phải mạo hiểm bị hắn mất kiểm soát tấn công để giúp hắn?
Nhưng...
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng chân nàng vẫn không tự chủ được tiến lên, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng Triệu Trường Hà.
Mãi đến khi bàn tay đã đặt lên, Lạc Thất mới kịp phản ứng, thầm thở dài.
Không nỡ bỏ rơi người khác... Triệu Trường Hà là vậy, nàng cũng vậy.
Thôi.
Triệu Trường Hà cảm thấy một luồng khí ôn hòa thẩm thấu vào kinh mạch, xoa dịu sự hỗn loạn trong cơ thể. Hắn có thể cảm nhận được nội lực của Lạc Thất không phải loại ôn hòa dưỡng sinh, mà cũng là loại nội lực sắc bén có tính sát thương, nàng đang cố gắng kiềm chế nội lực của mình, khó nhọc mà vụng về giúp hắn điều hòa huyết khí hỗn loạn.
Cơn đau giảm bớt đôi chút, có thể cảm nhận được Lạc Thất đang cố gắng hết sức. Triệu Trường Hà khàn giọng nói: "Cảm ơn..."
"Ta hộ pháp không phải là làm việc này sao, cảm ơn cái gì."
Lạc Thất khó nhọc nói: "Nhưng ta nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi dễ chịu hơn một chút, chứ không trị được tận gốc, ngươi đến đây là để đột phá... Ngươi đau đớn như vậy, còn đột phá được không? Hay là thôi đi?"
Triệu Trường Hà thở dốc: "Vừa rồi quá đau, quên mất... Giờ dễ chịu hơn một chút mới nhớ ra, Tôn giáo tập có cho ta một viên đan dược, chắc là để dùng trong trường hợp này... Thuốc giảm đau?"
Lạc Thất im lặng một lát, chậm rãi nói: "Có lẽ vậy. Nhưng ngươi có nghĩ đến hay không, nếu sau này ngươi đều phải dựa vào loại thuốc này để sống, thì đó có lẽ chính là thủ đoạn khống chế người của Ma giáo. Chẳng trách Tôn giáo tập tận tâm dạy ngươi, cũng không sợ ngươi phản bội. Hắn có nói gì với ngươi không?"
Triệu Trường Hà cũng im lặng. Tôn giáo tập quả thật có vài lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không nói ra. Đứng ở góc độ của hắn, Ma giáo khống chế người chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
Lời Lạc Thất nói hôm đó lại vang vọng trong đầu hắn: Đừng tin bất cứ ai, kể cả ta, kể cả Tôn giáo tập.
Triệu Trường Hà đã lấy thuốc ra, nhưng lại cắn răng cất lại vào túi.
Không có thuốc, chỉ dựa vào Lạc Thất không chuyên nghiệp giúp đỡ rõ ràng là vô ích, Triệu Trường Hà cuối cùng cũng không thể duy trì tư thế Trát Mã Bộ nữa, chậm rãi ngã xuống đất, đau đớn cuộn tròn người lại.
Ai có thể ngờ, vừa rồi còn đang ngắm trăng, còn đang nhìn lén người ta tắm, chỉ trong vài hơi thở, đã thay đổi hoàn toàn.
Tuyết rơi, đông chí.
Lạc Thất vội vàng nói: "Không được thì dừng lại đi, có dừng được không?"
Triệu Trường Hà cắn răng: "Dừng lại rồi... Không luyện nữa sao? Bỏ dở giữa chừng?"
Lạc Thất im lặng.
Bỏ dở giữa chừng, thường đồng nghĩa với việc hủy hoại căn cơ, tu luyện cái gì cũng không thành.
"Thà liều một phen... Xem đến cùng... Có phải là đường chết hay không!"
Triệu Trường Hà nắm chặt lấy tảng đá bên cạnh hồ, ngón tay rướm máu, từng giọt từng giọt rơi xuống hồ, trông rất đáng sợ.
Lạc Thất nhìn mà hoảng hốt: "Sao ngươi không uống thuốc đó?"
"Nếu đã là thứ để khống chế người khác, thì tại sao phải uống..."
Triệu Trường Hà khàn giọng thở dốc: "Ta không tin, dựa vào chính mình thì không chịu đựng nổi!"
Lạc Thất không nói gì, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt điên cuồng của Triệu Trường Hà.
Bọn họ nói, Triệu lão đại là hảo hán.
Lạc Thất trước giờ luôn khịt mũi coi thường, hảo hán cái gì mà chỉ cần đụng chạm với nữ nhân là mặt đỏ tía tai?
Nhưng giờ phút này, nàng thật sự cảm thấy, đây đúng là một hảo hán.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 24 |