Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lật mở trang đầu

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Nhạc Hồng Linh không phải kẻ lỗ mãng, với thực lực của nàng, nếu bị Chu Tước Tôn Giả chặn lại, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.

Nàng chỉ là người đứng đầu Tiềm Long Bảng, còn Chu Tước Tôn Giả là...

Địa Bảng.

Đó là một trong số ít cao thủ đứng đầu thiên hạ.

Nhìn theo bóng Nhạc Hồng Linh khuất dần trong màn đêm, Triệu Trường Hà cuối cùng cũng xoay người lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Thất.

Ánh mắt Lạc Thất cũng sáng quắc nhìn hắn.

Triệu Trường Hà vì nàng, gần như đã đoạn tuyệt với Nhạc Hồng Linh.

Giang hồ trong mơ của hắn, nữ hiệp trong mơ của hắn... đều không bằng Lạc Thất.

Thật ra, suy nghĩ của Nhạc Hồng Linh khó ai đoán được, chút ân tình nhỏ nhoi kia có đáng là gì, nói đúng ra thì hai người căn bản không có giao tình, ngược lại Triệu Trường Hà còn nợ nàng một ân tình. Nếu nàng thật sự thất vọng, rút kiếm chém Triệu Trường Hà cũng không có gì lạ, Triệu Trường Hà hoàn toàn là liều mạng để bảo vệ Lạc Thất.

Trong lòng Lạc Thất dâng lên một cảm giác ấm áp, nàng nghĩ Triệu Trường Hà lúc này chắc chắn sẽ nói vài lời ngon ngọt để lấy lòng nàng, nói đến mức nàng vui vẻ, tối nay cho hắn ôm ngủ cũng không chừng.

Nhưng lại nghe Triệu Trường Hà nói: "Chu Tước đã đến, nàng ta tám chín phần mười là đến chủ trì việc khai quật bí mật kia, chúng ta phải hành động ngay đêm nay, chậm trễ sẽ không kịp."

Sắc mặt Lạc Thất chợt tái nhợt, cắn chặt môi dưới.

Trở lại sơn trại, mọi người trong trại không hề hay biết chuyện một tiểu đội vừa đụng độ nữ hiệp, suýt nữa toàn quân bị tiêu diệt. Xung quanh ồn ào náo nhiệt, mọi người đang bàn tán về mệnh lệnh mới từ cấp trên.

"Nghe gì chưa? Phương đà chủ làm việc bất lực, bị Chu Tước Tôn Giả trách phạt nặng nề, suýt nữa mất mạng."

"Vừa nghe nói... Cũng đáng đời, mẹ nó muốn tìm đồ trong núi, lại không chịu cho anh em trong trại cùng tìm, ngay cả manh mối cũng giấu nhẹm, chỉ cho mấy chục tên đệ tử thân tín lén lút tìm kiếm, thì tìm được cái quái gì chứ? Ngọn núi này rộng lớn bao nhiêu, mấy chục người tản ra, khác gì mò kim đáy biển, hắn tưởng đây là kỹ viện trong thành à, đi đâu cũng gặp người quen?"

"Suỵt, nhỏ giọng thôi, để đà chủ nghe thấy thì chết."

"Kệ hắn, tên ngu ngốc đó bị Chu Tước Tôn Giả đánh trọng thương, không chừng sắp chết rồi."

"Mà này, hóa ra Huyết Thần Giáo thực sự là thuộc hạ của Tứ Tượng Giáo, ta cứ tưởng chỉ là quan hệ phụ thuộc, xem ra rõ ràng là chi nhánh trực thuộc, Chu Tước Tôn Giả có thể trực tiếp quản lý."

"Dù ban đầu là phụ thuộc, thì muốn biến thành cấp dưới cũng dễ thôi? Tứ Tượng Giáo quá mạnh..."

"Đúng vậy, ý của Tôn Giả là, thứ đó tự có linh tính, chỉ cần là người có duyên, nói không chừng sẽ gặp được cơ duyên lớn, trong giáo cần chính là nhân tài như vậy. Đại khí như vậy, tốt hơn hẳn tên họ Phương keo kiệt kia."

"Phương đà chủ không cho mọi người cùng tìm, chắc là sợ người khác cướp mất cơ duyên của hắn."

Nhưng vừa nói xong câu này, những người đang mắng Phương đà chủ keo kiệt liền bắt đầu cảnh giác nhìn những người xung quanh, lúc này cả hai bên mới nhận ra, cơ duyên chỉ có một, tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh.

"Hừ."

Triệu Trường Hà khẽ cười nhạo một tiếng, kéo Lạc Thất lặng lẽ rời đi, thẳng tiến đến đầm nước sau núi.

Chậm trễ một chút, e rằng sẽ có người tìm đến đây, phải nhanh lên.

May mà có Nhạc Hồng Linh, nếu không muốn hỏi đám người trong giáo về trận pháp Thương Long Thất Túc, còn không biết phải vòng vo tam quốc đến bao giờ, giờ thì có thể trực tiếp vào đề, dù sao Lạc Thất cũng hiểu biết chút ít về trận pháp.

Hai người một mạch chạy đến thác nước phía sau núi, quả nhiên xung quanh vẫn chưa có ai đến, tinh đồ vẫn còn nguyên vẹn. Triệu Trường Hà thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Tâm Túc ở đâu?"

Lạc Thất liếc nhìn hắn, lặng lẽ ấn xuống một ngôi sao.

Triệu Trường Hà nhận ra đó là ngôi sao sáng nhất trong cả bức tinh đồ, không khỏi liếc nhìn Lạc Thất, nếu chỉ đơn giản như vậy, chẳng phải Lạc Thất đã có thể phá giải từ lâu rồi sao? Hay là vì gợi ý quá rõ ràng nên không dám động vào, Lạc Thất chỉ là đang cẩn thận?

Vừa nghĩ đến đây, Lạc Thất đã ấn xuống những ngôi sao còn lại.

Tinh đồ chậm rãi nứt ra, lộ ra một lối vào chỉ đủ cho một người chui qua.

"Thành công rồi!"

Triệu Trường Hà mừng rỡ, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò: "Đừng vội vào, nghe nói những nơi như thế này bên trong toàn là khí độc. Chúng ta thử xem có thể đốt lửa được không..."

"Không cần đâu."

Lạc Thất thở dài: "Ta luyện nội công, cảm nhận khí tức nhạy bén hơn ngươi, bên trong có thể vào được. Nhưng không chắc có linh thú canh giữ hay không, phải cẩn thận."

Triệu Trường Hà rút đao ra khỏi vỏ, đi trước chui vào trong: "Vậy để ta đi trước dò đường."

Lạc Thất mím môi, đi theo sau.

Bên trong không có gì kỳ quái, cũng không có linh thú canh giữ, cương thi hay khô lâu gì cả.

Bạn đang đọc Loạn Thế Thư! của Cơ Xoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.