Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1152 chữ

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhưng một giây kế tiếp, Hàn An Nương nhào tới, ôm chặt lấy hắn.

Nước mắt Hàn An Nương tràn ra, khóc sụt sùi nói: “Thúc thúc, sao giờ mới về, ta còn tưởng thúc xảy ra chuyện gì, nếu thúc có mệnh hệ nào, ta làm sao ăn nói với bà bà đây, huhu…”

Trần Mặc: “. ..”

Trên tay hắn còn cầm thịt, trong lúc nhất thời không biết ôm thì hơn hay không ôm thì hơn.

Tuy nhiên nghĩ đến khi ra khỏi nhà, trong nhà còn có một phụ nữ lo lắng cho mình, nhớ mong mình, trong lòng Trần Mặc cảm thấy ấm áp, hết thảy cực khổ đều xứng đáng.

Ngay vào lúc hắn định đặt thịt xuống, ôm lại Hàn An Nương, nàng liền ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn, mặt liền biến sắc.

Lúc này nàng mới phát hiện trên người Trần Mặc có thật là nhiều máu, tay run rẩy, càng khóc dữ dội hơn: “Thúc thúc, trên người thúc thúc sao nhiều máu quá vậy, rốt cuộc thúc bị sao vậy, đừng dọa ta, huhu…”

Vừa khóc vừa lần mò kiểm tra Trần Mặc, muốn xem thử vết thương của hắn.

“Tẩu tẩu đừng khóc, đây không phải là máu của ta, là máu heo rừng, ài, đi vào trong hẵng nói.”

Trần Mặc kéo Hàn An Nương vào nhà, đóng lại cửa.

“Tẩu tẩu, tang tang tàng.”

Trần Mặc lấy y phục xuống để lộ một miếng thịt đùi của heo rừng.

Nhưng Hàn An Nương cuối cùng lại không hề nhìn đến miếng thịt kia mà muốn ở y phục ctrên người Trần Mặc, muốn đích thân nhìn thấy trên người hắn không bị thương thì mới yên tâm.

“Ài, tẩu tẩu. Tẩu đừng cởi, để ta, để ta.”

Hành động này khiến Trần Mặc xấu hổ, cởi bỏ áo bông mặc lót bên trong.

Sau khi kiểm tra một lượt, phát hiện trừ vị trí bị bầm trên lưng thì không có vết thương nào khác, lúc này Hàn An Nương mới yên tâm: “Không sao là tốt, không sao là tốt…”

Hàn An Nương vỗ ngực, lộ ra nụ cười an tâm.

“Lần này tẩu tẩu an tâm rồi chứ?” Trần Mặc nói.

“Ừm, ừm. A!”

Hàn An Nương gật đầu, tuy nhiên lại phát hiện có gì đó không đúng, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Trần Mặc, sắc mặt đỏ lên.

Ban nãy trong lòng luôn lo lắng hắn bị làm sao nên quên mất nam nữ khác biệt.

“Thúc thúc còn không mau mặc quần áo cho tử tế đi.” Hàn An Nương nói.

“Ban nãy là tẩu tẩu bắt ta cởi, sao giờ lại trách ta không mặc quần áo, đúng là bất chấp lý lẽ mà.” Trần Mặc nói.

“A, thúc thúc, thúc không được trêu đùa ta.” Mặt Hàn An Nương nóng lên, nghiêng đầu không nhìn Trần Mặc, nhỏ giọng nói: “Thúc thúc, ta là tẩu tẩu của ngươi.”

Gương mặt Trần Mặc sửng sốt, sau khi mặc quần áo xong, nói: “Tẩu tẩu, tẩu cất tảng thịt này vào hầm trú ẩn trước đi, ta còn phải đi ra ngoài mấy chuyến.”

“A, thúc thúc, thúc còn muốn ra ngoài làm gì?” Hàn An Nương đuổi theo vội vàng kéo cánh tay Trần Mặc, trong đôi mắt đẹp mang đầy lo âu.

“Tẩu tẩu, chẳng lẽ tẩu không phát hiện ta săn được một con heo rừng sao, đây chẳng qua là một miếng thịt đùi của nó thôi, những thứ khác còn đang chôn trong núi đấy.” Trần Mặc cũng không dám chờ ngày mai mới đi lấy, cái gọi là trù trừ sinh biến, vẫn nên trong một đêm vận chuyển về thì tương đối yên tâm hơn.

“Tẩu tẩu yên tâm, chỉ chôn bên ngoài núi thôi, ta đi một chút sẽ trở lại.” Vừa nói, Trần Mặc vào nhà cầm đá đánh lửa lên, tối như vậy, nếu không có ánh sáng hắn cũng không dễ tìm được vị trí chôn thịt.

“Tẩu tẩu, tẩu đóng kín cửa.” Trao cho Hàn An Nương một nụ cười yên tâm, Trần Mặc rời đi.

Trần Mặc chạy đi chạy lại hai chuyến, cuối cùng đã vận chuyển tất cả thịt heo rừng về.

“Ôi, thúc thúc, sao mà nhiều thịt vậy, con heo rừng này nặng bao nhiêu thế?” Hàn An Nương kinh ngạc kêu lên.

Trần Mặc cười nói: “Nhà không phải có cân sao? Cầm ra cân thử là biết mà.”

Hàn An Nương thật sự cầm cân tới.

Tách ra từng cân một, cộng lại có hơn ba trăm năm mươi cân.

“Thúc thúc thật lợi hại, ngay cả con heo rừng lớn như vậy mà cũng có thể giết được.” Hàn An Nương nhìn về phía Trần Mặc, trong ánh mắt mang theo vẻ khiếp sợ, chợt nghĩ tới điều gì, dịu dàng nói: “Thúc thúc ở trong phòng nâng đá là để nâng cao sức lực sao?”

Trần Mặc gật đầu một cái, sau đó dời băng ghế gỗ nhỏ vào trong phòng, đưa tay nói: “Tẩu tẩu, cầm dao thái tới đây, tiện thể mở bếp, nhân lúc trời tối không ai chú ý hầm mớ thịt này đi.”

“Ừm, ừm.” Hàn An Nương như một làn khói đi vào trong bếp cầm con dao tới, nhìn đống thịt heo rừng trên đất, thở dài: “Tiếc cho tấm da heo rừng này quá, nếu thuộc được thì tốt quá, chí ít cũng có thể bán được một quan tiền.”

Sắc mặt Trần Mặc khựng lại, đột nhiên nhớ ra từng đọc trong một quyển tiểu thuyết lịch sử, thời cổ đại da trâu, da heo thuộc loại vật liệu chiến lược, có thể chế tạo khôi giáp, không lo không bán được.

[Số lần bổ sung thịt +0. 05, kinh nghiệm Dưỡng Huyết thuật +0. 05.]

[Số lần bổ sung thịt +0. 05, kinh nghiệm Dưỡng Huyết thuật +0. 05.]

Thịt heo rừng thực ra cũng không ngon, thịt quá cứng, hơn nữa còn có mùi tanh thịt sống.

Chủ yếu nhất là, nhà không có gia vị khử mùi nên ăn vào thịt quá tanh.

Tuy nhiên đối với người gần một tháng ăn chay, trong miệng đã nhạt nhẽo đến chẳng có mùi vị gì mà nói, hắn hoàn toàn có thể chịu đựng, thậm chí là chẳng để tâm mấy.

Trần Mặc ăn đến no căng mới dừng lại.

[Họ tên: Trần Mặc.]

[Tuổi tác: 16.]

[Công pháp: Dưỡng Huyết thuật (Nhập môn 16.7/100).]

[Cảnh giới: Không.]

[Sức mạnh: 7.]

[Kỹ năng: Thiên Hợp đao pháp (Viên mãn, nếu cần đột phá hãy nâng sức mạnh bản thân lên 30.)]

Không phải khoa Trương, bữa ăn này hắn đã ăn hơn năm cân.

Bụng cũng đã căng lên rồi.

Bạn đang đọc Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành (Bản dịch). của Quất Miêu Bão Ngư Thụy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.