Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Vương Hỉ giơ một ngón tay cái lên, mặt đầy âm trầm nhìn Trần Mặc: “Mặc Ca nhi, hy vọng ngươi sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay.
“Chúng ta đi.”
“Ế, Vương Hỉ ca.” Sắc mặt Lưu Nhị Cẩu ngẩ ra, tuy nhiên thấy Vương Hỉ xoay người rời đi, nhìn đao chẻ củi sáng loáng trong tay Trần Mặc chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, buông lời độc ác: “Ngươi chờ đó cho ta.”
Sau đó rời đi theo.
Đám người Vương Hỉ chân trước vừa rời đi, Hàn An Nương liền từ trong nhà chạy ra, liếc nhìn Trần Mặc một cái: “Thúc thúc, thúc không sao chứ?”
Trần Mặc lắc đầu một cái, trong mắt lóe lên một tia âm ngoan. Cho hắn thêm vài ngày nữa, món nợ này, đến lúc đó cùng tính một lượt.
Hàn An Nương nắm vạt áo, trên mặt nhỏ mang một chút bất an và căng thẳng: “Thúc thúc, đều tại ta làm liên lụy thúc.”
“Tẩu tẩu, tẩu nói cái gì vậy.” Hai tay Trần Mặc đặt lên vai nàng, nghiêm mặt nói: “Trần Mặc ta cũng được coi là nam nhi trong nhà, nếu ngay cả một nữ nhân cũng không bảo vệ được thì còn đáng sống nữa không? Tẩu tẩu yên tâm, có ta ở đây, không ai được khi dễ tẩu.”
“Thúc thúc.”
Hàn An Nương ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt kia của Trần Mặc, hơi thở không khỏi chậm lại, vạt áo lại vô thức bị vò thành một cục, dái tai hơi nóng lên, nói: “Thúc thúc, ta đi hâm nóng thức ăn một chút.”
Vừa nói xong liền hoảng hốt trốn đi.
. . .
“Vương Hỉ ca, vừa nãy sao ngươi không đánh hắn đi, nhìn hắn ngang bướng kìa, đã nể mặt hắn rồi.” Nhớ đến bản mặt kia của Trần Mặc, Lưu Nhị Cẩu xoa xoa ngực, giận không chỗ phát tiết.
“Ngươi biết cái gì.” Vương Hỉ liếc Lưu Nhị Cẩu một cái, nói: “Các ngươi biết bang chủ Hùng gia của Thanh Hà bang này vì sao mà có không?”
Lưu Nhị Cẩu nghi hoặc nhìn Vương Hỉ.
Vương Hỉ vui nhìn trái phải một chút, sau đó phất tay với mấy người, tụm lại, nhỏ giọng nói: “Hai mươi năm trước, Hùng gia cũng giống như chúng ta, chỉ là đám côn đồ trong huyện thành, sau đó công tử của Dịch viên ngoại lên núi du ngoạn, vô tình bị gấu chó làm hại. Sau khi Dịch viên ngoại biết được liền nổi trận lôi đình, đánh tiếng, ai có thể giết được gấu chó báo thù chon hi tử hắn sẽ thưởng mười lượng vàng.”
“Sau khi Hùng gia biết liền không nói hai lời mang theo người lên núi, giết gấu chó, từ đó về sau, Hùng gia đã nổi tiếng khắp huyện Bình Đình, có rất nhiều người theo hắn lăn lộn, sau đó lại cưới thiên kim của Dịch viên ngoại, tương lai vô lượng.”
Lưu Nhị Cẩu vẫn không hiểu cái này có liên quan gì đến chuyện giáo huấn Trần Mặc hay không.
Vương Hỉ hận rèn sắt không thành thép đánh vào sau ót Lưu Nhị Cẩu một cái: “Đây là uy vọng, sau khi Hùng gia giết gấu chó, nhận được uy vọng. Giờ là năm thiên tai, lúc này nếu chúng ta lên núi săn được vài con mồn, cả thôn Phúc Trạch đều sẽ do chúng ta định đoạt, đến lúc đó An nương chính là vật trong túi của ta, còn về Mặc Ca nhi, còn chẳng phải muốn gây khó dễ thế nào thì gây khó dễ thế ấy sao?”
Lưu Nhị Cẩu như hiểu ra chút gì đó: “Vương Hỉ ca, ngươi cũng muốn làm Hùng gia?”
“Hùng gia đâu có dễ làm như vậy, đến lúc đó chúng ta dẫn người đầu quân cho Hùng gia, chưa nói có được vị trí đường chủ gì đó không nhưng ăn no uống say chắc chắn không thành vấn đề.” Vương Hỉ vô cùng tự tin.
…
[Số lần bổ sung thịt +0. 05, kinh nghiệm Dưỡng Huyết thuật +0. 05.]
[Số lần bổ sung thịt +0. 05, kinh nghiệm Dưỡng Huyết thuật +0. 05.]
Có thể là do bị Vương Hỉ uy hiếp nên buổi tối Trần Mặc nhắm mắt ăn thêm vài cân thịt.
[Họ tên: Trần Mặc.]
[Tuổi tác: 16.]
[Công pháp: Dưỡng Huyết thuật (Nhập môn 60.1/100).]
[Cảnh giới: Không.]
[Sức mạnh: 8.]
[Kỹ năng: Thiên Hợp đao pháp (Viên mãn, nếu cần đột phá hãy nâng sức mạnh bản thân lên 30.)]
Trần Mặc trừng mắt nhìn, sức mạnh bản thân lại tăng thêm 1.
“Ba ngày, cho ta thêm ba ngày.”
Trần Mặc nắm quyền một cái, ánh mắt trở nên ác liệt.
Một ngày sau.
Sau khi Trần Mặc ăn cơm tối xong, điểm của Dưỡng Huyết thuật đã lên tới (nhập môn 65.2/100).
Hôm nay hắn đã quyết tâm, ăn chừng hơn mười lăm cân thịt.
Trung bình mỗi bữa ăn năm cân.
Sau buổi cơm tối, Hàn An Nương tự thu dọn nhà cửa sau đó lại đi rửa chén đũa.
Trần Mặc thì nhân lúc trời chưa tối hoàn toàn, tay cầm quyển sách của nguyên thân để đọc.
Hoàng triều Đại Tống từ khi dựng nước tới nay đã hơn bốn trăm năm, trải qua mười bảy đời vua.
Tương truyền ngày Tống Thái Tổ giáng thế có vì sao xẹt ngang qua chân trời, sau đó thiên hạ hỗn loạn, yêu nghiệt hoành hành, sau đó biết được ngôi sao rơi xuống kia là Đế tinh.
Trong sách nói, Tống Thái Tổ thừa thiên mệnh giáng sinh, từ Đông Hải chém giao long, có được tiên pháp kết thúc loạn thế, lập ra Đại Tống, quốc hiệu Thiên Thừa.
Tu luyện một đạo, chia ra thành chín cấp.
Cửu là bắt đầu, nhất là đỉnh phong.
“Nhập phẩm võ giả, lực không thể địch.” Trần Mặc tự lẩm bẩm.
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gọi của Hàn An Nương: “Thúc thúc, ngươi muốn tắm không, ta nấu nhiều nước một chút.”
“Được.” Trần Mặc đáp một tiếng.
Sau khi nấu nước nóng xong, giọng Hàn An Nương lại vang lên: “Thúc thúc, ngươi tắm trước hay là ta trước.”
“Tẩu tẩu, tẩu tắm trước đi, ta vận động thêm chút nữa.”
“Được.”
Tắm rửa nấu cơm đều là ở phòng bếp, hương thôn yên tĩnh, Trần Mặc ở cách phòng bếp rất gần, hắn đang luyện lực cánh tay, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ngoài kia, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh một giọt nước chảy qua cơ thể mềm mại nở nang của Hàn An Nương.
Đăng bởi | Fuly |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 164 |