Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1912 chữ

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Có nương tử khuyên nói: “Lỗ đại nương, đừng gọi nữa, chuyện này vốn là nhà bà không đúng, Lỗ Tam cũng thừa nhận là tối qua đến trộm lương thực rồi, bà gọi nữa gọi Mặc ca đến là xong đời.”

“Nói bậy, hắn uy hiếp con ta nói vậy, đáng thương cho con trai ta.”

Lỗ lão nương tiếp tục khóc lóc, lúc này có nương tử nói Mặc ca đến rồi, Lỗ lão nương lập tức im lặng.

Trần Mặc đứng không xa lạnh lùng trừng Lỗ lão nương, cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn quay về.

Nhưng hắn quay về không bao lâu, Lỗ lão nương lại tiếp tục mắng mỏ.

Đợi Trần Mặc qua đó, bà ta lại không mắng nữa.

Trần Mặc vừa đi, bà ta lại mắng.

Liên tiếp mấy lần.

Cuối cùng, lần này Trần Mặc tới đây, đá Lỗ lão nương ngã xuống đất.

Lỗ lão nương vốn đã cao tuổi, mấy ngày nay chỉ đào rễ cây ăn rau dại sống qua ngày, cơ thể không còn khỏe mạnh, Trần Mặc vừa đá một cái, xem như là lấy đi nửa cái mạng của bà ta.

Cháu trai Hổ Nhi chạy tới ôm lấy Lỗ lão nương, khóc òa lên: “Không được đánh bà nội ta, không được đánh bà nội ta.”

Người lớn, trẻ nhỏ ôm nhau khóc lóc, cảnh tượng này đổi thành ai cũng sẽ không nhẫn tâm.

Trần Mặc muốn dừng tay rồi.

Nhưng lão bà này ngang ngược, không cần mặt mũi gì, nằm ra đất vẫn mắng.

Trần Mặc kìm nén, xông vào nhà, đánh gãy ngón cái trên tay phải của Lỗ Tam, tiếng ai oán vang vọng Lỗ gia.

Đám nương tử vây xem đều bị dọa rụt cổ.

Trần Mặc trước khi rời đi còn nói với Lỗ lão nương: “Bà mắng một lần, ta đánh gãy một ngón tay của con trai bà, còn mắng thì còn đánh, ta xem con trai bà có gắng gượng được không.”

Lần này Lỗ lão nương đã nhận thức được sự hung hăng của Trần Mặc, cuối cùng sợ hãi không dám mắng nữa.

Bà ta trơ mắt nhìn Trần Mặc rời đi, còn chẳng dám hó hé tiếng nào.

Hàn An Nương nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù cảm thấy lo lắng cho Trần Mặc, nhưng trong lòng lại thoải mái rất nhiều.

................

Buổi trưa, Hàn An Nương dùng bột bắp làm mì sợi.

Mùi vị không tính là quá ngon, nhưng đối với Trần Mặc lúc trước cả ngày ăn lương khô mà nói, quả thật chính là mỹ vị.

Trong bát của Trần Mặc dường như toàn là thịt.

Trong mì thịt heo toàn là thịt, ít mì, bên trên còn cho thêm vài cọng rau dại.

Trần Mặc ăn ngấu nghiến, húp sụt sịt.

Hàn An Nương nhìn thấy Trần Mặc ăn ngon miệng, bảo hắn ăn từ từ, đừng để nghẹn.

[Mức độ bồi bổ thịt +0.05, kinh nghiệm bồi dưỡng huyết thuật +0.05]

[Mức độ bồi bổ thịt +0.05, kinh nghiệm bồi dưỡng huyết thuật +0.05]

Trần Mặc ăn đến nỗi kinh nghiệm bồi dưỡng huyết thuật đến mức (nhập môn 75/100).

Ăn cơm xong, vì để tiêu hóa, Trần Mặc đi vòng vòng trong sân, đợi bụng hóp lại, Trần Mặc lấy thịt ăn tiếp, rất rõ ràng là muốn nhanh chóng ăn cho bồi dưỡng huyết thuật đến 100.

Hàn An Nương nhìn thấy cảnh tượng này, hơi lo lắng, lượng ăn gần đây của Trần Mặc quá nhiều, không phải nàng không nỡ lương thực, mà là sợ Trần Mặc mắc bệnh lạ gì đó, có thể ăn nhiều như vậy.

Nhưng mà thấy Trần Mặc vẫn hoạt bát khỏe mạnh, chỉ có thể giấu sự lo lắng đó trong lòng.

Lúc trời sắp tối.

Bên ngoài gió lạnh rít gào, hai người ăn xong bữa tối vây quanh trước bếp lò trong nhà bếp sưởi ấm, Trần Mặc chuyển tảng đá vào, mài dao chặt củi sắc bén một chút.

Hàn An Nương dịch băng ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh, nương nhờ ánh lửa vá y phục cho Trần Mặc, lâu lâu đưa tay lấy kim gãi gãi da đầu, cảnh tượng rất ấm áp.

Cô nam góa nữ, ở chung một nhà, mài một hồi, trong lòng Trần Mặc nổi lửa lên, nhìn qua Hàn An Nương.

Dưới sự phản chiếu của ánh lửa, trán Hàn An Nương tuôn ra một ít mồ hôi, dung mạo của Hàn An Nương khá đẹp, nhưng làn da lại không trắng, thậm chí trên mặt còn có một ít tàn nhang.

Cũng đúng, phụ nữ cả ngày lo liệu việc nhà, có xinh đẹp mấy thì qua lâu rồi cũng trở nên thô ráp.

Nhưng vóc dáng của nàng rất đẹp, rõ ràng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vóc dáng mê người như quả đào mật lại có dáng dấp thùy mị của phụ nữ trưởng thành.

Dùng một câu để hình dung thì chính là cành non kết quả lớn.

Trong lòng Trần Mặc như bị móng vuốt mèo cào, cho đến khi Hàn An Nương chú ý đến hắn, gọi một tiếng thúc thúc, hắn mới bình tĩnh lại.

Trần Mặc phát hiện, bây giờ thân thể này còn tràn đầy sinh lực hơn thân thể lúc trước của hắn.

“Ra đi cả đi.”

“Mẹ Thạch Đầu, mau ra đây, Thạch Đầu xảy ra chuyện rồi.”

Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng huyên náo.

Hàn An Nương bỏ đồ trong tay xuống, Trần Mặc cầm lấy dao chặt củi đi ra xem đã xảy ra chuyện gì.

Đến đầu thôn, chỉ thấy một đám nam tử khiêng vật săn thu hoạch được vào thôn.

Người cả thôn đều ra vây xem.

“Thật sự bắt được con mồi.”

“Con nai lớn quá, phải hai ba trăm cân nhỉ, Hỉ ca thật là có bản lĩnh.”

“Nhị Cẩu tiến bộ rồi, đây là báo nhỉ.”

“Mẹ, con về rồi.”

“Con ta cũng săn được con mồi rồi.”

“Đều là công lao của Vương Hỉ ca, mẹ, sau này, sau này con sẽ đi theo Vương Hỉ ca.”

Hiện trường ồn ào, nhưng mà có vui dĩ nhiên cũng có buồn.

Chỉ thấy một bà lão run rẩy đi qua, ôm lấy thi thể được người cùng thôn cõng về, cơ thể mất kiểm soát, khóc ròng lên:

“Thạch Đầu, con, con làm sao vậy Thạch Đầu, Thạch Đầu của ta, tỉnh lại đi Thạch Đầu.”

Lần này lên núi, mặc dù săn được con mồi, nhưng cũng có người chết.

Trương Lỗi cùng thôn bị hổ trên núi cắn chết, hơn nữa còn có hai người bị thương.

Nhìn Trương đại nương khóc ròng, mọi người lập tức yên lặng.

“Trương đại nương, Thạch Đầu hắn là một nam tử hán, nếu không có hắn dẫn dụ hổ, bọn ta cũng không thể bắt được con hươu sao này.”

Lần này lên núi săn mồi có thu hoạch rất phong phú, ngoại trừ săn được một con hươu sao, một con báo ngốc, còn có gà rừng, thỏ rừng.

Vương Hỉ cầm đao cắt cái đùi của hươu sao đưa cho Trương đại nương nói: “Mặc dù Thạch Đầu chết rồi, nhưng cái đùi này là hắn xứng đáng có được.”

Nói xong, Vương Hỉ còn vẫy tay với Lưu Nhị Cẩu, bảo hắn ta xách một con thỏ rừng tới, nói với Trương đại nương: “Thạch Đầu là huynh đệ của ta, bây giờ hắn đi rồi, ta cũng rất buồn, bản thân ta bồi thường một con thỏ rừng cho người nhà hắn, hy vọng Thạch Đầu trên trời linh thiêng có thể an tâm.”

“Vương Hỉ ca trượng nghĩa.” Lựu Nhị Cẩu hét lên một câu.

“Vương Hỉ ca, sau này bọn ta sẽ đi theo ngươi.” Có người phụ họa.

Vui buồn của mọi người không tương thông.

Ban nãy bọn họ còn vì cái chết của Trương Lỗi mà thấy tội nghiệp Trương đại nương.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Trương đại nương được phân thịt đùi của hươu sao, còn có một con thỏ rừng, thì lại ngưỡng mộ, thậm chí còn có một chút đố kỵ.

Nhiều thịt như vậy có thể ăn rất lâu.

Lúc này bọn họ đã quên mất, đây là con trai Trương đại nương dùng mạng đổi lấy.

Một phần thịt, khiến bầu không khí lập tức náo nhiệt lên.

Các thôn dân không quan tâm Trương đại nương đau lòng mất đi con trai nữa, mà đi theo Vương Hỉ hỏi mình có phần hay không.

“Mọi người yên lặng, yên lặng.”

Vương Hỉ ho khụ khụ hai tiếng, sau đó lớn tiếng nói: “Hôm nay quá muộn rồi, sáng mai, hễ là người bỏ sức lực, mỗi người có thể được chia năm cân thịt, bị thương thì chia thêm một cân. Còn người nhà hắn sáng mai có thể đến nhà ta ăn thịt, không tính phần thịt được chia, tính phần ta, bất kể già trẻ lớn bé. Dĩ nhiên, người không góp sức thì nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Nói xong, ánh mắt liếc nhìn Trần Mặc đứng trong đám người, sau đó còn nói: “Ngoại trừ An Nương.”

“Ô, Vương Hỉ ca nhìn trúng Hàn tẩu tử rồi.” Lưu Nhị Cẩu bên cạnh đùa giỡn.

“Thúc thúc, chúng ta đi.” Hàn An Nương lạnh mặt, kéo Trần Mặc rời đi, sợ Trần Mặc đánh nhau với bọn họ.

Trần Mặc liếc nhìn hàng công pháp trên bảng hệ thống, bồi dưỡng huyết thuật (79.5/100), nắm quyền, sắp rồi.

Sáng hôm sau.

Vương Hỉ bắc một cái nồi lớn ở trước cổng, bỏ thịt báo, thịt hươu, thịt thỏ, thịt gà rừng cùng vào trong nồi, hầm chung với nhau.

Một lát sau, trong nồi tỏa ra mùi thơm của thịt, cả thôn đều ngửi thấy.

Không ít thôn dân không có tư cách chia thịt, ăn thịt cũng bị thu hút đến.

Nhân lúc người đều đến đủ, Vương Hỉ chia thịt như lời tối qua nói.

Thôn Phúc Trạch là thôn nhỏ, không đến trăm hộ.

Đương nhiên, gần trăm hộ người cũng không phải mỗi nhà đều cử người, dù sao lúc trước Vương Hỉ trong lòng các thôn dân là lưu manh vô lại, không đáng tin, có rất nhiều người không đi theo hắn lên núi.

Ngoại trừ việc đó, còn có nhà ngay cả nam nhân thành niên cũng không có.

Tối qua người lên núi săn bắt không tới ba mươi người.

Mỗi người chia năm cân thịt, hoàn toàn đủ rồi.

Mà những nhà tối qua không lên núi nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi nuốt nước miếng, vô cùng hối hận lúc trước không đồng ý cùng Vương Hỉ lên núi.

Vương Hỉ biết kế hoạch của mình đã hoàn thành được một nửa.

Hắn ta nhìn những thôn dân vây xem nói: “Mọi người hàng xóm láng giềng, ta cũng không muốn nhỏ nhen, như vậy đi, ngày mai ta định lên núi một chuyến nữa, nếu đồng ý đi với ta, vậy thì người đó và người nhà của người đó bây giờ cũng có thể qua đây ăn thịt, tính phần ta.”

“Ta đồng ý.”

“Vương Hỉ ca, ta đồng ý đi với ngươi.”

“Ta cũng vậy.”

...................

Bạn đang đọc Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành (Bản dịch). của Quất Miêu Bão Ngư Thụy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.