Cướp giật, xử lý
Chương 26: Cướp giật, xử lý
Trần Mặc ước lượng bạc vụn trong tay, còn chưa tới nửa lượng, tính ra cũng chỉ được chừng ba trăm văn tiền.
Đừng bị mấy kiểu đại hiệp vung tay một cái là mấy chục, mấy trăm trên phim ảnh lừa.
Ở hoàng triều Đại Tống, một lượng bạc tương đương với một ngàn văn.
Hồi còn thái bình, chừng ấy còn mua được hơn hai trăm cân gạo.
Tiết kiệm một chút là đủ để nuôi một miệng ăn suốt nửa năm.
Bạc được tính theo một lượng, năm lượng và mười lượng.
Người có thể cầm mười lượng bạc đi ăn, mấy cửa hàng thông thường còn chẳng đủ tiền thối.
“Ư....”
Trần Mặc hít ngược vào một hơi. Hắn chỉ giơ tay lên ước lượng một cái liền ảnh hưởng tới vết thương sau lưng, đau rát. Hắn trở tay sờ lên lưng, sờ thấy một mảng sền sệt, tay dính đầy máu.
Không những thế, bị ngô của hắn cũng bị rách, khiến ngô rơi lả tả trên mặt đất.
Trần Mặc sầm mặt, đôi con ngươi lóe lên lệ khí.
“Sẽ có một ngày như thế...”
....
Hắn chỉ đành tới tiệm bán lương thực mua ngô, đồng thời tới tiệm thuốc mua chút thuốc cầm máu.
Không lâu sau đó, hắn hướng thẳng về phía ngoài thành.
Lúc ra khỏi thành, Trần Mặc không khỏi liếc nhìn hai người ngồi trong góc phía xa. Lúc vào thành, hắn đã thấy hai người nọ ngồi đó, giờ ra khỏi thành mà hai người kia vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ.
Trời lạnh như vậy mà cũng không sợ đông lạnh.
Trần Mặc không ngờ rằng, ngay khoảnh khắc hắn bước chân ra khỏi cổng thành, một gã cao gầy bước tới trước mặt hai gã nọ, sau khi thì thầm với nhau mấy câu liền đuổi theo phương hướng Trần Mặc rời đi.
Người bán hàng rong nơi cửa thành thấy cảnh tượng ấy thì thảo luận với người bán hàng rong kế bên.
“Ha ha, nhóm Lại Tử nhắm đúng mục tiêu rồi, người kia gặp rắc rối chắc.”
“Cũng không hẳn, người kia có vẻ còn đang bị thương, còn xách theo nhiều túi như vậy, quả thực là con dê béo.”
“Giờ người kia đã ra khỏi thành, không còn là người trong thành nữa, dù có bị cướp thì quan phủ cũng sẽ không quản.”
“Thôi đi, ngươi chưa nghe nói sao. Nếu không phải trời lạnh, phản quân đã sớm đánh tới Thanh Châu rồi, nhưng chờ đến đầu năm mới thể nào cũng phải đánh. Nghe nói giờ án mạng ngoài thành, nha môn còn chẳng buồn quản...”
....
“Có người theo đuôi!”
Sau khi trở thành võ giả, giác quan của Trần Mặc trở nên nhanh nhạy hơn trước nhiều.
Ngoài thành yên lặng như tờ, tuyết trắng xóa một vùng, bên tai chỉ có tiếng tuyết rơi trong gió, chân giẫm lên đống tuyết còn vang cả tiếng “bẹp”.
Trần Mặc liếc mắt nhìn sau lưng, rảo bước nhanh hơn.
“Lão đại, hình như tiểu tử kia phát hiện ra chúng ta rồi.”
“Mau đuổi theo, đừng để hắn chạy.”
Trần Mặc rời khỏi đường lớn, rẽ vào ngõ nhỏ, lẻn vào một khu rừng.
Nơi này đã cách xa huyện thành.
Trần Mặc bình tĩnh thả lương thực xuống, gỡ rìu bổ củi bên hông, quấn băng tay rồi nện xuống đất để cố định.
Thật ra lúc mua nhiều lương thực như vậy, Trần Mặc cũng sợ bị người để mắt tới.
Nhưng nhà hắn lại nằm ở ngoài thành, không vào thành để mua mấy thứ đồ như vậy được. Thậm chí phí vào thành còn chẳng kham nổi, nên hắn chỉ đành đi mua một phen.
Hắn cũng không sợ thực lực của đám người đang canh me mạnh hơn mình.
Dẫu sao những người mạnh hơn hắn cũng không để mắt tới chút lương thực này, mà trong thành lại chẳng có thù oán với ai.
Thấy Trần Mặc dừng bước, ba gã nọ chậm rãi bước tới.
“Tiểu tử nhà ngươi biết tìm chỗ tốt đấy.” Gã Lại Tử cầm đầu có kinh nghiệm ẩu đả phong phú, nên không vội vã lao về phía Trần Mặc, mà rút dao găm, giữ khoảng cách chừng một trượng rồi cười lạnh: “Nơi này dù có gào rách họng cũng chẳng có ai nghe thấy.”
Hai tên đồng bọn cũng lần lượt dừng lại. Có vẻ như đây không phải là lần đầu bọn họ làm mấy chuyện này, lập tức tách ra rồi bao vây Trần Mặc theo hình tam giác.
“Tiểu tử, giao hết đồ trên người ngươi ra đây, bọn ta chỉ cầu tài, không cầu mạng. Nếu thành thật một chút sẽ đỡ phải chịu khổ....” Lại Tử còn chưa dứt lời.
Trần Mặc theo chủ nghĩa người không không nhiều lời, lập tức xoay người bước ra hai bước, chém một phát về phía Lại Tử.
“Không hay....”
Lại Tử nhanh chóng tránh đi, nhưng sau đó lại kinh ngạc phát hiện rõ ràng chiếc rìu kia còn cách hắn nửa trượng, song gã lại cảm nhận được cỗ lực lượng vô hình rơi trên người gã.
Gã còn chưa kịp nói hết câu, cả người bị chém thành hai nửa, máu tươi văng tung tóe.
“A a...” Hai tên đồng bọn bị dọa sợ.
Bọn họ thường ngày đều đi cướp bóc để sống qua ngày, ngẫu nhiên sẽ chạm mặt phải mấy kẻ ngang ngược, nhưng khi giơ đao ra thì đối phương liền sợ hãi. Nhưng bọn họ chưa từng gặp phải kẻ nào khó nhằn như Trần Mặc, vừa lên đã chém đôi người ta thành hai nửa, khiến cho bọn họ ngay cả hồn cũng bay mất.
“Giết.”
Trần Mặc híp mắt, không hề lưỡng lự, nhắm thẳng về tên gần nhất.
Khi cảm thấy đã vừa tầm, hắn lập tức tặng cho đối phương một nhát.
Một chém này chỉ e gọt bay nửa vai của đối phương.
Song kết quả cũng không kém là bao, đối phương cũng bỏ mạng dưới tay hắn như thường lệ.
Còn tên cao gầy chạy nhanh nhất cũng vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, khi chứng kiến cảnh tượng thê thảm của đồng bọn mình thì hồn vía bay mất sạch.
Trên mặt đất bị tuyết phủ kín, khó mà nhấc chân cao nên rất dễ bị trượt ngã.
Ngay khi gã ngoảnh đầu lại, dưới chân như dẫm trúng thứ gì mà ngã lộn nhào trên đất.
Tuy nhiên dù gã không trượt ngã thì cũng không chạy thoát được.
Trần Mặc chậm rãi bước tới.
Gã ta bò lùi ra sau: “Đừng... đừng giết ta, ta..... sai rồi, tha cho ta một mạng....”
“Đừng ngu ngốc.”
Trần Mặc vốn đã nghẹn một bụng lửa không có chỗ phát tiết, ấy thế mà đám người này cứ thích đùa với lửa.
“Đừng mà...”
Trần Mặc hạ rìu, âm thanh nọ cũng theo đó mà im bặt.
Lần này giết người, ánh mắt Trần Mặc tĩnh lặng như tờ, quả thực chẳng khác gì đang giết gà giết vịt.
Thậm chí hắn còn thấy dễ hơn cả giết gà.
Hắn ngồi xổm, lau vệt máu trên rìu bằng áo của gã cao gầy nọ, sau đó lục lọi trên người đối phương, cuối cùng tìm thấy một chiếc túi ở bên trong.
Mở túi ra, bên trong là một tấm bằng từ và hai mươi mốt văn.
Tên trên bằng từ của tên nọ là Dịch Dũng, là người của Dịch Gia Trang.
Kế đó, hắn lại lục soát hai thi thể còn lại, tìm thấy hai tấm bằng từ, tổng cộng bảy mươi văn tiền, một khối bạc vụn bằng lóng tay út, một miếng bánh nướng đã đông cứng và một thanh dao găm.
“Toàn là quỷ nghèo.”
Trần Mặc xé nát toàn bộ bằng từ, nhét gao găm vào lưng quần, số còn lại đều cất vào trong ngực. Sau đó, hắn đào một cái hố, ném cả ba gã vào trong rồi dùng cả tuyết và đất để lấp lại.
Sau khi xử lý xong xuôi, Trần Mặc mới đeo lương thực lên lưng, cất bước quay về nhà.
....
Trời về đông càng nhanh tối, khi hắn về tới thôn vẫn còn vài nhà chưa ngủ. Có người thấy Trần Mặc đeo túi lớn túi nhỏ lương thực thì hâm mộ không thôi.
Nhưng vì kiêng kỵ hắn nên chẳng ai dám có ý đồ xấu.
Tại Trần Gia, cửa nẻo đều đã đóng.
Cộc cộc cộc!
Trần Mặc gõ cửa.
“Ai vậy?” Hàn An Nương hỏi với vẻ cảnh giác, cầm chiếc rìu bổ củi bên cửa, đứng ngay cửa ra vào.
“Tẩu tẩu, là ta.”
Nghe thấy giọng nói của Trần Mặc, Hàn An Nương mới thở phào một hơi. Nàng để Trần Mặc tiến vào rồi đóng cửa lại và cài khóa.
“Thúc thúc, ngươi về rồi à? Sao lại muộn như vậy, ta...” Hàn An Nương vừa lải nhải vừa giúp Trần Mặc đặt lương thực xuống.
Nàng vừa cầm túi muối thô vào tay thì không may rơi bộp xuống mặt đất, may là miệng túi đã được buộc chặt.
“Thúc thúc, lưng ngươi có vết thương....” Hàn An Nương che miệng, chỉ vào lưng của Trần Mặc, hốc mắt phiếm hồng.
Đăng bởi | Fuly |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |