Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chính trị hà khắc tựa như hổ

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Hàn An Nương nhìn về phía hai miếng thịt khô trong bát, cắn đũa rồi nói nhỏ: "Sau khi tiểu thúc tỉnh lại có hơi khác."

"Khác nơi nào?" Sắc mặt Trần Mặc hơi đổi, hỏi với giọng bình tĩnh.

"Nô gia cũng không biết nói thế nào, chỉ là cảm thấy khác thường mà thôi. Thế nhưng như vậy thì càng tốt hơn." Hàn An Nương mím môi, ánh mắt dời đi.

"Tẩu tẩu ăn đi."

Trần Mặc vừa xới cơm, vừa nghiên cứu hệ thống.

Vừa rồi ăn thịt làm cho Dưỡng Huyết Thuật của hắn đi tới [Nhập môn 0.3/100].

Hắn hầu như ăn hết một đĩa thịt khô kia.

Đoán chừng cũng khoảng ba bốn lượng (dựa theo cách tính mười lượng là một cân, một cân ~ 0.5kg), mà tiến độ của Dưỡng Huyết Thuật chính là 0.3, theo đó suy ra một cân thịt mới đạt được 1 điểm.

Vì chứng minh suy đoán của bản thân, Trần Mặc hỏi: "Tẩu tẩu, trong nhà có cân không?"

"Có."

"Tẩu tẩu, lấy cái cân ra đây, giúp ta chút chuyện."

Hầm ngầm tại dưới giường gạch của cha mẹ nguyên thân, chỉ có người trong nhà mới biết, phải tới gầm giường, xốc phần nắp bên trên đi, mới có thể đi xuống hầm ngầm, tính bí mật cũng không tệ lắm.

Chỉ là ra vào tương đối khó khăn.

Trần Mặc cầm cái cân cùng dao phay đi vào trong hầm ngầm, khi cầm dao phay trong tay, lực lượng của hắn là "4+5".

Xem ra Thiên Hợp đao pháp cũng không cần một loại đao cụ thể nào.

Trần Mặc cầm dao phay vung vẩy vài cái.

[Số lần vung đao +1, kinh nghiệm của Thiên Hợp đao pháp +1.]

Quả nhiên, có thể dùng dao phay thay thế.

Hầm ngầm cũng không lớn, cử động này của hắn làm cho Hàn An Nương bên người giật mình: "Tiểu thúc, làm gì vậy?"

"Không có gì."

Trần Mặc dùng dao phay chặt một miếng thịt khô xuống, dùng cái cân cân một lần, đại khái là khoảng nửa cân.

Sau đó đưa miếng thịt khô có nửa cân này cho Hàn An Nương: "Tẩu tẩu, ban đêm dùng miếng thịt này làm cơm."

Hàn An Nương cũng không đón lấy, nói nhỏ: "Tiểu thúc, cứ ăn như vậy thì lương thực trong nhà chẳng mấy mà bị ăn sạch."

Lúc đầu, Hàn An Nương chỉ là nghĩ tiểu thúc muốn ăn chút thịt đỡ thèm, thế nhưng hiện tại xem ra, tiểu thúc là muốn ăn thịt mỗi ngày.

Đừng nói tới hiện tại chính là năm mất mùa, coi như trước kia, cũng không ăn nổi như vậy.

"Tẩu tẩu, ta có ý nghĩ của mình, ngươi cứ nghe lời của ta đi." Trần Mặc nói.

...

Mùa đông sắp tới, sắc trời tối xuống rất nhanh, thừa dịp trời còn chưa quá tối, Hàn An Nương cũng đã tranh thủ thời gian làm xong cơm tối.

Nàng dùng dao róc hết phần hun khói ám trên miếng thịt, lại dùng nước rửa sạch, cắt miếng, chưng với bột mì và rau quả tới khi chín là có thể ăn.

Nửa cân thịt khô này, Hàn An Nương cũng không ăn miếng nào, cho Trần Mặc ăn hết.

Dưỡng Huyết Thuật đi tới [Nhập môn 0.8/100].

"Thật đúng là một cân thịt đổi lấy một điểm kinh nghiệm."

Trong nhà chỉ còn hơn hai cân thịt, hoàn toàn không đủ để hắn có thể hoàn thành Luyện Huyết Thuật.

Nếu như là lúc trước, một trăm cân thịt cũng chỉ cần làm thịt một con dê là được rồi.

Thế nhưng hiện tại chính là năm mất mùa, cũng không dễ dàng như vậy.

Giá cả heo dê bò tăng cao, với số tài sản còn lại của hắn, cũng không đủ để mua một con dê.

Vậy thì chỉ còn lại hai biện pháp mới có thể có thịt ăn.

Thế nhưng hai biện pháp này, cần phải chờ tới khi cơ thể bản thân khôi phục tới trạng thái người bình thường trước đã.

...

Chưa tới bảy giờ tối, thôn Phúc Trạch đã bị màn đêm bao phủ, trở nên yên tĩnh tĩnh lặng.

Tại nông thôn, ban đêm cũng không có hoạt động giải trí nào, vì tiết kiệm dầu thắp, Trần gia cũng không đốt đèn, cho nên đi ngủ rất sớm.

Một là ngày mai còn phải làm việc.

Tiếp nữa chính là vì ăn ít, đi ngủ cũng có thể giảm bớt sự tiêu hao năng lượng.

Trần Mặc lại không ngủ được, mặc dù bản thân vẫn cảnh tỉnh mình là phải nhập gia tùy tục.

Thế nhưng là một "thanh niên ba tốt" của thế kỷ hai mốt, ban ngày đọc tiểu thuyết chơi trò chơi, ban đêm uống rượu nhảy disco, bỗng nhiên đi tới một thế giới hỗn loạn ngay cả ăn thịt cũng là một vấn đề, hắn không điên cũng đã rất tốt rồi.

Nhắm mắt lại có thể nghe được tiếng gió bên ngoài thổi.

Trần Mặc ép bản thân đi ngủ.

Trời mới tảng sáng.

Nghe được tiếng động từ ngoài sân, Trần Mặc tỉnh lại, muốn đưa tay xoa mặt, lại cảm thấy cánh tay vung đao hôm qua đau dữ dội.

"Rèn luyện không đủ mà."

Đi vào sân nhỏ, Trần Mặc thấy Hàn An Nương đã tỉnh, trên đầu có khăn trùm đầu, đao bổ củi thì treo bên hông, cách ăn mặc như một thôn nữ chính hiệu.

"Nô gia lên núi đốn củi, tiểu thúc mà đói bụng thì tự mình nấu cơm ăn nhé." Thấy Trần Mặc tỉnh lại, Hàn An Nương dặn.

Thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn, mặt trời còn chưa lên, không nóng, thật thích hợp làm việc.

Đợi tới chín, mười giờ, mặt trên lên cao thì lại không chịu nổi.

Vì qua mùa đông này, cần chuẩn bị đủ củi lửa.

"Lên núi?" Trần Mặc sững người: "Tẩu tẩu, một mình lên núi không sợ có cọp sao?"

Bạn đang đọc Loạn Thế: Từ Chiếu Cố Tẩu Tẩu Bắt Đầu Tu Hành (Bản dịch). của Quất Miêu Bão Ngư Thụy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoathao2201
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.