Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Thiên Sứ nơi Trần Thế

Tiểu thuyết gốc · 1612 chữ

"Pạch!"

Mép vải cotton bị kéo căng, sau đó vì đàn hồi mà bật trở lại vào vòng ba săn chắc mịn màng.

"Ah!"

Tôi giật mình bật phát ra âm thanh non mềm yếu ớt. Tôi mở mắt, nhìn chằm chằm vào cái khuôn mặt còn đang cười toe toét như ngàn hoa đua nở.

"Ờm thì... để cho chắc chắn thôi. Nhỡ đâu, nó chật..."

Đây là cơ thể của cô đấy, nói không biết ngượng mồm hả? Nhưng tất nhiên tôi chỉ dám mắng trong lòng thôi.

"Ờm... Còn cái này là bra, cậu chỉ cần mặc như mặc áo bình thường là được. Yên tâm, nó đơn giản lắm, tin tôi đi!"

Cô ấy nói rồi đưa cho tôi một chiếc áo trông như áo hai dây nhưng ngắn hơn. Tôi thở dài nhận lấy và xoay lưng lại với cô ấy, sau khi xác định rõ ràng mặt trước và mặt sau, tôi lại nhắm mắt.

Luồn hai tay vào dây áo, kéo xuống đầu, rồi lôi xuống hết khoang ngực. Thực lòng mà nói, cái cảm giác này chính xác được gọi tên là an toàn.

Con mẹ nó! Một thằng con trai cảm thấy an toàn khi mặc áo ngực, nghe ngu thật! Nhưng bây giờ tôi phải học cách chấp nhận, vì cơ thể tôi bây giờ không phải là một thằng con trai nữa.

Khi chắc chắn đã mặc thoải mái, tôi mới mở mắt ra tìm kiếm hình bóng của chính mình. Người con trai từ đầu xuống chân chỉ có một màu đen đang ôm một bộ đồ unisex trong lòng chờ đợi tôi.

Một chiếc áo thun form rộng màu đen, quần jogger cũng màu đen nốt. Hình như cô nàng này rất thích đồ màu đen?

Haiz, thôi kệ! Dẫu sao vẫn tốt hơn là tồng ngồng không một mảnh vải che thân. Khi tôi vừa mặc vuông vắn xong bộ trang phục theo phong cách phi giới tính, thì cô nàng liền hăng hái đòi chải tóc và tạo kiểu cho tôi.

Ờ thì, cơ thể của người ta mà! Người ta muốn thì cứ để họ thoải mái, trừ mấy cái hơi ảnh hưởng đến cảm nhận của tôi là được.

Cô nàng khẽ móc lược vào mái tóc dài, dày và trắng. Nhẹ tay kéo vuốt một lượt, đó quả thực là một mái tóc đẹp. Nó dày và nhiều nhưng không làm tôi cảm thấy nặng đầu, hơn nữa mỗi lần kéo lược xuống đều rất nhẹ nhàng, nên tôi biết độ mượt của nó không phải dạng vừa.

Còn chưa kể, mái tóc này lại có một màu trắng tinh cực kỳ độc lạ. Chẳng lẽ cổ bị bạch tạng? Aiz, bảo sao da và tóc của cổ lại trắng như thế.

Sau khi chải chuốt mượt mà xong, với những ngón tay xương khớp gầy gầy của tôi, cô ấy bắt đầu tết tóc cho mái đầu trắng như tuyết của mình.

Trước đây tôi cũng thường tết tóc cho em gái, ngày nhỏ cũng hay nhường nhịn để con bé buộc cho mấy chỏm đuôi gà. Nhưng lúc này thì khác, tôi đang được chính mình tết cho một kiểu tóc vương miện cầu kỳ, tinh tế.

Chỉ năm phút sau, tôi đã cảm nhận được sức nặng trên đầu. Trong suốt quá trình tết tóc, cô ấy đã rất nhẹ nhàng để không khiến tôi khó chịu, hay nói đúng hơn là không làm đau cơ thể của chính cô ấy.

"Được rồi. Qua đây đi."

Cô ấy ở phía bên kia giường, hướng đối diện với cái cửa sổ mà cổ đã trèo vào. Bên cạnh chiếc tab đầu giường là một bộ bàn ghế trang điểm.

Ở đó có một tấm gương tròn khá lớn nên tôi cũng hiểu là cổ muốn tôi biết được ngoại hình mới của mình trông ra sao. Cổ còn chu đáo, à phải dùng từ ga lăng mới hợp, cổ đã kéo sẵn chiếc ghế đệm bông êm ái chờ tôi an toạ.

Khoảnh khắc gần tới nơi, tôi có liếc mắt một cái vào tấm gương. Trời đất ơi! Cái gì mà mỹ nhân hiếm có?

Mặt gương sáng trong phản chiếu một cô gái phải dùng từ xinh đẹp tuyệt luân mới xứng tầm. Toàn thân cao ráo cân xứng, đúng là tôi có hơi gầy gò do không ăn uống đầy đủ, nhưng với tư cách là con trai tôi vẫn cao tới 1m76, nhưng khi đứng sát thế này cũng không có mấy sự chênh lệch, chứng tỏ Sona phải cao trên 1m65.

Chiều cao tốt lại cộng thêm khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, ngũ quan cân đối không có một chút khuyết điểm. Lông mày thanh mảnh như nét núi xa, lông mi đen dài và cong, khẽ vung lên như cánh bướm non. Vậy là cổ không hề bị bạch tạng, độ trắng của da và tóc hoàn toàn là tự nhiên.

Chiếc mũi nhỏ xinh, cao thẳng nằm cân đối chính giữa khuôn mặt. Cánh môi hồng đào, căng mọng như trái chín, mấp máy hé mở để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp như ngọc trai. Làn da trắng mịn như sứ, mái tóc trắng tinh khôi như tuyết đầu mùa, lại bồng bềnh như áng mây trôi.

Đôi mắt to tròn ngập nước màu tím thạch anh, trong veo không nhiễm dù chỉ một hạt bụi trần. Loại nhan sắc này trong giới giải trí sẽ nghiễm nhiên được liệt vào phẩm vị thần tiên.

Lại thêm kiểu tóc tết vương miện trang nhã với hai lọn tóc mai được buông lơi, tạo nên một vẻ nhu mì đậm chất vương giả. Và khi kết hợp với bộ trang phục unisex nguyên cây đen thì không có một chút nào là kệch cỡm hay lạc quẻ, ngược lại càng thêm vẻ năng động hoạt bát.

Mỹ nhân giống như ngọc bích thượng đẳng, trắng trong hoàn mỹ, lại mang theo hơi thở ưu nhã, cao ngạo như tiểu thư khuê các tuyệt diễm. Vóc người cân đối hoàn hảo, không có một chút thịt thừa. À, trừ vòng một, bởi vì dù tôi có cúi xuống vẫn không thể nhìn thấy mũi chân.

Rốt cuộc mười hai Bà Mụ đã bỏ ra bao nhiêu công sức và thời gian để tạo nên một kiệt tác thẩm mỹ đỉnh cao nhất lịch sử nhân loại như vậy?

Chỉ cần ngắm nhìn cái dung nhan như một bức hoạ tuyệt tác này cũng đủ làm người ta quên đi biết bao buồn rầu khổ đau. Sona có thân xác như của một thiên sứ lạc bước chốn trần gian vậy.

Tôi cũng chẳng biết mình đã đứng ngây ra như thế bao lâu, chỉ biết tôi có thể tỉnh táo lại là nhờ chất giọng trầm khàn tà mị của chính mình.

"Sao? Đẹp lắm phải không?"

Tôi phục hồi thần trí.

"Cô tự luyến hả?"

Nhưng mà, nếu suy nghĩ kỹ, cái bộ túi da này mà gọi là "đẹp" thì chính là đang sỉ nhục ấy chứ. Phải là đẹp đến điên đảo, một vẻ đẹp trong trẻo xuất chúng độc nhất vô nhị, một sự cao quý hoàn mỹ tuyệt luân không gì sánh nổi.

"Haha, được rồi! Có lẽ cậu cũng quen dần với cơ thể mới rồi phải không? Chúng ta nên giới thiệu một chút về mình mới phải chứ nhỉ? Ra ngoài nào, làm quen với cả anh chàng ngoài kia nữa."

Sona dẫn tôi ra khỏi căn phòng, bên ngoài là một đoạn hành lang theo phong cách cổ điển. Tông màu nâu trầm là chủ đạo, trên trần treo một vài chiếc đèn chùm đắt đỏ, hai bên tường treo đầy các bức tranh ảnh, phong cảnh có, người cũng có.

Chủ yếu là các bức ảnh về Sona hay cậu chàng tên Hoàng, còn có một bức lớn nhất rất đông người, tất nhiên vẫn có thể tìm thấy Hoàng và Sona ở trong đó.

Bên ngoài phòng khách rộng rãi, thoáng đãng, nội thất được sắp xếp một cách thông minh để không gian phòng tiện nghi, không mang lại cảm giác bí bách.

Trên ghế sofa, Hoàng đang nhâm nhi ly Irish Pure Pot Still theo kiểu on-the-rock và rất chăm chú nhìn chiếc laptop đặt trên đùi.

Sona dẫn tôi đi đến chiếc sofa đối diện, mỉm cười tươi rói.

"Nào, ngồi xuống đây! Trước tiên thì tôi là Sona Daogidlov. Rất vui được gặp cậu! Mặc dù tình hình của hai chúng ta thì không tốt đẹp đến thế."

Cô ấy nói một cách trào phúng. Nhờ tính cách năng động như vậy mà cái mặt như người chết của tôi đã rạng rỡ hơn một chút.

"Ể? Cô là người Nga sao?"

"Haha, cậu nghĩ tôi là người Nga vì "Daogidlov" hả? Suy nghĩ đơn giản và thẳng thắn ha? Ừm, thực sự thì coi tôi là người Nga cũng được, dù tôi không có quốc tịch."

Cô ấy ngừng lại một chút để tôi có thời gian xử lý thông tin, sau đó mới đưa bàn tay về phía Hoàng.

"Tên của cậu ấy là Ngô Đình Hoàng. Nhìn lạnh lùng thờ ơ vậy thôi chứ tốt bụng lắm, lại còn giỏi nữa. Không cái gì cậu ấy không biết, từ nấu ăn, thêu thùa may vá, đến viết vẽ gì đấy đều thạo. Cậu không biết gì cứ hỏi cậu ấy, Hoàng cũng là người kiếm tiền chính để trang trải cuộc sống hàng ngày luôn."

Bạn đang đọc Long Hội sáng tác bởi Zhuu17
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zhuu17
Thời gian
Lượt thích 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.