Toái Ngọc
Tuyết rơi ba ngày.
Thông hướng Đông Kinh trên sông nhỏ, cỡ tá thuyền gỗ đang chậm rãi tiến lên trong mưa tuyết, buồm nâu bạc phướn đen nhàu.
Lơ đễnh, người ta dễ nhầm đoàn thuyền là một đội buôn non nớt, thuyền cùng thuyền ở giữa phân bổ lộn xộn, lớn nhỏ không đều, mấy cái hộ vệ áo tơi nghiêng lệch, sợ mưa ướt thân đều núp cả vào dưới mái hiên.
Đổi một cái lâu năm lão thủy binh tới xem, hắn phải cố gắng lắm mới nhận ra, những cái kia thuyền nước sâu hai gang đầy ngấn…Là đang trở vật cực nặng dấu hiệu!
Oa...Đông.
Oa...Đông!
Nhưng hắn già nua như vậy, ắt sẽ không nghe được nhỏ như cánh gián liên miên tỉ tê hài tử tiếng khóc âm thanh len lỏi qua những lần xiềng xích va đập vào đại thiết bản vật dụng!
Càng là, chỉ có từ trên cao nhìn xuống, người ta mới có thể phát hiện ra tựa như hỗn loạn đội ngũ này lại đang bao vây chặt chẽ ở giữa nhất, tầm thường nhất thuyền nhỏ.
Tối kém cỏi khinh chu khoang thuyền bên trong đang rải lấy màn dùng bằng sa bằng đoạn, lông cầu làm gối, nhung chăn xuyên vàng, hào phú bức người. Có hai đứa bé đang dựa vào nhau, hoa lệ phục sức hài tử đang tựa vào vai mộc mạc quần áo tiểu hài bên cạnh ngủ thiếp đi.
Mộc mạc manh áo hài tử hình như đã thức dây, lông mày nhíu lại, cơ thể hơi khẽ run lên liền lập tức bị hắn khắc chế đè xuống...Như sợ đánh thức bạn mình. Tiết trời tê tái, Đông Nam hàn phong rét buốt lùa qua khe cửa, khuôn mặt hắn vốn đã trắng bệch, lại càng thêm nhợt nhạt đi.
“Uỳnh!”
Bên ngoài chấn động tiếng nổ hẫng xuống cùng lúc xé tan dẫn đầu thuyền buồm, tàn xác cùng ván gỗ vung vãi nghiễm nhiên chặn ngang đoàn thuyền bước tiến!
Trên thuyền đám người lại không xao động, lộ ra một vẻ lâu năm lão luyện, theo tiếng huýt sáo vang lên, nhanh chóng xếp thành trận hình. Ba người đấu lưng, năm người thành tiểu trận, dõi mắt tám hướng…
Hiệu lệnh xuất hiện về sau, lại cũng không có tiếng động gì. Vốn là lấy phướn buồm công dụng chỉ cần xoay nghiêng liền có thể để tàu dựa vào gió Đông Nam mà dần lui về đường cũ, nhưng kẻ địch có thuỷ lôi, rõ ràng có chuẩn bị mà đến, không thể khinh động.
“Vút.”
“Bang!”
Một trận mưa tên mở đầu bị đám hộ vệ múa kiếm chặn lại, mưa tên không thấy máu lại đâm thủng phướn buồm, tuyệt đi đoàn thuyền rút lui hy vọng. Lập tức trong lách ngạch, cỏ lau bên trong lao ra lớp lớp khinh chu, cưỡi thuyền người không mặc áo giáp, trang bị chắp vá, chỉ là số lượng nhiều.
Đám người mới đến chia cắt đội hình, cong người bật lên khoang thuyền tấn công, rất nhanh một hồi gió tanh mưa máu va chạm diễn ra, đao kiếm cùng đao kiếm tương bác, tiếng la hét phẫn nộ không ai nhường ai.
Trong khoang thuyền hai đứa trẻ đều đã tỉnh lại, giết tới đỏ mắt đám người thanh âm cũng không phải nhỏ, dù là ngu ngốc cũng phải đoán được bên ngoài chuyện gì!
Hoa lệ đứa bé, hai mắt mở to, sợ hãi mếu máo khóc, hai tay bấu chặt vào gầy yếu hơn đứa trẻ. Bị bấu vào đứa trẻ hiển nhiên đã bị đau, móng tay đâm vào trên vai sẹo còn hơi chảy ra máu, trắng bệch khuôn mặt của hắn lại không có chút nào chán ghét, cau lại lông mày dồn hết chú ý vào trong ngực hắn gói đồ nhỏ, gắt gao dùng tay khư khư nắm chặt.
Tựa như cứu mạng đồ vật!
Một hồi lâu sau, va chạm thanh âm nhỏ dần lại, mặt sông sớm đã bị nhuộm một tầng đỏ quạch máu tươi, theo cuối cùng một tổ năm người gối lên bụng nhau chết, gần hai mươi kẻ chiến thắng tụ lại ở trên lớn nhất khoang thuyền, lại ngẩn người thao mắng:
“Những thứ này trọng nhân giữ của so với nương ta giữ màng trinh còn kỹ!”
Thì ra mấy cái rương kho báu đều ở tại khoang này thuyền lớn nhưng chìa khóa thì bị tản ra, giấu tại trên khắp đoàn thuyền từng cái hài tử trên người vết sẹo!
Chính hài tử cũng không biết chìa khóa bị giấu ở cái lỗ nào trên người...
Đám người truy theo tiếng khóc mà lôi ra từng đứa, lại nhịn xuống buồn nôn mà ghê răng rạch ra trên người chúng từng vết sẹo mới khâu!
Nhưng vất vả một hồi cũng xong, đám người quây lại thành hình bán nguyệt, sướng run người thưởng thức trước mặt từng rương châu báu…Nhưng nào có được bao lâu?
“Sắc.”
Thanh thuý tiếng vật nhọn cắt qua.
Hai mươi cái đầu còn treo nụ cười trên môi mà cùng lúc rơi xuống đất.
Nơi cổ họng vết cắt mượt mà, nhưng mặt cắt bóng loáng lại lộ ra cỗ trì trệ khó nói.
Huyết giang phía trên, một cái người thân mang tử sắc vũ y, đầu đội thiết sa che khuất mặt, đang thùy kiếm đứng trên khoang buồng của chính giữa khinh chu.
Hắn nhẹ nhàng rơi xuống.
Thì thấy, trước mặt cửa gỗ hình như bất cẩn không khóa, đập thẳng vào mắt là một cái tử tướng thê thảm cảnh tượng, tán loạn xộc xệch nệm chăn bên trên có hai cái hài tử đang nằm bất động trong vũng máu. Rõ ràng, trong trận chiến vừa rồi đã có kẻ may mắn tìm được tới đây, thống hạ sát thủ!
Tử sắc thiết y nam tử khóe mắt hơi giật, bất động đứng im ở ngoài cửa.
Hắn đợi một khắc, hai bên lông mày cuối cùng nhíu lại vì mất kiên nhẫn, nhưng vẫn không động. Dường như chắc chắn bên trong có người mình cần gặp.
Một nén nhang sau, hắn thở dài, ngữ khí trọng trường ra lệnh:
“Đứng lên, ta là tới tìm ngươi."
“...”
Mưa nhỏ rả rích chỉ miết nhẹ lên ván thuyền, bốn phía ngoại trừ tử y nhân tựa như lại không bất luận cái gì vật sống, chỉ có gió lạnh thổi qua, cuồn cuộn ùa vào khoang bên trong, xua đi máu tanh mùi. Nhưng thiết y nhân vẫn như cũ nhìn xem bên trong khoang thuyền, nhìn thẳng vào bên trong thảm tượng. Như là bên trong thi thể có thể đáp lời hắn!
Lại có một khắc đồng hồ nữa.
Một bên vốn “đã chết” đi đứa trẻ mới lung lay động đậy. Mộc mạc quần áo xác người đang tựa đầu lên tay đồng bạn, giơ lên tay phải từ từ nhấc ra chăn lụa che trên mặt.
Hài tử ngồi thẳng dậy, cũng không nhiều liếc đồng bạn một cái, mở to hai mắt nhìn hướng ngoài cửa, hơi nghiêng đầu lúc, hắn mới nhận ra, cúi xuống kiểm tra thân trên từng vết sẹo bị chính mình mở ra!
Mắt hắn nheo lại không rõ vì đau hay vì khó hiểu, ứng một tiếng:
“Ta?”
“Tất nhiên hài tử nhóm chỉ có ngươi còn sống, vậy chỉ có thể là ngươi”.
Thiết y nam tử vẫn nhíu mày không giãn, hơi có chút nhập thần suy nghĩ, mới có bao lớn hài tử, chưa nói đến xuống tay bản thân cũng đủ ác độc!
Mộc mạc gầy yếu đứa bé niên kỷ tầm năm, sáu tuổi, tựa hồ nhận thấy cái gì, lập tức nói:
“Ta vốn không nợ hắn cái gì. Huống chi người nhà hắn giết phụ mẫu ta,” Thấy vũ y nam nhân vẫn trầm mặc, hắn vội bổ sung: “Trên thuyền nô lệ hài tử đều bị như vậy."
Hắn cúi đầu chỉ xuống trên thân chằng chịt vết sẹo đã mở ra toang hoác, nhìn qua chịu đủ lăng nhục
“Sáu tháng.”
Thời gian trì hoãn đã quá lâu, bên ngoài nam nhân tựa hồ đón nhận thuyết pháp này, gật gật đầu, ném cho hắn một cái bình bạc:
“Bôi lên thuốc này, cả mới lẫn cũ thương” Hơi thổ khí ra, “Bỏ cái kia nát vụn lưỡi dao. Này đồ không có tác dụng với ta.”
Hài tử trắng bệch làn da đồng sắc cùng trên tay không cán lưỡi dao, trắng xám chi sắc tựa hồ so với bình bạc còn ăn nhập tinh thuần hơn!
Hắn nhận lấy bình bạc, trực tiếp mở ra đem màu xanh nước thuốc bôi lên người, chỉ cảm thấy hơi tê tê một chút, sẹo cùng vết thương đã lành lặn như ban đầu.
“Đi thôi, canh giờ không còn nhiều.”
Thiết y nam tử từ túi trữ vật bên trong lấy ra một kiện trẻ con áo choàng. Cách không choàng lên người hắn, nhiếp tới, đón gió dựng lên, bay thẳng hướng Luỹ Bắc mấy quận.
Đằng sau đứa bé lần đầu nhìn thấy cảnh này, tỏ vẻ thích thú, nhưng không đậm lắm chi sắc. Đợi hai người thăng lên đến tầng mây, hài tử đã bình tĩnh lại, hỏi hắn:
“Chúng ta…đang đi đâu đây?”
“Ngươi tới sẽ biết…Tiếp đó sự việc, chỉ cần ngươi làm tốt, sáu năm sau chính là nhập Kinh thời điểm..”
Hài tử hình như vô tâm, không để ý quan tâm quá trình, càng không toát ra hâm mộ Đế đô chi sắc, chỉ muốn hỏi sau đó kết quả, hơi cao giọng lên hỏi:
“Vào Kinh thành sau lại làm gì a?”
“Tiến cung.”
“Kia chẳng phải Thái giám sao?”
Đứa bé hoảng hốt nói.
Thiết y nam tử cuối cùng khẽ cười một tiếng, không phải vì hắn buồn cười, mà là vì đây mới đúng là tiểu hài tử chi sắc nên có.
“Cũng không phải, là Phối Lang”
“Phối Lang?"
“Ân, mỗi cái đến tuổi Thế Tử cùng Quận Chúa đều được kết ngẫu một vị Phối Lang."
Tiểu hài tử cũng không có hỏi được vì sao lại có lần đầu nghe thấy chức vị này, chỉ nghe nói bóng gió là Chúa thượng ban xuống ý chỉ, không thể không theo.
Câu được câu không trò chuyện sắp kết thúc lúc, vũ y nam tử như nhớ ra cái gì, hỏi:
“Ngươi tên gì?”
“Thanh. Thiền Thanh."
Thiết y nam tử gật đầu cười, khẽ đáp:
“Ân, vậy từ nay liền gọi ngươi…”
“Á Nam Giả Thanh."
Đăng bởi | joner123 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 20 |