Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầm Tù

Tiểu thuyết gốc · 2115 chữ

Tát Thiện Lâm.

Ngút ngàn mảnh rừng vắt ngang qua Á Nam gia, Nhuận thị hai nhà địa giới.

Rừng núi đường nhỏ dấu chân heo hút, lao vùn vụt qua mấy vị thân mang bạch giáp tướng sĩ, người thủ lĩnh trên mặt tán loạn tóc cùng vụn thịt, máu tươi chảy thẳng tới xuống đầu mũi chân rơi xuống đất, đoàn ngựa kéo lên tức tốc dẫm tan vết máu vào bùn.

Hắn to lớn trên mặt viết đầy không thể tưởng tượng nổi chi sắc, những ngày qua ra sướng run người cảm giác mỗi khi lần tra được một cái manh mối vẫn còn nóng hôi hổi!

Có ngờ đâu tất cả đều là những cái bẫy miếng mồi chỉ chờ hắn từng bước dò theo, đi tới cuối chính là xa chân sập bẫy!

Hắn sắc thái hoảng hốt nhìn về theo sát sau hắn thiếu niên, hỏi:

"Ngươi quanh năm trên núi không lộ mặt...Như thế nào biết được tuyến đường này?"

Thiếu niên kia da mặt đỏ hồng, nâng lên lông mày nhìn hắn, hai mắt sáng tỏ đáp:

"Từ trong sách học được một ít đồ vật mà thôi...Đại nhân, thương thế còn tốt?"

Hắn cái này một nhắc, trên thân tráng hán cái kia chém vỡ vỏ giáp vết kiếm lại nhức nhối lên, tráng hán vội dốc ngược mấy viên đan dược, không dám hận, chỉ cảm thấy trốn thoát sau tai nạn may mắn, hổn hển nói:

"Trời đánh Ma tu...Lần này cùng những lần trước khác biệt...Hắn tu vi thế nào lại kéo ra một khoảng dài...Đánh cả đám không kịp trở tay!"

"Cái kia kiếm pháp...Tán tu bây giờ cũng thường ra những hạng người như thế?!"

Thiếu niên đảm lượng không nhỏ, giống như nắm chắc bản thân sẽ không bị theo đuôi, từ đầu tới cuối chưa từng ngoái đầu về sau, cũng không đáp hắn lời này, chỉ giá mã nhanh hơn.

Nhưng ngờ đâu, thủ lĩnh nam nhân giữa chừng dừng lại, rên lên một tiếng, kéo dựng ngược ngựa, la hét:

"Đau sát ta a!"

Theo sát hắn thiếu niên lại lấy một loại cao siêu khống mã kỹ xảo, lập tức chuyển hai chân sang một bên đạp xuống đất, ngựa có lực chống này lập tức ép sát vào bên vệ đường, thân ngựa cong lõm vào trái ngược tự nhiên mà không mất thăng bằng, hữu kinh vô hiểm né qua vụ ngã ngựa đằng trước.

Ngoại trừ thiếu niên cấp tốc làm ra phản ứng, cơ hồ đằng sau mười hai thớt ngựa đều ngã dẫm đè đạp lên người tráng hán, để hắn đau kêu cha gọi mẹ.

Mà thiếu niên ánh mắt không có khinh miệt, cũng không có xuống ngựa đỡ hắn từ lồm cồm bò dậy, đợi mấy cái binh linh thay phiên khiêng hắn, mấy lần nữa gióng lại ngựa lại trở về.

————

"Ông ông"

Đơn mộc tiểu viện truyền ra nhỏ bé tiếng linh khí ba động, bên ngoài cửa viện bạch điểu nấm mồ đã mọc lên cỏ xanh vờn vờn lay động.

Thiền Thanh từ trong tu hành tỉnh lại, khẽ vươn người một cái, lập tức cơ bắp giãn ra kêu tiếng tanh tách lên, khớp xương nổ lên giòn rồm rộp, miệng khẽ thở ra một ngụm màu xanh da trời linh khí, răng môi khinh động lại hút ngược trở vể, lập tức cái mũi chun lên, hai mắt như có thần vận mở ra, tĩnh như hàn đàm, thâm u một mảnh.

Chân Tức hô hấp từ hai mạch Nhâm, Đốc mới ban đầu cũng không dễ chịu, giống như hắn bị sặc nước ở mũi thấu buốt lên thuỳ trán, cho tới bây giờ đột phá tiểu cảnh giới thứ tư, hắn hít thở cái kia "Thuỷ" đã như là không khí, như cá dùng mang được.

"Ve ve ve..."

Sắc bén ứa nhọn tiếng kêu suýt chút nữa để cho hắn thổ huyết tức giận, cái này thiền tử giống như cũng được lời từ hắn đột phá cánh giới!

【 Quân Ngọc Dao】 kề sát tại mang tại cũng không trấn áp được trong đầu hắn tiếng động, dù chỉ bé li ti thôi, nhưng hắn quyết không chịu thỏa hiệp! Thiền Thanh mượn nhờ tu hành cảm ngộ có một cái to gan suy nghĩ, nếu không thì...Giã thành bột mà hít chăng?

Hắn cạo ra từ đầu Quân Ngọc Dao một chút bột ngọc, ban đầu để vào trong lòng bàn tay đổ xuống liền lập tức ho sặc sụa thổi ra, sau đó rút kinh nghiệm, liền cán dẹt bụi thành một mảnh dẹt, lấy tay bịt một múi dùng mũi quẹt đưa một hơi...

Sốc tận óc!

Buốt méo miệng!

Đau muốn mở sọ mà xoa bóp não!

Nhưng tiếng ve đã im ắng xuống.

Nếu vẫn lấy phàm nhân chi thân, hắn hít vào Ngọc bụi lâu dài như thế chỉ sợ chính là muốn nội thương phổi cùng gan sau đó đủ loại triệu chứng, nhưng Nhâm Đốc hai mạch du tầu kỳ thực là sau đó sẽ bài tiết ra ngọc bụi theo lỗ chân lông mồ hôi.

Dù sao cũng là uống thuốc độc giải khát...Thiền Thanh ước lượng một thanh này 【 Quân Ngọc Dao】, nếu mỗi ngày một hít như vậy, ít nhất cũng đủ cho hắn một năm dư xài. Lại nói, liều ngày hôm nay mới chỉ lần đầu, chưa biết chừng có thể bẻ cánh thiền tử mấy ngày a...

Chỉ là...

Vốn tưởng đã rũ bỏ được suy nghĩ, bây giờ lại quanh quẩn về trong đầu hắn, nếu khổ sở như bây giờ có gì đáng sống sao?

Hắn minh bạch rồi, khi ấy đối với Trần Yên cái chết, nỗi buồn của hắn là thật. Nhưng không phải buồn vì nàng, mà càng nhiều hơn là thỏ tử hồ bi, đồng bệnh tương liên, cảm thấy nàng cũng như mình lăn lội từ đầu đến cuối trong bàn tay người khác đến chết cũng không phản kháng được mà thôi. Hắn đơn thuần là cảm thấy buồn cho bản thân.

————

Thiền Thanh cùng Á Nam Giả Khâm bàn bạc kỹ lương, lần đầu tiên xuất hiện trở lại của hắn chính là từ trên Á Nam gia chủ điện.

Bởi vì trước đó hắc y nhân liên quan tới 【 Quỷ Dị 】 bất dung tiết lậu, Thiền Thanh công lao không thể ngoài sáng ban thường, từ đó chấn nhiếp trong nhà tiểu tâm, cho nên chuyện chọn gia đình cho hắn vẫn như cũ bị dâng lên.

Trước đó ba nhà nhận hắn làm con nuôi, thậm chí đã cử phụ nhân tới lân la làm quen, nhưng tất cả đều bị hắn lấy bế quan lý do đóng cửa từ chối. Nhưng hắn tu vi thấp, nào có thể bế quan dài lâu đâu..Ngày hôm nay lên điện, thậm chí Á Nam Giả Nhượng gác lại bế quan dưỡng kiếm chuyện, ra ngoài vì hắn lấy thế.

Canh giờ đã điểm, Thiền Thanh đứng tại Á Nam Giả Khâm bàn làm việc, hô to:

"Bắt đầu."

Cánh hữu lấy Trần Thì Kiến dẫn đầu, cánh tả lấy Á Nam Giả Nhượng vì bài, từng người một dâng lên công việc.

Trần Thì Kiến vẫn là như thường lệ mở bát, dời hàng chắp tay, giọng nói rền vang hữu lực, đã không nhìn ra mất đi con cháu, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đau buồn, nói:

" Tam Gia Cộng Hội như thường lệ tại cuối năm nay muốn bắt đầu, đại lâu thuyền tiến độ thi công chậm trễ chưa xong, thỉnh cầu gia chủ lưu tâm."

Tiếp sau hắn Ba lão gia tử, trên mặt hồng quang, mấy tháng không gặp mà như trẻ lại mười tuổi, cười nói:

"Ba gia trang trại năm nay đã đủ ba nghìn thớt ngựa tía, thậm chí cho tới lúc Cộng Hội có thể lấy bù cho trì hạ các gia tộc thừa thiếu."

Những việc kiếm tra tiến độ nhàm chán như thế kéo dài một phần ba buổi đầu, tới khi một cái tiểu tông tu sĩ dâng lên Á Nam Giả Khâm nhìn xem vụ mùa mới đem kết, số lượng nhập kho linh mễ, rà soát một lượt, sắc mặt như thường ngẩng lên hỏi hắn:

"1 vạn thạch...Năm nay linh mễ thu hoạch chỉ có những thứ này?"

"Hồi gia chủ, chỉ có những thứ này."

Á Nam Giả Khâm mặt không biểu tình vẫy hắn lùi xuống, Thiền Thanh nhạy bén lưu tâm nhớ xuống, cũng không rõ vì sao.

Tiếp đó liền nghe, Á Nam Giả Nhượng rời hàng, hành lễ cung bái, chân thành nói:

"Bái gia chủ ban tặng, Á Nam Giả Thanh đã là ta dòng chính người ròng rã hơn một năm trời!"

"Chúng ta những thúc bối này biết được hắn gia cảnh, lòng đau mà đêm không ngủ được, một mặt lo lắng hài tử vò võ năm canh trống vắng hiu quạnh, một mặt sợ hãi thế gian đủ loại cám dỗ tới làm phiền hài tử tâm trí."

"Vì hài tử cần hơi ấm của mẫu thân cũng nhiều như hắn cần một người cha để dạy hắn biết cái gì là đúng, cái gì là sai vậy."

Á Nam Giả Nhượng tự thân phá cửa ra ngoài đại biểu trong tộc dâng thư, một đám thúc bá bối tự hiểu trong tâm có quỷ, không thể làm gì khác hơn là cùng hắn đồng ý xuống.

Nói là thế, Á Nam Giả Nhượng cũng phải đứng ý ở trên bọn hắn lập trường mà yêu sách, công phu mặt ngoài vẫn phải làm đầy đủ.

Á Nam Giả Khâm hai mắt nóng lên đỏ bừng, bi sầu thống thiết, nói:

"Người làm bậc cha chú thế này mới phải! Thanh đệ phụ mẫu tâm nguyện chỉ có thể trông cậy vào những người ở lại thay bọn hắn nhìn xem hài tử lớn lên, cứ việc đỉnh thượng đền bù không thiếu, âm thầm chiếu cố qua, nhưng ta lúc nào cũng vẫn còn thấy trong nhà bạc đãi cho hắn..."

"Chư vị trưởng bối tấm lòng thành này, quả thực là giải ta canh cánh đã lâu ở đáy lòng tâm bệnh."

Hắn đau lòng quay mặt về phía Thiền Thanh, thương tiếng nói:

"Nhưng hài tử vốn nên để hắn tự tâm tính chất, vẫn là từ Thanh đệ tới quyết định chuyện này a."

Thiền Thanh ban sáng hít vào bụi ngọc để cho đầu óc của hắn ngoài ý liệu thanh minh, ẩn ẩn nhanh nhạy vượt xa ngày thường dấu hiệu, lại có Á Nam Giả Khâm dặn dò từ trước, bèn tiến lên phía trước bục cao, chắp tay khom người vái, nói:

"Các vị thúc bá vì ta như vậy, quả thực ơn Phiến Mẫu tái sinh ra ta mới...Thanh minh bạch rõ ràng, Trúc Cơ phía trước có thể dựa vào chỉ có gia tộc, tuyệt không có đê hài thời gian khiêm tốn mê mang, muốn tranh..."

"Nhưng những năm này đọc sách nhiều như thế, cũng hiểu được trung hiếu không thể lưỡng toàn, ta vốn chỉ muốn vì trong tộc ra một phần lực, bây giờ càng không dám phụ lòng mong mỏi...Không dám vướng bận đèo bòng..."

Hắn lời này để cho bên dưới hai dãy người đơ ra không thôi, cái này là hài tử có thể nói ra lời sao? Suy nghĩ này quá mức chín chắn, lớn tới tình cảnh như một cái đã trải hết kiếp người lão nhân tới dùng hài tử non nớt nói chuyện...

Nhưng hắn lời này đổ đến xinh đẹp, cũng không vọng tưởng chỉ dùng lời nói có thể dập tắt được hắn nhóm.

Á Nam Giả Nhượng nước mắt lã chã, nghẹn ngào chỉ nói được hai tiếng:

"Thanh đệ..."

Đằng sau hắn trung niên nam tử không thể làm gì khác là bước tới nhè nhẽ vỗ lưng, cúi đầu thở dài không ngừng, đang muốn nói cái gì, nhưng hắn thân rơi vào trong cục mà không biết, bây giờ mới là lúc hai cái dòng chính huynh đệ cao trào diễn kịch.

Á Nam Giả Khâm thần sắc ngày càng trầm thấp, giữa hai đầu lâu mày phiền muộn càng cau càng chặt, đôi môi khẽ nhúc nhích, hỏi:

"Thanh đệ muốn làm gì?"

"Trước đó Lưu gia người ăn thịt án, tiên duyên còn chưa có cách nào giải...Ta là muốn đi tù!"

Bạn đang đọc Luân Hồi Tiên Tộc sáng tác bởi joner123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi joner123
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.