Chuyện vỉa hè
Tác giả: Silriver
07:00, 13-11-2020( thời kì Covid)
Hắn đang nằm trên chiếc ghế mây, cởi trần, mắt đeo kính đen ngước lên bầu trời. Bên cạnh là cái bàn để ly cam vắt tan đá cùng cuốn tạp chí Playboy đọc giở . Phía xa xa hiện lên một hàng dừa thẳng tắp, biển xanh cát trắng nắng vàng kéo dài vô tận đến cuối chân trời. Vâng! Hắn đang tắm nắng ở Hawaii.
“Em mát-xa cho chủ tịch nhé!”-Giọng nói thỏ thẻ bên tai chợt làm tim hắn loạn đập.
Hắn đã phải dùng hết ba mươi sáu kế cũng như áp dụng mọi mánh khóe trong cuốn sách ‘’ Bí Kíp Cua Gái Của Nhà Họ Nguyễn”, mới “mời” được cô sinh viên năm nhất ngành y, đến công ty của hắn làm kế toán thực tập, đồng thời là thư kí riêng, cùng đi trong chuyến vừa làm ăn xa, vừa nghỉ mát này.
Hắn quay mặt qua, môi cách môi chỉ tầm vài centi. Nhìn cặp môi đỏ mọng tựa quả đào rực chín, ôm ấp thêm hai cái má hây hây như vừa đánh, lả lơi mời gọi người ta cắn trọn.
“ Um, cũng được”- Hắn cố tỏ ra vẻ lạnh lùng, dù vậy cũng không thể nào che đi được tiếng ”ực” vừa phát ra từ cổ họng.
Cô thư kí nhoẻn miệng cười rồi đứng lên.
Hắn tháo kính ra, đập vào mắt đầu tiên là một đôi chân mày hình lá liễu, cặp mắt long lanh, to tròn như mắt bồ câu. Sống mũi cao vút, cằm vi lai, hai má lúm đồng tiền. Mái tóc bạch kim óng nắng buông hờ hững, theo làn gió biển sớm mai khẽ phất phơ. Tất cả kết hợp hài hòa với nhau, tạo nên một khuôn mặt chuẩn tỉ lệ vàng mà mọi cô gái đều ao ước.
Bộ hai mảnh màu tím hoa sữa trên người càng tôn lên làn da trứng bóc. Hai đồi núi cao vút, biểu tình muốn bứt phá ra khỏi tầng trời. Cái rãnh giữa hai đồi sâu hút, như đủ để chứa toàn bộ nước sông Mê Kông phù sa màu mỡ. Liền xuống là vòng eo con kiến cùng bờ mông nảy nở. Đôi chân dài phúc hậu, cặp đùi đầy đặn, kết nối đầy huyễn hoặc, khiến cho các thi sĩ trữ tình nhất cũng phải liên tưởng về một cánh cổng thiên đường. Bảng hiệu hình tam giác vắt ngang, lấp ló mờ ảo cánh rừng Amazon đen tuyền, rậm rạp.
Chỗ nào cần nhô sẽ nhô, chỗ nào cần lõm đi thì tự nhiên nó sẽ vậy. Đó chẳng khác nào bức tượng được trưng bày trong bảo tàng Hermitage, do một tay nghệ nhân hào hoa nào đấy đã sử dụng tất cả tinh hoa, kĩ nghệ của mình để toàn tâm điêu khắc.
“ Đẹp từng nano mét!”- Hắn thầm đánh giá.
Là đàn ông nên tất nhiên chúng ta phải lịch sự, chỉ nhìn vào nơi nào có vải, đó là chất tối thiểu để tạo nên một người đàn ông đích thực!
“ Chủ tịch nhìn gì đấy?”- Mặt cô thư kí đỏ ra, tất nhiên cô đã phát hiện ra ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô- đang nhìn vào đâu.
“ Anh đang nhìn vào một kỳ quan thế giới mới! “ – Hắn lại dùng chiêu cũ.
“ Đã đẹp trai, nhà có điều kiện lại còn...” – Cô thư kí ngập ngừng, ánh mắt liếc qua nơi có tơ lụa duy nhất trên người hắn, đồng tử dãn ra, lưỡi lướt qua môi mềm, ướt át.
“ Lại còn thế nào?”-Hắn hỏi vu vơ.
“Thì lại còn...còn... miệng lưỡi... vừa to vừa ngọt thế kia, bảo sao không đầy em nguyện chết!” – Cô thư kí ngập ngừng e thẹn, ánh nhìn như bị thôi miên, vẫn chăm chăm vào một chỗ.
“ Anh là người rất nguyên tắc, bảo thủ đấy nhé...”- vừa nói hắn vừa nhẹ ưỡn hông lên. “Khi anh đã bỏ phiếu cho một kỳ quan nào đó rồi thì nguồn sống của anh chỉ thu bé lại bằng kỳ quan đấy thôi.” – Hắn áp dụng chiêu thứ 6969 trong cuốn bí kíp.
Cô thư kí không trả lời nhưng trong mắt hiện rõ sự ngọt ngào, như vừa được ai rót mật. Rồi cô khom người xuống, bắt đầu dùng hai ngón tay cái để xoa nhẹ lòng bàn chân hắn, một lúc lại cố ra sức kéo dãn từng ngón chân.
Nằm ngắm những động tác nhẹ nhàng ấy làm cho mồ hôi hắn cứ rịn ra. Đến nỗi cái chỗ mà hắn ít khi làm chủ được cũng bắt đầu biểu tình, cựa quậy.
Từng ngón tay mềm mại vuốt ve, luồn lách, từ bắp chân xoa lên… xoa lên... xoa lên nữa... mơn man dần đến hai bẹn đùi...
Lên đi, lên nữa đi... sắp đến đích rồi!
Hắn gồng mình...
“Tưng tưng tưng tưng, tưng tưng tức, tưng tưng tức, tưng tưng tức...Tưng tưng tưng tưng, tưng tưng tức, tưng tưng tức...(chưa?)”
Mắt hắn từ từ mở ra: “ Má cái tiếng chuông khốn nạn, lần nào đến khúc cao trào là y như rằng!”
Hắn chửi như nói, nhưng trong thâm tâm lại biết chính cái âm thanh trời đánh này đã rất nhiều lần cứu hắn, kéo hắn ra khỏi những cơn mộng mị miên man để không trễ giờ đi làm.
Hắn quơ tay quanh giường tìm cái điện thoại để tắt chuông báo thức đi. Trên trán mồ hôi vẫn còn ướt, phía dưới vương lại vệt nước loang lổ nơi đũng quần.
“ Cái dãy phòng gì mà cúp điện hoài vậy, hay bà chủ nhà cố tình đuổi khéo mình, chậm có hai tháng chứ nhiêu?”
Lại nói, hắn đã nhiều lần đổi chuông báo thức, nhưng mấy cái giai điệu đó không đủ sức mạnh để kéo hắn ra khỏi những chuyến bay đêm được.
Toàn những chuyến bay tẻ nhạt!
Có lần thì hắn dẫn Ngọc Trinh đi ăn bò Kobe mạ hột xoàn ở Dubai, hóa đơn hết 999,999 đô gì đấy không nhớ rõ, chỉ nhớ là hắn đã thật hào phóng bo hết tiền thừa cho phục vụ sau khi quẹt hết một ngàn đô hạn mức trong thẻ. Lần khác thì hắn hợp tác cùng Cao Tiến càn quét các sòng bài khắp Los Ageles, làm nhiều tập đoàn cờ bạc phải gửi đơn lên ngân hàng thế giới thông báo phá sản...
Hệ quả của những chuyến bay đó là lần nào hắn cũng phải tốn gói thuốc với ly cà phê cho chú bảo vệ ở công ty, người thường hay lén chấm công cho mỗi lần hắn đi trễ.
“ Ly cà phê mười lăm, gói thuốc hai chục nữa là ba mươi lăm . Thôi dù gì cũng đỡ hơn cái biên bản hai trăm, nhiêu đấy đủ cho mình đi thang máy! Đã thế cuối tháng lại còn mất điểm thi đua. Xem như mày thắng nữa đi!” Hắn nghĩ thế cho đỡ ấm ức.
“ Từng tưng tứng”- tiếng tin nhắn của cô bạn gái từ thời năm nhất đại học, đến nay cũng đã gần chín năm rồi.
“ Mới hơn bảy giờ mà đã nhắn tin, nay nhớ mình sớm vậy ta?”- Hắn háo hức mở tin nhắn ra xem.
<< Đát Đi Su Gơ kủa e đõa thứk ckưa? E dzừa dzậy lòa nt a lìn nà, đim wa lại mơ thý a roy, ahihi! Chúk a ngày ms thiệk thiệk đẹp nhoa, gửy jó mag nụ hôn e đến cko a, ngoazz ngoazz!!>>
Dù phải nhờ Google kèm bản từ điển tiếng Việt toàn thư để dịch hiểu nhưng tim hắn vẫn dâng lên một cỗ ấm áp! Hắn đang định trả lời thì tin nhắn lại đến, cũng vẫn là của cô bạn gái gần chín năm.
<< Đấy là con dở hơi nào đó mới nhắn thế, còn tôi chán lắm rồi. Một thằng đầu bếp quèn, làm công ăn lương, đi sớm về khuya, tháng ba cọc ba đồng như anh thì lấy gì lo cho cô công chúa như tôi? Nào là có tiền anh dẫn em lên Landmark 81 uống trà đá ngắm hoàng hôn, nào là đợi anh trúng Việt Lót mua con Âu Đì chở em ra hồ Tây xập xình, rồi lại chờ anh ra biển tìm được kho báu của bà Lan bán lấy tiền lên vùng cao xây mấy cái mái ấm hoa hồng cho trẻ mồ côi, giúp em lấy tiếng phông bạt tăng follow, rồi lừa cư dân mạng ùa vào mua hàng online ... Ra tiệm thuốc tây mua hai viên về uống rồi ngủ tiếp mà mơ đi! Nhá! Gút bai, Nô Si Du Ờ Gen!>>
Hắn bần thần một lúc, rồi tay rung rung đáp << Ừ, cám ơn vì tất cả!>>
“ Thôi kệ, mình biết ngày này thế nào cũng đến, hồng nhan bạc phận mà!” – hắn tự trấn an lòng bằng cách bật bài “<< Duyên Phận >> vừa nghe vừa bước ra khỏi giường.
Hôm nay thứ sáu ngày mười ba mà trời lại mưa lất phất, hắn nghĩ chắc điềm không lành sắp đến. Hắn quyết định nghỉ làm một ngày, dù cho khả năng rất cao sẽ bị đuổi việc. Mặc kệ!
Hắn ăn tô bún riêu sườn bì chả xong rồi bước lại quán cà phê vẫn luôn uống mấy năm nay. Hắn gọi ly bạc xĩu đá nhiều sữa. Chủ quán có vẻ ngạc nhiên: “Nay đổi món à cu?” Hắn cười cười nhưng không trả lời, hôm nay hắn không muốn uống cà phê đá không đường nữa, hắn nghĩ đời đã đủ đắng rồi.
Ngồi nhìn ngắm dòng xe chen lấn nhau trong trời mưa, như ai cũng muốn mình vượt lên trước để kịp giờ vào ca. Hắn châm điếu thuốc. Hắn lại nhớ, lại suy nghĩ mông lung!
Ngày nhỏ hắn thích mưa lắm! Mưa là hắn được chạy ra tắm, cùng mấy đứa trạc trạc tuổi chơi trốn tìm, bắn súng thục. Mưa là đêm đấy mấy chục cần câu ếch của hắn nhạy liên tục. Cũng có khi mưa là cả nhà hắn được quây quần bên mâm cơm, cùng nhau nói chuyện học hành, cùng nhau xem thời sự, bóng đá và cùng nhau bàn tính những dự định sắp tới... hắn muốn được đắm chìm mãi vào trong đấy, nhưng hắn cũng biết thời gian không để ai trở lại, sẽ không có phép màu nào xảy ra.
Mưa này khác lắm!
Người ta lạ thật! Lúc nhỏ thì muốn lớn lên thật nhanh để được tự do làm mọi thứ mình thích mà không sợ bị cấm cản. Nhưng trưởng thành rồi thì lại mong được trở về tuổi thơ, hồn nhiên với thăng trầm, vô tư với cuộc sống!
Hắn cũng có khác gì người ta đâu!
“ Mình phải làm gì đây?” – Hắn tự hỏi
“ Hay mình tìm công việc khác có thời gian hợp lí hơn, lương không cần cao nhưng mình sẽ được làm thêm nhiều việc khác, học thêm ngoại ngữ này, học đàn này, hoặc sáng tác vài bản hít bán giá sĩ tầm trăm triệu cho Sơn Tùng MTP, cho Jack 5M.... Hoặc viết lách chẳng hạn?”
Ồ! Hắn nghĩ rồi thấy nhẹ hẳn đầu ra. Hắn cũng có chút khả năng viết mà, ngày xưa hắn học khối C đấy, rồi thêm mấy năm đại học nữa? Không thể bỏ phí kinh nghiệm được, dù gì cũng là một quá trình trải nghiệm đầy kinh khủng!
“ Chắc có người đọc sẽ đồng cảm và nuốt được!”
Hắn bưng ly cà phê vào một góc, mượn được cây viết với tờ giấy của chủ quán. Hắn bắt đầu suy nghĩ về truyện mình sắp viết: Ý tưởng có đột phá không? Chủ đề ra sao? Độ tuổi nào có thể đọc? Cốt truyện như thế nào, có hấp dẫn, lôi cuốn được người đọc? Có ai donate cho mình? Những nhân vật, sự kiện, scandal nào sẽ xuất hiện....
Trong đầu lóe lên nhiều ý tưởng!
Hắn đang định viết luôn chương đầu để không ngắt mạch cảm xúc nhưng nhìn thấy đồng hồ đã hơn mười hai giờ, ánh nắng cũng từ từ len qua những cánh hoa giấy trắng ngà rũ trước hiên quán sau trận mưa rào.
“ Mai viết tiếp đi, ăn rồi về ngủ trưa giấc. Chiều thức đi vòng vòng khu Sala tìm nhẹ cái homestay mini ở chọc tức bà chủ nhà chơi!”-Hắn quyết tâm.
“ Nay ghi sổ cuối tháng lãnh lương thanh toán một thể luôn nha ông chủ!”
“ Nợ nữa thì nói mẹ đi, chín sáu ly rồi đấy, tròn trăm tao tính!”- Ông chủ nói cũng không ít nhẹ nhàng.
Hắn cười hì hì rồi đi lại tiệm cơm bình dân đầu hẽm trọ.
Đăng bởi | Gigg2929 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 26 |