Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện Chế Chuyển Dương Đan(1)

Tiểu thuyết gốc · 4344 chữ

Chiếc xe ngựa lăn bánh chậm rãi, dừng lại trước cổng Ân phủ. Bầu không khí u ám vẫn bao trùm lên nơi này, dường như càng thêm nặng nề hơn so với lúc họ rời đi. Lục An, Lạc Vân và Chu Vân bước xuống xe, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong không khí. Tôn Thư, Dương Chấn Thiên và Dương Hạo đã chờ sẵn ở cổng, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên từng khuôn mặt.

Vừa thấy ba người, Tôn Thư vội vàng chạy ra đón. 

"Sư phụ, Lạc đại sư, Lục An! Ba người đã về rồi!" 

Giọng nói của cậu ta có chút hối hả, ánh mắt liên tục liếc nhìn vào bên trong xe ngựa như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Lạc Vân gật đầu nhẹ, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự nghiêm nghị. Chu Vân thì khẽ thở dài, ánh mắt thoáng qua một tia bất lực. Lục An im lặng, cậu ta cảm nhận được một luồng khí u ám bao trùm lên Ân phủ, linh cảm chẳng lành ngày một rõ rệt.

“Nguyên liệu thế nào rồi?” 

Dương Hạo tiến lên, giọng nói khàn đặc vì lo lắng. Ông ta nhìn Lục An với ánh mắt đầy hy vọng. Mạng sống của Ân Minh Triết lúc này như ngọn đèn trước gió, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng có thể tắt ngúm.

Lục An khẽ gật đầu, lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ được Mộc Thanh Tử trao cho từ trong túi gấm.

“Nguyên liệu ta đã đủ, chỉ thiếu… một thuật luyện sư Tứ giai.”

Lời nói của Lục An như một gáo nước lạnh dội vào lòng mọi người. Không khí vốn đã nặng nề nay càng thêm ngột ngạt. Thuật luyện sư Tứ giai… Cả Thiên Công quốc cũng chưa chắc đã có một người. Họ biết phải đi đâu để tìm một người như vậy đây?

Dương Chấn Thiên siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên trên trán. Ông ta là một cường giả võ đạo, nhưng lại bất lực trước bệnh tình của bằng hữu. Ông ta nhìn Lục An, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn.

“Lục An, ngươi… ngươi còn cách nào khác không?”

Lục An im lặng một lúc, cậu ta nhớ lại những lời của vị đại nhân trong thức hải.

[Tiểu tử, đã đến lúc ngươi phải thể hiện rồi. Hãy nói với bọn họ, ngươi có thể luyện chế Chuyển Dương Đan.]

Lục An hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên kiên định. Cậu ta nhìn Dương Chấn Thiên, nói:

“Dương lão, ta có thể thử.”

Mọi người đều nhìn Lục An với ánh mắt kinh ngạc. Tôn Thư là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói đầy vẻ nghi ngờ.

“Ngươi? Ngươi có thể luyện chế Chuyển Dương Đan? Đừng nói đùa! Đó là đan dược Tứ giai, ngay cả Lạc đại sư cũng không thể…”

“Tôn Thư!” 

Chu Vân lên tiếng, ngắt lời Tôn Thư. Ông ta nhìn Lục An, ánh mắt đầy vẻ kỳ vọng. 

“Nếu Lục An nói hắn có thể, vậy thì chúng ta nên tin tưởng hắn.”

Lạc Vân cũng gật đầu. Ông ta nhớ lại những gì Lục An đã làm được, từ việc tinh luyện Hắc Kim Sa, luyện chế Thanh Thủy Đan, cho đến việc tân trang lại Cửu Xà Kiếm. Cậu thiếu niên này luôn mang đến cho ông ta những bất ngờ.

“Lục An, ngươi thực sự có thể luyện chế Chuyển Dương Đan?” 

Chu Vân hỏi, giọng nói nghiêm túc.

“Ta có thể thử. Tuy nhiên, ta cần sự hỗ trợ của mọi người.”

“Hỗ trợ gì?” 

Dương Hạo vội vàng hỏi.

“Ta cần một nơi yên tĩnh để luyện đan, và…” 

Lục An nhìn Lạc Vân và Chu Vân, nói: 

“Ta cần hai người hỗ trợ ta về mặt hồn lực.”

Lạc Vân và Chu Vân nhìn nhau, ánh mắt thoáng vẻ do dự. Việc hỗ trợ hồn lực cho một thuật luyện sư khác luyện đan là một việc rất nguy hiểm. Nếu không cẩn thận, hồn lực của họ có thể bị tổn thương, thậm chí còn ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lục An, họ lại không thể nào từ chối. Mạng sống của Ân Minh Triết đang nằm trong tay cậu ta.

Lạc Vân gật đầu nói:

“Được. Chúng ta sẽ giúp ngươi.”

Chu Vân cũng nói: 

“Cứ yên tâm luyện đan, mọi chuyện cứ để chúng ta lo.”

Dương Chấn Thiên và Dương Hạo nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ cảm kích. Họ biết rằng, Lạc Vân và Chu Vân đang mạo hiểm rất lớn để cứu Ân Minh Triết.

Tôn Thư vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng cậu ta cũng không nói gì thêm. Cậu ta sẽ chờ xem Lục An có thể làm được gì.

...

Lục An được đưa đến một mật thất bí mật trong Ân phủ. Mật thất này được xây dựng bằng đá xanh chắc chắn, cách âm tuyệt đối, là nơi lý tưởng để luyện đan. Bên trong mật thất đã được chuẩn bị sẵn một chiếc đỉnh lớn, các loại dụng cụ và nguyên liệu cần thiết.

Lục An bước vào mật thất, đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu. Cậu ta nhìn những nguyên liệu quý hiếm trên bàn, ánh mắt trở nên nghiêm trọng. Chuyển Dương Đan… đây là lần đầu tiên cậu ta luyện chế loại đan dược này. Và đây cũng là cơ hội để cậu ta chứng minh thực lực của mình.

[Tiểu tử, ngươi đã sẵn sàng chưa?]

Giọng nói của vị đại nhân vang lên trong thức hải của Lục An.

“Sẵn sàng rồi, sư phụ.” - Lục An đáp.

[Tốt. Hãy nhớ kỹ những gì ta đã dạy ngươi. Đừng để ta thất vọng.]

Lục An gật đầu.

Bên trong mật thất, Lục An đứng trước đỉnh lô, ánh mắt chăm chú nhìn những nguyên liệu quý giá đã được bày sẵn. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho tâm trí bình tĩnh. Áp lực đè nặng lên vai cậu lúc này không chỉ là mạng sống của Ân Minh Triết, mà còn là sự kỳ vọng của tất cả mọi người.

[Tiểu tử, trước khi bắt đầu, ngươi hãy lấy Thiên Hồn Thảo ra.] 

Giọng nói của vị đại nhân đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục An.

Lục An khựng lại, hơi bất ngờ. 

“Thiên Hồn Thảo? Nhưng sư phụ, nó đâu có nằm trong đan phương của Chuyển Dương Đan?”

[Ta bảo ngươi lấy ra thì cứ lấy ra. Đừng hỏi nhiều.]

Tuy vẫn còn thắc mắc, nhưng Lục An cũng không dám cãi lời. Cậu ta cẩn thận lấy chiếc hộp ngọc bích chứa Thiên Hồn Thảo ra khỏi túi gấm. Vừa mở nắp hộp, một luồng linh khí tinh khiết tràn ra, lan tỏa khắp mật thất, khiến không gian trở nên trong lành và mát mẻ hơn. Thiên Hồn Thảo nằm yên tĩnh bên trong hộp, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, tựa như một viên ngọc bích được thiên địa thai nghén mà thành.

[Đừng cho nó vào lò. Hãy luyện hóa trực tiếp.]

Lục An sững sờ. Luyện hóa trực tiếp Thiên Hồn Thảo? Điều đó thật sự quá nguy hiểm! Thiên Hồn Thảo là một loại thảo dược Ngũ giai, chứa đựng một lượng linh lực khổng lồ. Nếu luyện hóa trực tiếp, cơ thể người tu luyện có thể không chịu đựng nổi, dẫn đến bạo thể mà vong. Ngay cả những cường giả Huyền Sư cảnh cũng không dám mạo hiểm làm điều này.

Cậu ta do dự nhìn Thiên Hồn Thảo, lại nhìn cái đỉnh đang chờ được nhóm lửa. Bên ngoài mật thất, Lạc Vân, Chu Vân và Tôn Thư đang tập trung tinh thần, chuẩn bị hỗ trợ hồn lực cho cậu. Lục An không muốn làm họ thất vọng, nhưng cậu ta cũng không muốn mạo hiểm mạng sống của mình.

Thấy Lục An do dự, vị đại nhân thở dài. 

[Tiểu tử, ta biết ngươi đang lo lắng. Việc luyện hóa Thiên Hồn Thảo trực tiếp đúng là rất nguy hiểm. Không chỉ có ngươi, mà cả ta cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng. Nếu không cẩn thận, cả hai chúng ta đều sẽ bạo thể mà vong. Chỉ là… ngươi đã tu luyện Huyền Nguyên Thần Công, kinh mạch và thân thể đã được tôi luyện, nên mới có thể miễn cưỡng thực hiện được việc này.]

Nghe lời giải thích của vị đại nhân, Lục An mới phần nào an tâm. Cậu ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên kiên quyết.

Trước sự chứng kiến của Lạc Vân, Chu Vân và Tôn Thư qua tấm gương quan sát được đặt bên trong mật thất, Lục An đưa Thiên Hồn Thảo lên miệng, không chút do dự nuốt chửng nó. Cậu ta nhanh chóng ngồi xếp bằng, hai tay bắt ấn, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần luyện hóa dược lực.

Bên ngoài mật thất, ba người đều trợn tròn mắt, mặt mày tái mét.

“Hắn… hắn ta làm gì vậy?”

Tôn Thư thốt lên, giọng nói run rẩy. Cậu ta không thể tin nổi vào mắt mình. Lục An… lại dám luyện hóa trực tiếp Thiên Hồn Thảo? Hắn ta điên rồi sao?

Lạc Vân cũng không giấu nổi sự kinh hãi. Ông ta là một thuật luyện sư Tam giai, kiến thức uyên bác, nhưng cũng chưa từng nghe nói đến việc ai dám luyện hóa trực tiếp thảo dược Ngũ giai như vậy.

"Chuyện này... quá nguy hiểm!"

Chu Vân lẩm bẩm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ông ta muốn ngăn cản Lục An, nhưng đã quá muộn.

Cả ba người đều nín thở, lo lắng quan sát Lục An qua tấm gương. Họ biết rằng, mạng sống của Lục An, và cả hy vọng cứu sống Ân Minh Triết, lúc này đều đang nằm trong tay số phận.

Một luồng năng lượng khổng lồ bỗng nhiên bùng phát từ Thiên Hồn Thảo bên trong đan điền của Lục An. Nguyên khí và dược lực cuồn cuộn như sóng thần, mãnh liệt trào dâng, va đập vào kinh mạch cậu, khiến chúng căng tức, đau đớn như muốn vỡ tung. Những đường gân xanh nổi lên trên trán, trên cổ, trên cánh tay Lục An, như những con giun đất đang ngọ nguậy. Khuôn mặt cậu ta nhăn nhó vì đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, từng giọt lăn dài trên gò má, nhỏ xuống nền đá lạnh lẽo.

Cơn đau khủng khiếp khiến Lục An gần như mất đi ý thức. Dược lực của Thiên Hồn Thảo quá mạnh mẽ, vượt xa khả năng chịu đựng của cơ thể cậu. Nguyên khí và dược lực bắt đầu rò rỉ ra ngoài, tạo thành một màn sương mù dày đặc, màu xanh lục nhạt, bao quanh Lục An. Mùi hương thảo dược nồng nặc lan tỏa khắp mật thất, khiến không khí trở nên ngột ngạt.

Trong khoảnh khắc Lục An bị cơn đau giày vò đến mức phân tâm, suýt chút nữa đã buông xuôi, giọng nói của vị đại nhân vang lên, lạnh lùng và nghiêm khắc.

[Tập trung! Ổn định tinh thần! Vận chuyển Huyền Nguyên Thần Công! Ngươi sắp không chịu được rồi!]

Lục An cắn chặt răng, cố gắng giữ cho tâm trí tỉnh táo. Cậu ta vận chuyển Huyền Nguyên Thần Công, dẫn dắt dòng chảy nguyên khí và dược lực đi khắp cơ thể, cố gắng hấp thu và chuyển hóa chúng.

Bên ngoài mật thất, qua tấm gương quan sát, Lạc Vân, Chu Vân và Tôn Thư chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, ai nấy đều kinh hãi đến mức không nói nên lời. Màn sương mù dày đặc màu xanh lục nhạt bao quanh Lục An, khiến họ không thể nhìn rõ tình hình bên trong. Nhưng họ có thể cảm nhận được luồng năng lượng cuồng bạo đang hoành hành, có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Lục An.

“Hắn… hắn ta sắp bạo thể rồi!” 

Tôn Thư thốt lên. Cậu ta không thể tưởng tượng nổi Lục An đang phải chịu đựng những gì.

Lạc Vân và Chu Vân im lặng, khuôn mặt họ tái nhợt, nắm tay siết chặt. Họ bất lực, không thể làm gì để giúp đỡ Lục An.

Bên trong mật thất, nguyên khí và dược lực của Thiên Hồn Thảo dần dần được Huyền Nguyên Thần Công điều hòa, chúng luân chuyển qua kỳ kinh bát mạch của Lục An, từng chút một được cơ thể hấp thu. Cơn đau vẫn còn đó, nhưng đã giảm bớt phần nào. Cả người Lục An tỏa ra hào quang màu xanh lá cây, như một viên ngọc bích phát sáng trong đêm tối. Quá trình này kéo dài khoảng nửa canh giờ.

Cuối cùng, luồng năng lượng cuồng bạo cũng dần lắng xuống. Màn sương mù màu xanh lục nhạt tan biến, để lộ thân ảnh Lục An đang ngồi xếp bằng, thần sắc tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm y phục. Cậu ta khó nhọc hít thở, như vừa trải qua một trận chiến sinh tử.

[Không tệ, tiểu tử. Ngươi đã làm rất tốt.  Thân thể ngươi vậy mà lại có thể hấp thụ được ba phần tinh hoa của Thiên Hồn Thảo, coi như cũng quá nghịch thiên. Ta cũng được hai phần, coi như không lỗ.]

Lạc Vân, Chu Vân và Tôn Thư vội vàng đẩy cửa mật thất, chạy vào bên trong. Chu Vân là người lo lắng nhất, lão đỡ Lục An dậy, trách mắng:

“Lục An! Ngươi sao lại dại dột như vậy? Ngươi có biết việc luyện hóa trực tiếp Thiên Hồn Thảo nguy hiểm đến mức nào không?”

Lục An cười khổ, lắc đầu yếu ớt. 

“Ta… ta không sao.”

Lạc Vân nhìn Lục An, ánh mắt phức tạp. Ông ta thầm nghĩ: 

“Nếu hắn đã quyết lấy Thiên Hồn Thảo từ Thần Nông Đường, thì chắc chắn hắn đã dự tính trước chuyện này.”

Tôn Thư vẫn chưa hết bàng hoàng, bàn tay đặt trên vai Lục An khẽ run. Dòng chảy nguyên khí mỏng manh, yếu ớt mà quen thuộc của Lục An đã biến mất, thay vào đó là một luồng hồn lực mạnh mẽ, ổn định, đậm đặc đến mức khiến cậu ta cảm thấy hơi choáng váng. Tôn Thư nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại, rồi cẩn thận dùng thần thức dò xét một lượt.

Kết quả khiến cậu ta chấn động đến mức suýt chút nữa thốt lên thành tiếng. Hồn lực của Lục An… vậy mà đã đột phá lên Nhị giai sơ kỳ! Tôn Thư cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến cả người cậu ta tê dại. Trong lòng cậu ta dâng lên một cảm giác hỗn độn khó tả, vừa thán phục, vừa ghen tị, vừa khó hiểu.

Tôn Thư là một thiên tài luyện dược, được Chu Vân trưởng lão đích thân dạy dỗ. Cậu ta tự tin vào khả năng của mình, luôn cho rằng mình là người xuất sắc nhất trong số các học đồ nội viện. Cậu ta phải mất đến tám tháng khổ luyện, ngày đêm không ngừng nghỉ, mới đạt được cảnh giới Nhị giai sơ kỳ về hồn lực. Vậy mà Lục An… hắn ta ở trong nội viện được bao lâu? Chỉ hơn một tháng! Một tháng!

Tôn Thư siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, nhưng cậu ta không hề cảm thấy đau. Tâm trí cậu ta lúc này đang bị sự ghen tị và khó hiểu chiếm giữ. Cậu ta không thể chấp nhận việc mình bị một thiếu niên mười hai tuổi vượt mặt.

Tôn Thư thầm nghĩ.

“Chắc chắn là nhờ Thiên Hồn Thảo. Nếu không có Thiên Hồn Thảo, hắn ta không thể nào đột phá nhanh như vậy được.” 

Nhưng rồi cậu ta lại lắc đầu. 

“Không đúng. Ngay cả khi có Thiên Hồn Thảo, cũng không thể nào đột phá nhanh như vậy được. Hơn nữa… làm sao hắn ta có thể trực tiếp luyện hóa và hấp thụ Thiên Hồn Thảo mà không bị bạo thể? Chuyện này… thật quá kỳ lạ.”

Bí mật này như một lưỡi câu, găm sâu vào tâm trí Tôn Thư, khiến cậu ta không thể nào dứt ra được. Cậu ta càng thêm tò mò về Lục An, về thân thế, về lai lịch cậu ta.

Lạc Vân và Chu Vân cũng có chút kinh ngạc khi nhận ra sự thay đổi trong hồn lực của Lục An, nhưng biểu hiện của họ lại không quá kịch liệt như Tôn Thư. So với sự chấn động của Tôn Thư, hai lão già này đã quá quen với những điều kỳ lạ liên quan đến Lục An. Dù sao thì cậu ta cũng đã khiến thế giới quan của họ sụp đổ vài lần rồi. Lần này cũng chỉ là thêm một lần nữa mà thôi. Họ chỉ lắc đầu cười trừ, thầm nghĩ: “Tiểu tử này… đúng là yêu nghiệt a!"

Lục An vẫn ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, dường như không hề hay biết gì về những gì đang xảy ra xung quanh. Cậu ta đã tiến vào trạng thái xuất thần. Việc đột phá hồn lực lên Nhị giai đã mở ra cho cậu ta một cánh cửa mới trên con đường tu luyện. Thế giới trong tâm trí cậu ta lúc này trở nên rộng lớn và huyền diệu hơn bao giờ hết. Những cảm ngộ về pháp tắc, về thiên địa, về bản thân, như những dòng suối nhỏ, tuôn chảy vào tâm trí cậu, gột rửa những tạp niệm, những u mê, những khúc mắc chưa được khai thông. Tâm hồn cậu ta trở nên thanh tịnh, minh mẫn, và sâu sắc hơn. Rất nhiều điều không tường minh trước đây, giờ đây đã trở nên rõ ràng, mạch lạc, như được một bàn tay vô hình sắp xếp lại.

Rồi bỗng nhiên, trong thức hải mênh mông của Lục An, một hình bóng dần dần hiện ra, rõ nét hơn bao giờ hết. Đó là một nam tử tuấn tú, với mái tóc bạc phong trần, tung bay nhẹ nhàng trong gió. Đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, tựa như chứa đựng cả bầu trời sao lấp lánh, ẩn chứa sự uyên bác và từng trải của vạn năm tháng. Khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh, mang theo nét phong trần của người đã trải qua vô số thăng trầm, nhưng cũng không kém phần uy nghiêm, khiến người ta vừa muốn đến gần, lại vừa có chút e dè, kính sợ. Y phục màu trắng bạc càng làm tôn lên khí chất phi phàm, thoát tục của người này.

Đây là lần đầu tiên Lục An nhìn thấy dung mạo thật sự của sư phụ mình. Một cảm giác thân thuộc, ấm áp, bỗng nhiên dâng lên trong lòng cậu, xua tan đi những mệt mỏi và đau đớn.

Giọng nói trầm ấm, quen thuộc vang vọng trong thức hải của Lục An, mang theo một chút trêu đùa. 

[Thế nào? Thấy ta thế nào? Có phải là một tuyệt đại mỹ nam không?]

Lục An mở mắt ra, nhìn hình bóng của vị đại nhân trong thức hải, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ. Cậu ta cung kính cúi đầu, nói:

“Đệ tử bái kiến sư phụ.”

 [Đừng khách sáo nữa. Ngươi xem, nhờ có Thiên Hồn Thảo, hồn lực của ngươi đã tiến bộ vượt bậc, gần sát với ba tên kia rồi. Giờ thì có thể bắt đầu luyện chế Chuyển Dương Đan được rồi.]

Lục An vẫn còn chút do dự, đáp:

“Sư phụ, nhưng… khoảng cách giữa Tam giai và Tứ giai là rất lớn, như trời với vực. Dù có bốn người chúng ta hợp lực, e rằng vẫn chưa đủ để luyện chế đan dược Tứ giai.”

Vị đại nhân lắc đầu ngao ngán mang theo chút bất lực và thất vọng.

 [Ngươi vẫn là quá ngu ngốc! Ta đã dạy ngươi những gì rồi? Ngươi quên hết rồi sao? Tam Tài Trận! Ngươi còn nhớ Tam Tài Trận mà ta đã từng giảng qua không?]

Lục An giật mình, trong đầu cậu ta lóe lên một tia sáng. Tam Tài Trận! Sao cậu ta lại quên mất trận pháp này chứ? Tam Tài Trận là một trận pháp đơn giản, nhưng lại có rất nhiều ứng dụng, trong đó có cả việc luyện chế đan dược và huyền khí. Nó có thể giúp tăng cường hiệu suất luyện chế lên nhiều lần, thậm chí còn có thể vượt cấp luyện chế.

[Tam Tài Trận cần một mắt trận, và ba người bày trận. Ngươi sẽ là mắt trận, vì ngươi là người trực tiếp luyện chế Chuyển Dương Đan. Lạc Vân và Chu Vân có hồn lực cao nhất, nên sẽ đảm nhiệm Thiên và Địa. Tôn Thư hồn lực thấp hơn, sẽ đảm nhiệm Nhân, từ đó tạo thành trận pháp.]

Lục An gật đầu, cậu ta đã hiểu ý của sư phụ. Tam Tài Trận đúng là một giải pháp khả thi. Tuy nhiên, cậu ta vẫn còn chút lo lắng.

“Sư phụ, nhưng như vậy… vẫn là chưa đủ để đạt đến hiệu suất hồn lực của Tứ giai.”

Vị đại nhân khẽ cười. 

[Ngươi quên lần tái luyện chế Cửu Xà Kiếm ở Thần Công Các rồi sao?]

Lục An nghe vậy, trong đầu cậu ta lại lóe lên một tia sáng khác. Lần đó, cậu ta đã mượn thế của thiên địa để bổ sung hồn lực cho mình, giúp cậu ta có thể tinh luyện Hắc Kim Sa, Huyền Thiết Mộc và Tử Linh Thạch, nâng cấp Cửu Xà Kiếm lên phẩm chất Tam giai.

“Sư phụ, ý người là… ta nên mượn thế của thiên địa một lần nữa?”

[Không tệ. Ngươi cũng khá nhớ bài. Việc ngươi mượn thế từ thiên địa sẽ gián tiếp tạo ra một Tam Tài Trận nữa. Trận trong trận, cộng hưởng lẫn nhau, từ đó đạt được hiệu suất hồn lực mong muốn, thậm chí có thể vượt qua cả Tứ giai.]

Lục An nghe xong, trong lòng tràn đầy sự phấn khích. Đây đúng là một kế hoạch hoàn hảo. Cậu ta không còn do dự nữa, lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị.

Lục An thoát khỏi trạng thái xuất thần, mở mắt ra. Ánh mắt cậu ta sáng ngời, tựa như chứa đựng cả bầu trời sao đêm, sâu thẳm và huyền bí. Cậu ta nhìn Lạc Vân, Chu Vân và Tôn Thư, thần sắc trở nên nghiêm trọng.

Lục An nói:

“Ta đã có kế hoạch.”

Ba người đều nhìn Lục An, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi. Sau một hồi trầm ngâm, Lục An bắt đầu trình bày kế hoạch luyện chế Chuyển Dương Đan. Cậu ta giải thích về Tam Tài Trận, về cách bố trí trận pháp, về vai trò của từng người để tăng cường hồn lực.

Tôn Thư nghe Lục An giải thích, ánh mắt cậu ta dần sáng lên. Tam Tài Trận… cậu ta cũng đã từng học qua trận pháp này, nhưng vì ít khi sử dụng, nên đã gần như quên mất. Giờ được Lục An nhắc lại, cậu ta như được khai sáng, những kiến thức về Tam Tài Trận dần dần hiện về trong tâm trí.

“Ra là vậy… Không ngờ trận pháp này lại có thể ứng dụng vào việc luyện đan.”

Lạc Vân và Chu Vân cũng không còn quá xa lạ với Tam Tài Trận, nhưng họ vẫn còn chút hoài nghi về độ khả thi của kế hoạch này.

“Lục An, Tam Tài Trận tuy có thể tăng cường hồn lực, nhưng muốn đạt đến hiệu suất của Tứ giai hồn lực, e rằng…” 

Chu Vân ngập ngừng, không nói hết câu.

Lạc Vân cũng gật đầu đồng ý. 

“Đúng vậy. Khoảng cách giữa Tam giai và Tứ giai là quá lớn. E rằng chỉ với Tam Tài Trận, vẫn là chưa đủ.”

Lục An nhìn hai người, ánh mắt kiên định. Cậu ta cũng lười giải thích thêm, chỉ nói: 

“Hai vị tiền bối, xin hãy tin tưởng ta. Ân gia chủ đang rất nguy kịch, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Mau chóng chuẩn bị thôi.”

Lạc Vân nhìn Lục An, rồi liếc nhìn Chu Vân, ánh mắt như muốn nói: “Hãy tin tưởng cậu ta.” 

Ông ta nhớ lại lần Lục An tái luyện chế Cửu Xà kiếm, nhớ lại cách cậu ta mượn thế của thiên địa để tăng cường hồn lực, trong lòng dâng lên một tia hy vọng. Có lẽ… tiểu tử này thực sự có thể làm được.

Chu Vân do dự một lúc, rồi cũng gật đầu. Ông ta quyết định đặt niềm tin vào Lục An. Dù sao, đây cũng là hy vọng duy nhất của Ân Minh Triết.

Chu Vân nói:

“Được! Chúng ta sẽ làm theo lời ngươi.”

Ba người nhanh chóng chuẩn bị, bố trí Tam Tài Trận bên trong mật thất. Cái đỉnh được đặt ở trung tâm trận pháp, xung quanh là ba vị trí dành cho Lạc Vân, Chu Vân và Tôn Thư. Lục An đứng ở mắt trận, trước mặt là đỉnh lô, ánh mắt cậu ta nhìn chăm chú vào đỉnh, thần sắc trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Mạng sống của Ân Minh Triết, vận mệnh của Ân gia, tất cả đều phụ thuộc vào việc luyện chế Chuyển Dương Đan lần này.

Bạn đang đọc Lục An chu du khắp Lục Giới sáng tác bởi Kinoto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kinoto
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.