Một người ngồi trong sòng bạc, trên tay đang vê vê hai con xúc xắc.
Nói là một mình hắn ngồi bởi vì những người còn lại đều đang đứng, tất cả đang đứng phía sau hắn để chờ khoảnh khắc hắn ném con xúc xắc.
Đối diện bên kia chiếc bàn là chủ sòng, gã độ bốn chục tuổi mặt mày cực kì khó nhìn, khó nhìn không phải bởi vì gã xấu xí mà là trên gương mặt gã có hai thái cực mà khi hai thái cực đó cùng hiển lộ trên gương mặt thì cực kì khó nhìn
Gã vốn mang một gương mặt bợm trợn hùng hổ như bao kẻ chủ sòng bạc khác, bộ mặt ấy khiến cho nhưng người chơi biết được ai làm chủ chỗ này, bộ mặt ấy giống như một ông phán quan mà bất kể kẻ nào định giở mánh gian trá đều phải khiếp vía khi nhìn vào.
Ấy thế mà giờ đây chính gã chủ sòng lại đang khiếp vía, chẳng ai tưởng tượng được một khi người bặm trợn khiếp vía thì trên mặt sẽ biểu lộ ra sao. Bây giờ ta được chiêm ngưỡng hai cái thái cực cùng nằm trên một gương mặt đó, nó gọi là khó nhìn.
Vì sao gã chủ sòng khiếp vía, bởi nếu người đang ngồi kia thắng thì từ nay gã chủ sòng sẽ không còn làm chủ sòng nữa. Còn giả dụ người đó thua thì gã chủ sòng sẽ thay thế người ấy làm chủ một trang viện cực lớn.
Con người ta khi đứng trước một nguy cơ khuynh gia bại sản hay một cơ hội đổi đời đều có một loại cảm giác, ấy là hồi hộp, hồi hộp đến cả trái tim cũng như quên muốn đập.
Người kia ném ra hai con xúc xắc, một con chạm vào cạnh bàn dừng ở số 1, một con thì xoay tít như con cù, nó xoay không lâu nhưng trong mắt gã chủ sòng thì chưa khi nào hắn lại chờ đợi lâu đến như thế.
Hắn chỉ ước không thể tự tay đặt con xúc xắc như số mình mong muốn mà thôi. Con xúc xắc xoay mãi rồi cũng phải ngừng, ấy là số 1.
Gã chủ sòng mềm nhũn người ngã uỵch xuống đất, đám đàn em xúm lai ôm gã lên vừa cười vừa nói giống như hôm nay là một ngày vui lắm.
Kì thực hôm nay là một ngày vui thật, bởi vì gã vừa thắng cả một trang viện, gã mừng quá tưởng như muốn chết vậy, gã lại ước có thể trẻ lại hai mươi tuổi để sống lâu hơn, để hưởng thụ thêm hai chục năm nữa.
Người đối diện đứng lên cười nói
-Ngày mai cho người qua lấy giấy tờ nhé
Đoạn hắn rẽ đám người đang chen chúc phía sau bước đi ra cửa, đám người còn lại thì lắc đầu chậc lưỡi
-Khiếp thật, tiêu tiền đến mức ấy mà mặt mày không biến sắc
-Thiếu gia nhà họ Lục thì có thiếu gì tiền
Người ấy họ Lục tên là Kỳ Phong hôm nay vừa tròn hai chục tuổi, hắn mới rời sòng bạc liền đi qua tửu lầu phía đối diện, trông thấy hắn những nàng kỹ nữ liền bỏ hết những gã nam nhân mà họ đang tiếp để chạy lại đón Lục Kỳ Phong.
Lạ thay cả những đám nam nhân bị ruồng rẫy đó cũng chẳng lấy gì làm bực, bởi vì bọn họ biết người vừa cướp những ả kỹ nữ kia khỏi họ là một tay chơi khét tiếng ở đây. Chẳng những không mất mặt mà có người còn tự hào nói
-Gã Lục thiếu gia đó vừa chơi lại ả tiện nhân hôm qua ta đã chơi
Điều này có khi làm người đó vui vẻ đến cả tháng.
Có điều Lục Kỳ Phong cũng không phải hạng xoàng, những ả đàn bà kia sao hắn để lot vào mắt, hắn chỉ đánh mắt một cái là cả bọn biết ý lùi ra không ai dám lại gần nữa.
Lục Kỳ Phong đi lên lầu hai cất tiếng nói
-Thất nương đâu.
Từ trong phòng sát cầu tháng một người đàn bà mở cửa bước ra, thấy Lục Kỳ Phong thì như vớ được món của báu ả cầm tay hắn dắt vào trong một phòng lớn.
-Lục thiếu gia hãy ngồi đây nhé. Hôm nay thiếu gia vẫn như cũ chứ
Lục Kỳ Phong ngồi xuống chiếc ghế bành rộng, một chân co lên chẳng ra dánh kẻ phú hào chút nào mà cứ như một gã nhà quê vậy. Ấy thế mà nào ai dám chê trách hắn gì đâu, hắn nói
-Cứ tùy tiện
Thất nương cho gọi đoàn hát vào diễn vở Bá vương biệt cơ, lại gọi thêm hai đứa hầu một đứa bóp vai một đứa nắn chân cho Lục Kỳ Phong. Thất nương lại gọi bọn nhà bếp bày lên 13 món nhắm, 24 món hoa quả, hai bình rượu bồ đào mua từ Tây Vực kèm thêm hai nàng kỹ nữ đẹp nhất trong lầu một người chuyên rót rượu, một người sẽ bồi tiếp.
Lục Kỳ Phong ăn được ba miếng thì lắc đầu nói
-Nho này chưa được tươi, đem xuống
Thất nương trán toát mồ hôi vội ra hiệu cho một con hầu đưa đĩa nho xuống. Lục Kỳ Phong lại nói
-Đoàn hát này chưa được hay lắm, cho lui
Thất nương run run xua tay một cái cả đoàn cũng lục đục đi ra.
Lục Kỳ Phong lại nói
-Con bé bóp chân này không có lực, đứa bóp vai thì mạnh quá.
Những lời ấy tuy rằng ngữ điệu trầm ổn xong Thất nương nghe đến đâu thì mặt đổi sắc đến đấy. Ả biết rằng nếu không làm vừa long gã công tử này thì từ nay mất đi một cái kho tiền lớn.
Ả vội xua mấy đưa hầu đi ra hết chỉ còn lại một mình, lúc ấy ả mời ngồi xuống ghé vào bên đùi Lục Kỳ Phong mà nói
-Thiếu gia hôm nay khó chịu trong mình hay sao mà chuyên gì cũng không vừa ý thế, hay là đổi Thất nương tự tay bồi tiếp ngài
Lục Kỳ Phong nhìn Thất nương tuy rằng nàng hơi lớn tuổi một chút nhưng mi thanh mục tú cũng xứng gọi là mỹ nhân. Bấy giờ nàng lại áp má lên đùi hắn hai mắt ngước lên tròn xoe điệu bộ thật là khả ái lắm.
Lục Kỳ Phong nhìn xuống cổ nàng lại nhìn xuống ngực nàng, cái áo vừa mỏng vừa trễ kia sao có thể che được bộ ngực đẫy đà của nàng. Hắn đứa tay lên má Thất nương vuốt ve rồi cười nói
-Thất nương năm nay bao nhiêu tuổi
Thất nương vờ phụng phịu nói
-Thiếu gia sao lại hỏi vào chỗ đau của thiếp
Lục Kỳ Phong nói
-Không hề, ta đoán nàng chỉ mười bảy mười tám
Thất nương đánh nhẹ vào bàn chân hắn cười nói
-Đó giờ chưa thấy thiếu gia khéo miệng, sao nay lại khen người ta thế
Lục Kỳ Phong đưa bàn tay theo cổ của Thất nương đi xuống rồi đến giữa khe ngực nàng mà ve vãn
-Hôm nay ta không được vui, nàng chiều ta có được chăng
Thất nương hai má đỏ ửng tim đập thình thình toàn thân như lửa đốt, vốn nàng đã hai mươi lăm tuổi, xưa cũng làm cái nghề bán thân cho người chà đạp nhưng đầu óc nhanh nhạy chẳng bao lâu cũng có chỗ đứng trong thanh lâu này. Đến nay cũng được hai ba năm không còn phải bồi tiếp ai nữa, thế mà bây giờ lại có người muốn nàng chiều chuộng âu cũng khiến nàng nhớ nghề.
Lục Kỳ Phong thấy Thất nương bồi hồi như thế thì cơn nhục dục cũng dâng trào, hai người cùng nhau hành sự ngay tại chiếc ghế bành đó.
Bấy giờ dưới sảnh có tiếng quát tháo đanh nhau ầm ĩ Thất nương vội mặc lại y phục rồi chạy ra cầu thang ngó xuống
Bên dưới có một người ăn mặc bẩn thỉu bốc mùi hôi thối tay cầm một thanh đao lớn, xung quanh đám sai dịch đã ngã lăn queo, thấy Thất nương đi ra một ả kỹ nữ vội chạy lên nói
-Gã đó đòi bọn em bồi tiếp có điều gã bẩn thỉu quá không ai dám lại gần, ấy thế mà gã sinh sự đánh cả đám sai dịch.
Thất nương đã hiểu bèn cất tiếng nói
-Vị quan nhân này xin hãy thứ tội, để tiểu nữ bảo đám người hầu đun nước cho ngài tắm, trong lúc ấy gia nhân sẽ bày tiệc để tiếp đãi
Người kia thấy Thất nương đon đả nhẹ nhàng thì cũng nguôi bèn theo một ả hầu đi vào trong tắm rửa. Lục Kỳ Phong thấy Thất nương lâu không quay trở lại thì hơi khó chịu bèn gọi
-Thất nương đâu
Thất nương lại lật đật chạy lên xà vào lòng Lục Kỳ Phong
-Thiếu gia cho gọi thiếp chăng
Lục Kỳ Phong vuốt ve má nàng hỏi
-Có chuyện gì dưới đó phỏng
Thất nương bèn đem chuyện kể lại, Lục Kỳ Phong có hứng thú với bọn người giang hồ này bèn nói
-Chút nữa hắn tắm xong thì gọi hắn vào đây ta sẽ mời hắn.
Thất nương cười nói
-Thiếu gia sao hào phòng thế, gã kia với thiếu gia không quen biết mà đã mời mọc người ta rồi, còn như thiếp đây...
Nàng chưa nói hết câu thì Lục Kỳ Phong đã ngắt lời
-Nàng chớ lo, ta không phụ nàng đâu.
Lúc sau gã kia tắm rửa xong xuôi được người hầu dẫn lên trên lầu vào phòng Lục Kỳ Phong, đồ ăn thức uống đã được bày la liệt trên bàn.
Gã kia thấy có người lạ ngồi ở đó chưa rõ là ai bèn hỏi
-Ngươi là kẻ nào
Lục Kỳ Phong cười nói
-Cứ tùy ý ngồi
Người kia ngồi xuống nhưng trong ánh mắt ra chiều đề phòng lắm, Lục Kỳ Phong lại nói
-Xin mời ăn uống tùy ý
Người kia hình như đang đói thấy bao nhiêu đồ ăn ngon thì không kìm được vội màng tay trần bốc lấy mà ăn điệu bộ cực kì bẩn thỉu.
Lục Kỳ Phong lại không thấy thế.
Hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu người thế nhưng không có ai ăn uống như vậy cả, hắn thấy hứng thú với con người này lại có chút gì đó ái mộ cái phong thái ấy.
Người kia ăn uống nhồm nhoàm thi thoảng lại liếc nhìn Lục Kỳ Phong nhưng suy cho cùng cũng vẫn là nhìn đồ ăn nhiều hơn cả.
Lúc sau người kia đã ăn uống no nê, gã bèn hỏi
-Ngươi mời ta ăn
Lục Kỳ Phong nói
-Phải
Người kia lại hỏi
-Tại sao
Lục Kỳ Phong đáp
-Chẳng tại sao
Người kia nói
-Chẳng có gì là vô giá, ngươi muốn gì ở ta
Lục Kỳ Phong nói
-Chẳng muốn gì
Người kia càng nghe càng nổi lên một mối ngờ
-Trong đồ ăn có độc
Lục Kỳ Phong bật cười
-Không có độc
Người kia nói
-Ta chưa gặp ai như ngươi
Lục Kỳ Phong nói
-Ta cũng chưa gặp ai như ngươi
Người kia nói
-Như thế nào
Lục Kỳ Phong nói
-Cách ăn uống
Người kia cười nói
-Ta ăn như chó lợn
Lục Kỳ Phong cũng cười nói
-Như thế mới sảng khoái, ta không được như thế
Người kia nói
-Ngươi muốn được như thế
Lục Kỳ Phong nói
-Phải
Người kia nhìn quanh chợt hiểu ra nói
-Ngươi quá đầy đủ, ngươi quá giàu sang, người không từng khát, ngươi không từng đói
Lục Kỳ Phong nói
-Phải, cho nên ta muốn được như ngươi
Người kia nói
-Vậy thì dễ thôi, chỉ sợ ngươi không dám
Lục Kỳ Phong nói
-Có gì mà không dám
Người kia cười
-Người giàu thường sợ, Hoàng đế sợ mất ngôi, quan sợ mất chức, người giàu sợ mất của.
Lục Kỳ Phong nói
-Phải, thế ngươi không sợ gì
Người kia cười nói
-Có chứ, ta là người nghèo, người nghèo sợ đói, sợ khát, sợ mưa, sợ nắng. Nhưng người nghèo và người giàu đều sợ một thứ
Lục Kỳ Phong nói
-Sợ cái gì
Người kia nói
-Sợ chết
Lục Kỳ Phong nói
-Có ai mà không sợ chết
Người kia nói
-Có, người sống không bằng chết.
Lục Kỳ Phong nói
-Phải, nhưng ta chưa nghĩ đến đó, làm thế nào mới được như ngươi
Người kia nói
-Đi theo ta
Lục Kỳ Phong nói
-Đi đâu
Ngươi kia nói
-Không cần biết đi đâu, đi đâu cũng được, chỉ cần đi
Lục Kỳ Phong nói
-Vậy là bỏ nhà đi
Người kia nói
-Biết ngay là ngươi sợ
Lục Kỳ Phong hơi chững lại rồi đột nhiên hắn cười dài nói
-Đi
Hai người một trước một sau cùng đi khỏi tửu lâu
Đăng bởi | rabitch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 11 |