Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2048 chữ

Bỗng có tiếng người từ đâu phát ra

-Kiếm gỗ mà có thể đoạn tay người thì bảo kiếm có thể Đoạn Thủy Lưu

Thượng Quan Thương Tùng và Lục Kỳ Phong giật mình trông lại nhưng cả căn nhà không có một ai, ngoại trừ người sống dở chết dở dưới gầm bàn.

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Ngươi là kẻ nào, sao lại biết ngoại hiệu của ta

Người kia lại nói

-Là kẻ nào thì thật khó nói

Bấy giờ cả hai người cũng chăm chăm nhìn vào gã ăn mày xong âm thanh hình như không phải phát ra từ đó. Thượng Quan Thương Tùng lại nhìn quanh một lượt nhưng không thấy ai, hắn lại hỏi

-Người đường hoàng không làm chuyện mờ ám, các hạ cũng nên ra mặt đi chứ

Tiếng người kia nói

-Rõ ràng các người đã nhìn thấy ta, trong nhà cũng chỉ có ba người, đâu có đến người thứ tư

Thượng Quan Thương Tùng giật mình vội kéo Lục Kỳ Phong nhảy lùi ra cửa, người ăn mày chui ra khỏi gầm bàn, hắn thân hình cao mà gầy chân tay lở loét, mặt mày hốc hác, làn da nhợt nhạt như một người đã chết rồi vậy.

Trong tay hắn có cầm một thanh kiếm, kiếm ở trong vỏ, vỏ kiếm cũng như người thật là xấu xí, nếu Thượng Quan Thương Tùng không phải người tinh mắt thì cũng không nhận ra đó là kiếm.

Gã ăn mày nói

-Rút đao ra đi

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Chưa cần

Gã kia nói

-Tại sao

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Vì ngươi chưa rút kiếm

Gã kia cười nói

-Ngươi cho rằng đao trong tay ngươi có thể nhanh hơn kiếm trong tay ta ư

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Phải, trên đời này chỉ có một thứ nhanh hơn đao trong tay ta

Gã kia hỏi

-Là thứ gì

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Là kiếm trong tay ta

Gã kia càng cười to xong ẩn chứa điệu bộ giễu cợt

-Ngươi quá tự cao, người càng tự cao càng dễ chết

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Ta chẳng tự cao, chỉ là biết thực lực của ngươi không bằng ta

Gã kia nhếch mép cười, gã vừa nhếch mép thì kiếm cũng ra khỏi vỏ, kiếm ra khỏi vỏ như một con rắn uống lượn trong không khí, con rắn hẳn là độc xà, giết được người tức là độc xà.

Lục Kỳ Phong không thấy mũi kiếm chỉ thấy hàn quang lấp loáng, khí lạnh ngập ngụa cả gian phòng bức cho hắn phải lùi ra một góc.

Thượng Quan Thương Tùng vẫn chưa động, mũi kiếm đã đến gần, khi chỉ còn cách cổ họng hắn gang tấc thì bất ngờ mũi kiếm bị chặn lại.

Thượng Quan Thương Tùng đã xuất đao nhưng Lục Kỳ Phong cũng không nhìn thấy lưỡi đao, hắn chỉ thấy hai đạo hàn quang va vào nhau rồi lại bắn ra, cứ như thế hai đạo hàn quang ấy quấn lấy nhau như hai còn rắn đang múa vậy. Chỉ là mỗi lần hai đạo hàn quang ấy gặp nhau thì đều toé ra tia lửa.

Lục Kỳ Phong cố phóng tầm mắt nhìn cho kĩ mới đầu chỉ thấy ngân quang lấp loáng, qua vài lần thì đã nhìn lờ mờ thấy lưỡi đao lưỡi kiếm, lại qua đi vài lần nữa lúc này hắn đã nhìn rõ chiêu thức của từng người.

Không phải do hai người kia chậm đi mà là cho mục quang Lục Kỳ Phong đã bắt kịp họ.

Bấy giờ hai người đã dừng lại đứng đối diện vào nhau. Trên ngực Thượng Quan Thương Tùng có một điểm đỏ, trên mũi kiếm của gã ăn mày có một giọt máu. Gã cười nói

-Ngươi đã nhận ra chưa

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Ngươi là Nhất Điểm Hồng

Người kia cười toan trả lời thì đột nhiên trên cổ gã có một sợi tơ đỏ hiện lên, đó cũng chẳng phải sợi tơ, đó là một vết cắt. Vết cắt thật ngọt, vết cắt đã lìa đầu người xong trong khoảng khắc người ấy cũng chưa biết là mình bị cắt đầu.

Đầu người rơi bịch xuống đất máu từ trên cổ loang ra khắp sàn nhà.

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Đấy chính là Đoạn Nhân Đầu, chưa phải Đoạn Thủy Lưu

Lục Kỳ Phong chạy lại xem mà miệng tấm tắc khen

-Gớm thực, đời ta chưa thấy cảnh này bao giờ

Lục Kỳ Phong hỏi Thượng Quan Thương Tùng

-Ngươi đã bị thương

Thượng Quan Thương Tùng vạch áo ra để lộ bên ngực trái có một vết đâm, vết đâm ấy chưa sâu chỉ mới chớm ngoài da, bên trên vết đâm có một chữ Tùng dường như được xăm lên đã lâu, nét mực đã biến đổi thành một màu xanh lục. Thượng Quan Thương Tùng nói

-Kiếm pháp của gã cũng tinh diệu lắm có điều chưa đủ để đả thương ta được

Lục Kỳ Phong tặc lưỡi

-Đêm nay lại phải ngủ bên cái xác rồi

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Không, ta nên đi thôi, e là hắn có đồng bọn.

Hai người cùng bước ra cửa xong hai con ngựa đã nằm cỏng queo miệng xùi bọt mép hẳn là đã bị ai hạ độc chết cả rồi.

Thượng Quan Thương Tùng chợt nói

-Các hạ nên xuống đây

Lục Kỳ Phong bất giác trông lên mái nhà bỗng thấy một bóng người đang ngồi ở đó, người kia cười nói

-Không xuống

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Sao lại không xuống

Người kia nói

-Xưa nay ta luôn đứng ở chỗ cao

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Chim bay cao thường bị cung bắn

Người kia cười nói

-Nhưng chim bay cao sẽ thấy được nhiều thứ, ít nhất nó thâý được thợ săn trước khi thợ săn bắn nó

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Dù thế chim vẫn không phải thợ săn, không giết nổi thợ săn

Người kia nói

-Ta không phải chim

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Vậy các hạ là gì

Người kia nói

-Là đại bàng

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Kim Sí Ma Vương

Người kia nói

-Phải

Thượng Quan Thương Tùng hỏi

-Phải chăng các hạ tự tin sẽ giết được ta

Kim Sí Ma Vương nói

-Phải

Thượng Quan Thương Tùng hỏi

-Tại sao

Kim Sí Ma Vương nói

-Vì ta có ngân châm, ngân châm có độc, một khi ta phát xuất ít khi không trúng

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Ít khi có nghĩa là vẫn có khả năng không trúng

Kim Sí Ma Vương nói

-Phải, trên giang hồ vẫn có người tránh được

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Nhiều không

Kim Sí Ma Vương nói

-Khoảng mười người, nhưng chắc chắn không có ngươi trong đó

Thượng Quan Thương Tùng cười to

Kim Sí Ma Vương nói

-Ngươi sắp chết hãy còn cười

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Phải, ta còn biết ngươi nhất định sẽ nói câu đó

Kim Sí Ma Vương nói

-Vậy thì ta nên...

Hắn còn chưa nói dứt câu thì hai mắt đã tối sầm lại, mắt tối sầm vì đầu đã rời cổ, đầu người lăn trên mái nhà rồi rơi bịch xuống đất, cùng thời khắc ấy còn có hai vật cũng chạm đất, đó là đôi chân của Thượng Quan Thương Tùng.

Lục Kỳ Phong vỗ tay nói

-Giỏi lắm, giỏi lắm

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Hai gã này đều là người của Huyết Vân môn, ta nên đi thôi

.......

Hai người ngồi trong tửu quán, Lục Kỳ Phong hỏi

-Huyết Vân Môn là gì

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Ấy là một tổ chức sát thủ chuyên nhận tiền sát nhân

Lục Kỳ Phong nói

-Vậy là có kẻ muốn giết ngươi

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Phải

Lục Kỳ Phong lại hỏi

-Ngươi có biết là ai không

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Không biết, nhưng thuê được sát thủ của Huyết Vân môn thì cái đầu ta có giá trị lắm

Vừa lúc ấy phía xa có một người không biết xuất hiện từ kúc nào đứng đối diện với tửu quán.

Người ấy thân hình khôi vĩ mặc một bộ y phục trắng, giày trắng, áo bào trắng. Hắn khoanh tay trước ngực, không hẳn là khoanh tay mà là vòng tay ôm kiếm, kiếm của hắn cũng màu trắng.

Hắn đội một chiếc nón lá, vành nón rộng, trời vào trưa thành thử dưới đất chỉ in một bóng tròn của vành nón.

Lục Kỳ Phong nói

-Gã cũng là người của Huyết Vân môn

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Không phải, gã là sư huynh đồng môn của ta, tên là Bạch Y Sơn, ngoại hiệu Bạch Nguyệt Quang.

Lục Kỳ Phong nói

-Gã đến để giết ngươi

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Phải

Lục Kỳ Phong nói

-Mấy hôm trước ta không thấy gã ở Bạch Y Đường

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Gã ít khi ở đó

Lục Kỳ Phong nói

-Vậy tin ngươi đến Bạch Y Đường đã đến tai hắn

Lục Kỳ Phong lại nói

-Ta có điều thắc mắc

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Ngươi Nói xem

Lục Kỳ Phong tiếp

-Ngươi chặt đứt một tay huynh đệ tội có nặng đến mức độ đó không

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Không phải ngươi thích đoán à, ngươi thử nói xem

Lục Kỳ Phong gãi cằm ngẫm nghĩ rồi nói

-Phải chăng khi đó có người lại can, ngươi lại nỡ tay đâm chết người đó

Thượng Quan Thương Tùng cười to, xong trong ánh cười đúng là có sự bi đát tột cùng. Hắn không đáp có nghĩa là thừa nhận, hắn chỉ nói

-Lẽ ra ngươi nên làm bổ đầu phá án, ta tin chắc không có gì có thể làm khó ngươi

Lục Kỳ Phong lại hỏi

-Sao gã kia còn đứng đó, gã không định giết ngươi à

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Gã là Bạch Nguyệt Quang, khi nào nửa đêm gã mới giết người

Lục Kỳ Phong cười nói

-Thế gã đến sớm quá, như thế thì để có người khác có cơ hội chạy hay sao

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Gã đã nhắm đến ai thì ít người chạy được

Lục Kỳ Phong nói

-Kể cả ngươi

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Phải

Lục Kỳ Phong nói

-Ta không tin, đao pháp của ngươi cao minh lắm, ta đã thấy rồi

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Đó là kiếm pháp, ta lấy đao để dùng kiếm pháp tất không bằng người lấy kiếm dùng kiếm pháp

Lục Kỳ Phong nói

-Thế ta sẽ tìm cho ngươi một thanh kiếm

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Không cần, ít thanh kiếm nào bằng kiếm của gã

Lục Kỳ Phong nói

-Kiếm nào chẳng là kiếm, giết được người là kiếm tốt, không giết được người thì bảo kiếm cũng chỉ là đồ bỏ.

Thượng Quan Thương Tùng bật cười

-Suy nghĩ của ngươi thật khác người, ta càng lúc càng thấy thú vị. Có điều khi thực lực ngang nhau thì bảo kiếm sẽ có lợi hơn.

Lục Kỳ Phong nói

-Không lẽ kiếm của gã lợi hại đến thế

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Bạch Nguyệt Quang dùng Bạch Vân Kiếm, trên đời có bảy thanh tuyệt kiếm, Bạch Vân Kiếm đứng thứ tư.

Lục Kỳ Phong lại hỏi

-Sáu thanh còn lại là gi

Thượng Quan Thương Tùng nói

-Đệ nhất là Tử Vong Kiếm

Đệ nhị là Trúc Diệp Thanh

Đệ tam là Tú Hoa Kiếm

Đệ tứ là Bạch Vân Kiếm

Đệ ngũ là Truy Mệnh Kiếm

Đệ lục là Xích Sa Kiếm

Đệ thất là Nguyệt Nha Kiếm

Lục Kỳ Phong nói

-Vậy đi tìm một trong sáu thanh kiếm kia là ngươi có thể thắng hắn được rồi

Thượng Quan Thương Tùng cười nói

-Nghìn vàng dễ kiếm, bảo kiếm khó tìm, những thanh kiếm ấy giá trị liên thành đều sớm có chủ cả rồi, dù ngươi có tìm được chủ nhân của kiếm thì bất tất người ta đã cho mượn.

Bạn đang đọc Lục Kỳ Phong quyển 1: Suy Trắc Bất Thố sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.