Trên đường một con tuấn mã đang chạy thật nhanh, trên mình tuấn mã có một người, mặt người này hiện lên một vẻ khẩn thiết hắn là đang mang trong người một tin động trời.
-Tam ca đã chết
Người nghe tin khụy xuống đôi mắt thất thần, hắn nói
-Là do ta đã báo tin cho huynh ấy, cho nên mới thành ra thế này
Mấy người khác xúm vào đỡ hắn dậy. Hắn là Bạch Y Khuyết đứng thứ năm trong hàng Bạch Y ngũ hiệp, hiện tại đang giữ chức chưởng môn Bạch Y Đường.
Một người nói
-Chưởng môn xin đừng quá đau buồn, ta nên cho người tróc nã Thượng Quan Thương Tùng kia.
Bạch Y Khuyết nói
-Tam ca cũng không phải đối thủ của hắn thì có thể sai ai đi tróc nã hắn.
Người kia nói
-Không hẳn phải là người Bạch Y Đường
Bạch Y Khuyết hỏi
-Vậy tùy ngươi sắp xếp.
Phi mã kia lại nhận lệnh lên đường đi ngay, trong một ngày phải đi xa nghìn dặm quả là gian khổ, có điều người không sợ khổ, chỉ sợ không trả được thù.
.......
Lục Kỳ Phong than thở
-Ta phải đâm đến bao giờ nữa
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Ngươi đến xem trên kiếm có mấy chiếc lá
Lục Kỳ Phong nói
-Mười hai
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Đủ hai mươi thì ngươi được nghỉ ngơi
Lục Kỳ Phong vung thanh kiếm lên nhằm những chiếc lá trúc đang bay mà đâm tới, gọi là kiếm cũng không đúng vì đó là thanh trúc được vót thành kiếm. Lục Kỳ Phong bấy giờ đang luyện đâm lá trúc, mãi đến chập tối hắn mới đủ hai mươi lá trúc trên thanh kiếm.
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Ngươi học cũng khá nhanh đó
Lục Kỳ Phong nói
-Ngày trước ngươi học hết bao lâu
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Ta mất Ba năm
Lục Kỳ Phong ngạc nhiên nói
-Thế mà ta...
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Phải, ngươi học ba ngày đã bằng ta học ba năm, ta đã nói ngươi có thiên phú mà.
Lục Kỳ Phong mừng rỡ cười nói
-Ngày mai học gì nữa
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Cái đó vẫn cần luyện thêm, ngày mai ngươi phải đâm một trăm lá trúc mới được.
Lục Kỳ Phong chau mày nói
-Ngươi đùa ta chắc, hôm nay đâm hai mươi lá, sao ngày mai đã lên đến một trăm
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Thiên tài phải khác người thường
Lục Kỳ Phong nửa mừng nửa giận xong cũng không nói gì nữa, ba hôm nay hắn đã quá mệt, cần được ăn uống và nghỉ ngơi.
Hôm sau trời vừa sáng Thượng Quan Thương Tùng đã gọi Lục Kỳ Phong nói
-Có người đến
Lục Kỳ Phong ngáp dài một cái nói
-Đây đâu phải rừng trúc của nhà ngươi, đâu thể cấm có người qua lại
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Không phải người thường, tiếng chân này là năm người có võ nghệ.
Lục Kỳ Phong nói
-Vậy phải làm sao đây
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Chắc hành tung của ta với ngươi ở thị trấn đã bị bại lộ.
Vừa lúc ấy bên ngoài có tiêng gọi
-Thượng Quan Thương Tùng có trong đó không
Thượng Quan Thương Tùng và Lục Kỳ Phong đi ra
Bên ngoài quả có năm người, năm người này đều mặc y phục màu xanh giống hệt như nhau. Người đi đầu độ ba hai ba ba tuổi mặt mày cực kì cương nghị, người này bước lên trước chắp tay hỏi
-Vị nào là Thượng Quan Thương Tùng
Lục Kỳ Phong nhanh miệng nói
-Là hắn
Người kia nói
-Tại hạ là Tư Mã Viên xin thỉnh giáo
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Hoá ra là Bổ Thần Tư Mã Viên, không biết các hạ có gì cần đến Thượng Quan Thương Tùng đây
Tư Mã Viên nói
-Tại hạ nhận được sự ủy thác của Bạch Y Khuyết môn chủ điều tra việc Bạch Y Sơn bị sát hại
Thượng Quan Thương Tùng giật mình
-Cái...cái gì, Bạch Y Sơn chết rồi ư
Tư Mã Viên nói
-Phải, cách đây ba hôm Bạch Y Sơn đã bị sát hại
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Hôm đó ta có gặp y
Tư Mã Viên nói
-Phải có người nhìn thấy Thượng Quan huynh và Bạch tam gia giao đấu
Lục Kỳ Phong nói chen vào
-Hôm đó ta cũng trông thấy có điều Thượng Quan Thương Tùng chỉ đâm vào đùi Bạch Y Sơn chứ không giết chết y
Tư Mã Viên nói
-Bạch Y Sơn chết do bị một đao đoạt thủ cấp, trên đùi cũng không có vết thương như vị bằng hữu này nói.
Lục Kỳ Phong và Thượng Quan Thương Tùng đều giật mình nhìn nhau rồi lại nhìn Tư Mã Viên, Thượng Quan Thương Tùng nói
-Bây giờ thi thể của hắn ở đâu tại hạ có thể đến xem được không
Tư Mã Viên nói
-Có thể
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Vậy phiền Tư Mã Bổ Thần dẫn đường.
.....
Đoàn người tiến vào căn nhà, bên trong có sáu người khác. Vừa trông thấy Thượng Quan Thương Tùng thì hai người bèn đặt tay lên đốc kiếm chuẩn bị xuất thủ.
Tư Mã Viên nhanh mắt trông thấy bèn nói
-Trước khi kết án thì chưa có ai là kẻ giết người cả
Hai người kia nghe nói thì bàn tay đã buông khỏi chuôi kiếm, Thượng Quan Thương Tùng nhận ra hai người ấy, đó là Bạch Y Khuyết và Mộc Thanh Lan.
Bốn người còn lại có hai người là nhân vật dưới trướng Tư Mã Viên và hai người là ngõ tác nghiệm thi.
-Hiện giờ có đông đủ người ở đây chúng ta hãy ba mặt một lời. Các vị xin hãy thuật lại sự việc đêm ba ngày trước.
Tư Mã Viên sai đưa hai người Thượng Quan Thương Tùng, Lục Kỳ Phong sang hai căn phòng để tra vấn, hai người thuật lại một lượt tình tiết giống hệt nhau
Tư Mã Viên lại hỏi người ngõ tác
-Nguyên nhân dẫn đến tử vong là gì
Ngõ tác nói
-Người này bị một đao đoạt thủ cấp mà chết
Tư Mã Viên lại lật khăn che thi thể ra cho mọi người chứng kiến, quả nhiên Bạch Y Sơn bị một đường đao sắc bén chặt đứt cổ, chỉ có điều trên đùi trái của y không hề có vết thương như hai người Thượng Quan Thương Tùng và Lục Kỳ Phong đã kể.
Bấy giờ Bạch Y Khuyết mới chen vào
-Rõ ràng hôm đó ngươi đã hạ sát tam ca, đã giết người còn không dám nhận hay sao
Thượng Quan Thương Tùng nói
-Người này không phải Bạch Y Sơn
Bạch Y Khuyết quát
-Đúng là loại lòng lang dạ thú, đại ca bị ngươi chặt cụt cánh tay, nhị ca vì ngăn cản cũng bị ngươi một kiếm xuyên tâm, nay đến tam ca ngươi cũng giết.
Thượng Quan Thương Tùng nghe nói thì hai tay run run, trong ánh mắt vừa tức giận lại vừa sợ hãi. Hắn nói
-Không phải do ta giết, rõ ràng khi ta rời đi hắn chỉ bị thương.
Bấy giờ hắn mới nhớ ra người cho hắn mượn kiếm hắn bèn hỏi
-Tư Mã Bổ Thần, hôm đó có một người cũng chứng kiến trận chiến ấy, hắn có thể làm chứng
Tư Mã Viên nói
-Người đó danh tính thế nào
Thượng Quan Thương Tùng và Lục Kỳ Phong bấy giờ mới ngớ ra chưa từng hỏi qua danh tính của y, hoặc giả đã hỏi nhưng y chưa trả lời.
Lục Kỳ Phong nói
-Y độ ba mươi tuổi, mình mặc áo lụa tô châu thượng hạng, đeo một viên ngọc phỉ thúy cực hiếm, mang theo một thanh bảo kiếm sắc đỏ giá trị liên thành. Có điều chúng ta chưa hỏi tên của hăn
Bạch Y Khuyết cười trừ nói
-Người đó ngươi không nói được danh tính thì ai biết là kẻ nào, cũng có thể do các ngươi bịa ra thì sao.
Lục Kỳ Phong nói
-Hôm qua Tư Mã Bổ Thần có nói có người chứng kiến trận chiến không biết danh tính của gã là gì
Tư Mã Viên nói
-Hắn chỉ là một gã bồi, hôm đó ngắm trăng ở cửa sổ trông thấy trận chiến trên lầu, có điều hắn nói chỉ có ba người đứng trên lầu không có người thứ tư như hai vị
Lục Kỳ Phong nói
-Ngài có thể mời hắn đến đây nói chuyện được chăng
Tư Mã Viên ra hiệu cho bộ hạ, một lúc sau bộ hạ đưa một người nhà quê đi vào.
Người nhà quê thân hình béo lùn mặt mũi lấm lét như sợ hãi lắm, hắn khép lép đi vào càng làm cho cái bộ dạng tức cười hơn.
Lục Kỳ Phong hỏi
-Gã là nhân chứng
Tư Mã Viên nói
-Phải, chính là gã
Lục Kỳ Phong nói
-Ngươi có biết võ công chăng
Gã nhà quê ấp úng đáp
-Tiểu nhân không biết
Lục Kỳ Phong lại hỏi
-Ngươi có nhận ra ta và gã này không
Gã nhà quê đáp
-Tiểu nhân không nhận ra
Lục Kỳ Phong nói
-Nếu đã không nhận ra thì sao chứng thực được Thượng Quan Thương Tùng giết Bạch Y Sơn
Tư Mã Viên nói
-Là suy đoán của Bạch chưởng môn
Bạch Y Khuyết nói
-Là ta báo tin cho tam ca đi tìm Thượng Quan Thương Tùng, huynh ấy bị giết thì tất là do Thượng Quan Thương Tùng gây ra.
Lục Kỳ Phong gật đầu rồi chỉ gã nhà quê
-Vậy ngươi kể lại trận chiến một lượt xem nào
Gã nhà quê nói
-Hôm đó tiểu nhân nhân khi trăng sáng mở cửa hóng gió thì thấy trên mái nhà có ba người, một người áo trắng, một người áo thâm đều cầm kiếm, còn một người khác đứng bên khoanh tay.
Lúc sau hai người cầm kiếm đánh nhau được một hồi lâu thì người áo thâm chém đứt đầu người áo trắng.
Lục Kỳ Phong nghe xong thì vỗ tay cười to làm cho cả bọn ngơ ngác chưa hiểu, Bạch Y Khuyết gằn giọng hỏi
-Bộ tức cười lắm hay sao
Lục Kỳ Phong nói
-Phải lắm, thật tức cười
Bạch Y Khuyết chau mày hỏi
-Tức cười chỗ nào
Lục Kỳ Phong nói
-Gã nhà quê này không biết võ công thì làm sao trông rõ được chiêu thức của hai người họ.
Vừa dứt lời Lục Kỳ Phong bất ngờ rút đao của Thượng Quan Thương Tùng đâm đến chỗ gã nhà quê, thời khác ấy cả toán người đều hết sức kinh hãi, xong nhát đao ấy thật mau lẹ dị thường, chỉ thấy gã nhà quê lộn nhào ra sau một cái đã tránh khỏi chiêu đao.
Bấy giờ cả bọn càng ngạc nhiên hơn nữa. Gã nhà quê cũng chột dạ sa sầm mặt lại, gã nhảy ra cửa rồi chạy đi mất thân thủ cực kì mau lẹ.
Lục Kỳ Phong gác đao lên vai cười nói
-Các vị ở đây đều là cao thủ sao đến một cao thủ khác giả làm gã nhà quê cũng không nhận ra nổi, nếu như truyền ra ngoài thì thật mất mặt.
Cả đám nghe nói thì đều xấu hổ cúi mặt không nói gì, Lục Kỳ Phong nói
-Thế nhé, chuyện này chắc hẳn có người ám hại Thượng Quan Thương Tùng, vậy đến đây đã kết án được chưa
Mộc Thanh Lan bây giờ mới cất tiếng
-Gã kia giả mạo không có nghĩa là Thượng Quan Thương Tùng không có liên can, nếu đúng như ngươi nói thì do Thượng Quan Thương Tùng đả thương tam công tử trước thì kẻ gian mới có cơ hội ra tay ám toán y
Lục Kỳ Phong lại cười to nói
-Cái tên này sao lại lắm lí sự cùn thế, bộ trên đời này không có cuộc thư hùng nào diễn ra hay sao
Nếu như cả hai người đã đồng ý sinh tử chiến thì kể có chết người cũng làm sao lôi nhau ra xử án được. Về phương diện này ắt Tư Mã Bổ Thần sẽ có công đạo phải không.
Tư Mã Viên thấy Lục Kỳ Phong đá quả bóng sang cho mình thì cũng cười trừ nói
-Phải rồi, nếu như đúng là hai người đồng ý quyết chiến sinh tử thì chúng ta cũng không nhúng tay vào làm chi
Lục Kỳ Phong nói
-Vậy thì chuyện này cũng nên kết thúc rồi.
Nói đoạn hắn thủng thẳng bước ra cửa, Thượng Quan Thương Tùng nhìn cái xác Bạch Y Sơn rồi nhìn hai người Bạch Y Khuyết và Mộc Thanh Lan sau đó cũng rời gót đi theo Lục Kỳ Phong.
Đăng bởi | rabitch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |