A ha xong đời.
Chương 17: A ha xong đời.
Nghe thấy thông báo từ hệ thống, Từ Trần không khỏi mộng bức. Liền cái này?
Dựa theo kinh nghiệm của hắn, sức mạnh cơ bản của ma cà rồng có siêu tốc độ, siêu phục hồi, siêu sức mạnh, hút máu, hóa thành dơi. Cao cấp hơn thì có thể điều khiển máu, sử dụng ma thuật hắc ám, biết bay, triệu hồi thân quyến, triệu hồi nô lệ gì đó.
Kết quả vừa gặp mặt chưa đầy một phút đã ngã xuống.
Kết quả này là đương nhiên, bởi vì ma cà rồng thủy tổ đó chỉ là một người thường ký khế ước với ác quỷ để đổi lại sinh mệnh vĩnh hằng. Nói trắng ra thì là ma cà rồng kiểu cũ, thời mà phim đen trắng vẫn còn thịnh hành. Những năng lực cao cấp là khi ma cà rồng trở thành biểu tượng của dòng phim kinh dị mới được thêm vào để khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn.
Nói thẳng ra là đối phương được xây dựng để đem lại kinh hoàng cho nhân loại, phi nhân loại không nằm trong danh sách. Thật ra nếu để một người trưởng thành khỏe mạnh thay chỗ, thì đối phương chắc chắn sẽ thắng.
Nhưng Từ Trần tên này vừa lao lên liền đánh nát nội tạng cùng đầu của nó, hai điểm yếu lớn nhất cùng lúc bị đánh vào, đối phương có thể sống được mới lạ.
Gãi gãi đầu, hắn không khỏi cảm giác là mình đánh giá cao con ma cà rồng đầu đàn rồi. Nhưng kể cả khi biết được đối phương yếu như vậy, hắn vẫn sẽ lao lên đánh đòn phủ đầu tất sát. Ai biết được nó còn thủ đoạn đào mệnh nào không.
Duy Ngã Biến Thái: Oa, hoàn thành rồi?
Đông Phương Dở Hơi: Tại sao điểm thưởng của Từ Trần lại cao như thế? Đây là có tấm màn đen sao?
Duy Ngã Biến Thái: Đúng vậy... Cơ mà Từ Trần ngươi đang ở chỗ nào?
Xã Súc: Ta đuổi theo con ma cà rồng đầu đàn, nó muốn Ve Sầu Thoát Xác. Độn thổ bỏ chạy, nhưng giờ đã chết rồi.
Duy Ngã Biến Thái: Nhanh như vậy ngươi đã giết được nó?
Xã Súc: Ây, nói sao giờ nhỉ... Nó đồ ăn hơn ta nghĩ.
Đông Phương Dở Hơi: Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc, vậy là chúng ta có thể về nhà sao?
Xã Súc: Để ta kiểm tra xem.
Từ Trần mở hệ thống lên, quả nhiên ở bảng đã có tính năng dịch chuyển.
Xã Súc: Tính năng dịch chuyển đã mở rồi, ai về nhà đấy thôi.
Hắn chọn dịch chuyển về thế giới cũ của mình, toàn thân hắn phát sáng, kéo theo đó là cảm giác nôn nào. Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, chân hắn chạm xuống sàn nhà thì cảm giác khó chịu mới biến mất.
Từ Trần hơi lắc lắc đầu, đi vào phòng tắm. Hai ngày bôn ba ở dị giới, người hắn dính toàn máu thịt cùng nội tạng. Dù đã tắm qua ở chỗ có nước, nhưng về đến nhà vẫn không khỏi cảm thấy muốn ngâm mình một chút để thư giãn. Trong không khí thoang thoảng mùi xà phòng. Hắn vốn là con cháu của một thế gia tu tiên hàng đầu cái thành phố này, mặc dù bởi vì đồi phế mà bị đánh ra khỏi chỗ người thừa kế, phải ở trong căn phòng nhỏ hẹp. Nhưng mấy nhu cầu vật chất căn bản không thiếu bao giờ, cũng phải lão cha của hắn kiếp này là gia chủ.
Ây đồi phế như vậy không thấy có lỗi với phụ huynh ngươi sao?
Đây có lẽ là câu hỏi mà hắn nghe thấy nhiều nhất trong quá trình trưởng thành, tuy nhiên lão ba có đến sáu người con cơ mà. Phế mất một hắn căn bản không phải vấn đề.
Ngâm bồn xong, Từ Trần hơi trầm tư. Luôn cảm giác mình quên mất thứ gì đó. Nghĩ ngợi một hồi không ra, hắn quyết định bỏ đó, cầm lấy điện thoại nằm lên giường.
Như một cái meme đã từng truyền đạt, nếu ngươi quên một thứ gì đó, vậy nghĩa là nó không có quan trọng.
Mở điện thoại lên, là hàng chục cuộc gọi nhỡ từ trưởng phòng của hắn.
Lúc này Từ Trần mới nhớ ra, mình ở dị giới hai ngày, vậy ở thế giới này đã trôi qua bao lâu?
Vội vàng mở lịch lên... Ngày hắn đến dị giới là chủ nhật, còn hôm nay... Là thứ sáu!
A ha xong đời.
Lại mở hòm thư lên, không ngoài dự đoán. Trưởng phòng hạch sách hắn một đợt, cũng cỡ mười cái thư, mà cuối cùng còn đuổi việc hắn.
Lúc này, tại trong nhóm Alex VIII liền nổi bọt.
Duy Ngã Biến Thái: Ha ha ha... Mẹ ta hỏi ta đi đâu liền cầm về một bộ cơ giáp? Em gái ta lúc này đang quỳ gối xin được vào buồng lái... Nhân sinh cảm giác đã đến cực hạn ha ha ha...
Đông Phương Dở Hơi: Ta có chút hâm một, gia đình ta từ lâu đã không còn.
Duy Ngã Biến Thái: Đừng buồn, ngươi vừa mới giải cứu một cái thành phố. Cha mẹ ngươi ở dưới suối vàng chắc chắn sẽ tự hào về ngươi.
Đông Phương Dở Hơi: Ta cũng hy vọng như vậy, lại nói... Suối vàng a, rốt cuộc phải có bao nhiêu vàng mới được gọi như thế?
Duy Ngã Biến Thái: Ặc... Cái đó chắc chỉ có quỷ mới biết đi.
Duy Ngã Biến Thái: Lại nói, Từ Trần ngươi sao rồi mà im hơi lặng tiếng thế?
Xã Súc: Nói ra các ngươi có thể không tin, ta đi giải cứu thế giới một chuyến, quay về liền trở thành kẻ thất nghiệp o( ̄┰ ̄*)ゞ
Duy Ngã Biến Thái: (O.O)
Đông Phương Dở Hơi: [ಠ_ಠ]
Đăng bởi | Thổđiểulạcđường |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |