Thù Hận
Linh Huyền là tâm điểm của sự chú ý của tất cả mọi người. Ngược lại thì tất cả sự chú ý của Linh Huyền lại dồn hết về cô gái vừa mới đến.
Dù không thể nhìn rõ hình dáng nhưng năng lượng thì Linh Huyền nhớ rất rõ. Cô gái kia chính là người hôm trước của Lãng Nhân. Và chính cô ta chính là người chịu trách nhiệm cho cái chết của em họ Linh Huyền.
"Cậu, cô ta không phải là người đã giết chết Linh Hoài sao? Sao cậu lại để yên cho cô ta."
Linh Huyền lúc này đã nổi giận bừng bừng. Năng lượng trong người cũng bùng lên. Làm cho tất cả những người bình thường xung quanh đó đều nhận ra cô là Kỳ Nhân. Và chỉ cần cho xung đột xảy ra thì chắc chắn sẽ có người báo cho đơn vị đến giải quyết.
"Cậu biết chứ. Lần trước cũng đã đánh rồi."
"Cháu biết là cấp S không phải cứ muốn đánh là đánh được. Nhưng cậu lại để cô ta đến đây không phải là đã quên đi mối thù rồi hay sao?"
"Nếu muốn trả thù thì mạnh lên đi rồi đến tìm ta. Sao lại phải dựa vào người khác như thế?"
Huyễn cuối cùng cũng lên tiếng. Việc Huyễn gây ra cái chết của Linh Hoài là không thể chối cãi. Bây giờ nếu Linh Ngọc có động thủ thì cũng không có gì là lạ.
Dù vậy thì Huyễn hiểu rõ Linh Ngọc sẽ không ra tay. Cả hai bên đã chấp nhận xuống nước thì nhất định sẽ không nuốt lời.
Còn Linh Huyền bị khiêu khích thì càng nổi giận hơn. Dù thế thì việc hiểu rõ cách biệt sức mạnh giữa hai bên nên Linh Huyền không động thủ được.
"Cháu gái. Lần trước hai bên đã thỏa thuận không gây hấn với nhau thêm rồi. Việc cũ không thể thay đổi được. Còn đánh nhau tiếp thì thiệt hại chỉ có thể lớn thêm thôi."
"Cô cứ chờ đấy. Một lúc nào đó tôi nhất định sẽ tìm cô báo thù."
"Được thôi. Ta sẽ chờ ngươi đến."
Phong cách nói chuyện của Huyễn vẫn theo kiểu cửa trên như vậy càng làm cho Linh Huyền nổi cáu thêm.
Thủ đứng ngay đó mà không dám nói gì. Đây là lần đầu tiên Thủ thấy Linh Huyền nổi điên đến mức này.
Thật ra Linh Ngọc cũng đã giết chết 2 thành viên cấp cao của Lãng Nhân. Khiến cho Lãng Nhân mất thêm cả một trưởng lão. Cộng thêm việc đánh bị thương cả Cương nữa. Bảo Linh Ngọc không làm gì thì cũng không phải.
Linh Huyền hiểu rõ việc này. Chỉ là thủ phạm đứng ngay trước mặt làm cho Linh Huyền không kìm chế nổi. Thái độ của Huyễn lại thêm dầu vào lửa nữa. Cho nên cuối cùng thì Linh Huyền vẫn bùng phát.
Chỉ là cả bốn người bao gồm cả Linh Huyền cũng không ngờ được. Sự bùng phát của bản thân lại như thế.
Một tia lôi kích từ cơ thể Linh Huyền phóng thẳng ra phía Huyễn. Nó không có màu vàng kim như Linh Đồng mà lại có màu đen.
Huyễn cũng khá giật mình nhưng vẫn có thể chống đỡ được một cách thoải mái. Dù sao cách biệt thực lực giữa hai bên cũng rất lớn.
Linh Ngọc cũng ra tay để không có thiệt hại lan ra xung quanh. Dù sao thì vụ nổ từ lôi kích cũng rất lớn. Nếu không có biện pháp phòng ngừa thì sẽ có người bình thường bị vạ lây từ xung đột này.
Chưa kể là vụ việc này mà đến chỗ đơn vị thì sẽ rất rắc rối. Không chỉ cho Linh Ngọc mà còn cả Linh Huyền nữa.
"Lôi kích."
Chỉ có Thủ là vẫn đang bàng hoàng. Trước đó cậu đã nghe về việc chỉ có ba người dùng được lôi kích. Bây giờ Linh Huyền đã thành người thứ tư rồi. Linh tộc không phải sẽ càng bá đạo hơn hay sao.
Linh Huyền sau khi hơi mất kiểm soát thì cũng đã bình tĩnh trở lại.
"Mình dùng được lôi kích rồi."
Từ trước đến nay lôi kích vốn là năng lực tượng trưng cho đỉnh cao của Linh tộc. Mỗi một đời chỉ những cá nhân xuất sắc nhất mới có năng lực này.
Từ nhỏ đến giờ Linh Huyền vốn rất ngưỡng mộ tam kiệt. Lúc nào cô cũng muốn đứng ngang hàng với họ. Hôm nay lúc cảm xúc bị dồn nén đến cực độ thì bất ngờ thay, bằng một cách nào đó Linh Huyền đã có được lôi kích.
"Không phải ngươi tính trước việc này rồi chứ?"
Đây là lần đầu tiên mà Huyễn nói chuyện trực tiếp với Linh Ngọc chứ không phải dùng thần giao cách cảm.
"Cái này thì. Có đoán ra một chút. Nhưng không ngờ lại đến mức này."
Điều kiện về môi trường hay điều kiện về cảm xúc thì cũng là điều kiện đặc biệt tạo ra sự biến đổi của Kỳ Nhân.
Linh Ngọc đã có dự đoán về việc Linh Huyền cần một động lực gì đó để thúc đẩy. Và trong đầu Linh Ngọc đã lóe lên ý tưởng này.
Cảm xúc tiêu cực rất có hại cho Thủ nhưng nó lại là chất xúc tác tốt cho Linh Huyền. Bởi vì từ nhỏ Linh Huyền đã nhiễm thói xấu của Linh Ngọc không để mắt đến cái gì.
Chỉ khi xảy ra vụ 1130 thì Linh Huyền mới thực sự muốn làm một việc gì đó một cách khẩn thiết. Hôm nay cũng là do cảm xúc thù hận làm cho Linh Huyền bùng nổ.
"Coi như ta nợ ngươi thêm một lần."
Linh Ngọc rõ ràng đã đạt được mục đích nên mới chấp nhận chịu thiệt một chút.
Còn Linh Huyền thì như hiểu ra một điều gì đó. Thì ra cậu út đã tính toán trước mọi việc rồi. Và người được lợi vẫn là cô cháu gái này.
Bỗng dưng. Thủ và Linh Huyền đều cảm thấy đau nhói trong đầu. Cả hai đều quay ra nhìn Huyễn với ánh mắt vô cùng khó chịu.
"Ta có thể công kích bất cứ lúc nào mà."
Không chỉ có hai người bị ảnh hưởng. Mà tất cả những người ở bãi biển này đều đã bị xóa đi ký ức về đòn lôi kích vừa rồi.
Cũng may là chỉ xóa có 2 giây ký ức cho nên cũng không quá mất thời gian.
Việc không để phát tán việc ngày hôm nay ra ngoài là khá quan trọng. Thứ nhất chưa lộ ra lôi kích của Linh Huyền. Thứ hai không lộ ra việc Linh Ngọc nhờ Huyễn giúp đỡ.
Dù sao thì việc chịu đựng công kích tinh thần mới là mục tiêu chính. Linh Huyền lại càng quyết tâm hơn khi có thêm cả mục tiêu đánh bại Huyễn nữa. Dù thời điểm hiện tại thì rõ ràng là nó rất xa vời.
Huyễn thật ra rất ít khi tiếp xúc gần với thế giới bên ngoài như thế này. Bởi vì sự tồn tại đặc biệt của mình cho nên Huyễn chỉ tiếp xúc với người của Lãng Nhân. Mà họ thì toàn là Kỳ Nhân chứ làm gì có người thường.
Hiện tại người thường đã học được cách chung sống với Kỳ Nhân cho nên khi biết có ai là Kỳ Nhân họ chỉ hiếu kỳ nhìn qua một chút chứ không có xa lánh hay kỳ thị gì.
Thậm chí còn có một hội người thường hâm mộ Kỳ Nhân như kiểu thần tượng. Và tất nhiên người được chú ý nhất là Linh Ngọc sau đó đến đại tiểu thư của Vũ tộc.
Nói một chút thì cô gái này thì cô ấy được gọi là hoa khôi của Kỳ Nhân. Nói về sắc đẹp thì ba mẹ con, dì cháu Linh Huyền cũng không sánh bằng. Chưa kể huyết mạch khiến cô ấy có khả năng biến thành một con phượng hoàng trắng nữa. Nếu không phải vì Linh Ngọc quá đặc biệt thì cô ấy mới là Kỳ Nhân được hâm mộ nhất.
Và tất nhiên là ở bãi biển này cũng có vài người nhận ra Linh Ngọc cho nên để tránh rắc rối thì Linh Ngọc và Huyễn đã dịch chuyển đi một chỗ khác vắng vẻ hơn. Để lại Thủ và Linh Huyền ở lại.
"Hai đứa cứ chơi một lúc đi. Nhưng nhớ là công kích có thể đến bất cứ lúc nào đấy."
Khi chỉ còn lại hai người và Linh Huyền đã bình tĩnh trở lại thì Thủ mới dám nói chuyện.
"Cô không sao chứ?"
"Bây giờ thì ổn rồi."
"Thế là tốt. Dù sao thì cũng chúc mừng cô có được lôi kích."
"Tôi cũng bất ngờ lắm. Thôi dù sao cũng không mấy khi. Chúng ta kiếm cái gì đó coi như ăn mừng đi."
Cả Linh Huyền và Thủ đều là dân ở sâu trong đất liền. Hải sản đối với họ là thứ không mấy khi được ăn cho nên họ chọn đi ăn hải sản.
Hai người chọn lấy một quán bán hải sản nướng để ăn. Tiền nong tất nhiên không phải là vấn đề.
"Hôm nay để tôi mời."
Linh Huyền quyết định hôm nay sẽ thả lỏng một chút. Tuy nhiên cả hai quyết định không uống. Vì không biết lúc nào sẽ bị công kích tâm trí.
Họ đề phòng như vậy là rất tốt. Bởi vì luôn chuẩn bị sẵn sàng mới có thể mang lại chiến thắng. Một khi đánh mất cảnh giác thì hậu quả sẽ rất lớn.
Thật ra thì lúc này Huyễn cũng không có tâm trạng tấn công vì Linh Ngọc và Huyễn đang đấu với nhau theo kiểu hữu nghị.
Hai người đều đẩy năng lượng của mình ra. Linh Ngọc cố tình hạ thấp năng lượng xuống đến mức ngang với Huyễn để hai bên không ai có được lợi thế.
Việc này đơn thuần chỉ là xem ai kiên trì được lâu hơn và thăm dò tính chất năng lượng của đối phương.
Khác với năng lượng khá thuần của Linh Ngọc thì năng lượng của Huyễn mang theo tính chất của tất cả tiền nhân đi trước. Chạm vào nó cứ như chạm vào một dòng thời gian đang chảy.
Nói chính xác thì Linh Ngọc như mặt trời ban ngày. Còn Huyễn thì như bầu trời ban đêm tràn ngập ánh sao.
Mức năng lượng của Huyễn thấp hơn Linh Ngọc cho nên vấn đề thua sẽ chỉ là thời gian bao lâu. Dù vậy thì Huyễn vẫn rất cứng rắn mà đối đầu. Không bao giờ chịu thua khí thế của Linh Ngọc.
Đây là điểm mà Linh Ngọc rất tâm đắc. Hai người họ không hề muốn thất bại. Càng không bao giờ chịu cúi đầu.
Theo ký ức được truyền lại thì các tiền nhân trước không có ai có tính cách như họ cả. Đa phần họ đều biết tiến biết thoái. Vừa linh hoạt mà lại vừa quy củ. Còn hai người này thì chỉ biết cắm đầu mà đi lên.
Hai người cũng chẳng phải muốn so thắng thua. Chỉ là tiện thể thì giao lưu một chút. Đây cũng là thói quen của Linh Ngọc. Khi mà cậu đã tìm hết tất cả cấp S để so tài.
Hiện tại thì phát hiện ra thêm ba cấp S của Lãng Nhân cậu nhất định sẽ tận dụng thời cơ. Chỉ có cái là Cương thì hiện tại coi như là thôi không đánh nữa. Muốn ép Diêm Vương ra tay cũng rất khó.
Vậy là chỉ còn Huyễn là có thể thoải mái mà đấu. Chưa kể đến việc liên lạc với Huyễn cũng rất dễ nữa. Cho nên Linh Ngọc sẽ không đọ sức chỉ một lần này.
Cũng vì thế mà hôm nay Linh Ngọc dừng rất đúng lúc. Không ép Huyễn phải vào đến thế chân tường.
"Ngươi cũng láu cá lắm. Muốn ta không khó chịu mà từ chối đấu tiếp."
"Đã nói chỉ là giao lưu thôi mà. Dù sao ngươi cũng là phụ nữ. Ta không bao giờ đánh hết sức với phụ nữ."
"Không phải vì người không dám đánh với hai chị gái à?"
"Kỳ Nhân nữ mạnh đâu có phải mỗi hai chị gái của ta. Bên Huyền tộc và Vũ tộc cũng có mà."
Linh Ngọc vốn chỉ muốn đánh với cấp S. Nhưng đi khiêu chiến thì cũng bị khiêu chiến lại. Mà không biết thế nào Linh Ngọc rất hay bị mấy cô gái ở hai tộc kia khiêu chiến. Đánh với họ thì thắng cũng dở mà bại lại càng dở.
Thắng thì mang tiếng cấp S mà đi so đo với con gái. Mà bại thì sẽ trở thành trò cười cho cả giới Kỳ Nhân.
Vì thế Linh Ngọc luôn dùng cách dừng đúng lúc này. Hai bên đều không mất mặt.
Trong khi đó thì ở bãi biển hai người Thủ và Linh Huyền đang ngồi thưởng thức hải sản một cách thích thú. Có vẻ như cả hai đã nhận ra. Hôm nay sẽ không có công kích nữa nên đang thật sự tận hưởng không khí của biển.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |